Giống như những gì Phương Giải đã nói, bộ điện ảnh “Ghi chép thần bí” này đúng là một bộ phim Mary Sue*** mà bên đầu tư chế tác riêng cho vị tiểu hoa đang nổi Tô Cẩn này.
Hơn nữa nó không chỉ Mary Sue, nó còn “nghịch hậu cung”.
“Cái gì gọi là nghịch hậu cung?” Tô Kỷ Thì nghe không hiểu.
“Hậu cung thời cổ đại, đều là các phi tử xinh đẹp động lòng người xoay xung quanh hoàng thượng; còn nghịch hậu cung thì đảo ngược lại, đều là các soái ca xoay vòng vòng xung quanh nữ chính.” Phương Giải nghiêm túc giải thích, “Mà nữ chính cần làm chính là luôn luôn dịu dàng, luôn luôn thiện lương, luôn luôn chính trực, cho dù gặp phải khó khăn gian khổ cũng cần giữ được khuôn mặt luôn tươi sáng, rực rỡ. Mặc dù các soái ca đều yêu cô nhưng cô cũng phải giữ được bản tâm, không bị những nam yêu tinh tươi cười kia mê hoặc.”
Bộ phim điện ảnh này là một bộ phim hài kỳ huyễn, yêu đương nhẹ nhàng có bối cảnh đô thị, kịch bản hài hước, mang theo chút tư tưởng thiên mã hành không mà các nữ sinh đều yêu thích, bối cảnh duy mỹ, lại lãng mạn, cuối cùng kết cục thăng hoa thêm một chút — nữ chính cuối cùng quyết định không dựa vào lực lượng của ghi chép tình yêu nữa, đem nó đặt ở bên đường, chờ người có duyên tiếp theo tới.
Điện ảnh dự kiến công chiếu vào mùa xuân, thêm vào đó gặp đúng dịp lễ tình nhân, không cần biết là người thân rảnh rỗi, hay là bạn thân gặp mặt, hay hoặc là tình nhân hẹn hò, loại phim tình hài cảm nhẹ nhàng này đều sẽ khiến cho người ta có mong muốn bỏ tiền mua vé.
Lần này quay bổ sung thực ra là vì nữ nghệ sĩ diễn vai “Chị đại trường học” trong phim, trước đây không lâu vì sau khi uống rượu lái xe đâm trúng người chạy trốn, đã bị ghi vào danh sách đen của các nhà đài, cô ta không chỉ tự mình phải đối diện với họa ngồi tù mà còn liên lụy đến nhiều bên quảng cáo, phim ảnh. Không còn cách nào, nhà đầu tư của “Ghi chép thần bí” chỉ có thể lâm thời tìm một người thay thế, đem cảnh của cô ta quay lại một lượt.
“Chị đại” là một nữ sinh rất thích ra oai, cô ta là con gái nhà giàu, ra ngoài có xe xịn đưa đón, ra tay hào phóng, thường xuyên tặng những món quà nhỏ cho bạn học trên lớp. Kết quả nữ chính vô ý gặp phải cô ta ở một góc không người trong trường, đang khóc lóc gọi điện cho cha mẹ, trách móc bọn họ sau khi ly hôn ngoại trừ cho tiền thì không đến thăm cô ta nữa. Nữ chính trong lòng có đồng tình, nhưng chị đại bị bại lộ bí mật trong lòng, thẹn quá hóa giận, bắt đầu bắt nạt nữ chính.
Trong điện ảnh, giai đoạn đầu chị đại thường xuyên bắt nạt nữ chính, giai đoạn về sau thì bởi vì tác dụng của “Ghi chép thần bí” mà “yêu” nữ chính, từ đó liền phát sinh một chuỗi tình tiết dở khóc dở cười, cảnh diễn cũng khá là nhiều. Diễn viên mới đã quay bổ sung không ít cảnh rồi, lần này mời Tô Cẩn về chính là muốn quay lại một lần cảnh đối diễn của hai người.
Lịch trình mới đã được đưa xuống, Tô Kỷ Thì lật xem, phát hiện ngày đầu tiên phải tập trung quay mấy cảnh nữ chính bị bắt nạt.
Nữ chính là một người có tính cách thánh mẫu sẽ không phản kháng, ăn không ít khổ. Lời thoại không nhiều, lật đi lật lại cũng chỉ có 4 câu: “Dừng tay!” “Ngừng một chút!” “Cô như vậy có ý nghĩa gì không?” “Tôi trước nay chưa từng nghĩ sẽ đem bí mật của cô nói ra.”
Tổng cộng còn chưa đến 30 chữ, Tô Kỷ Thì rất nhanh đã học thuộc được.
******
Chớp mắt, liền đến ngày quay bổ sung.
Nơi quay nằm ở ngoại ô thành phố, đoàn làm phim thuê một tòa nhà giảng đường nào đó của trường đại học, tranh thủ cuối tuần không có lớp, nắm chắc thời gian khởi quay ở đó. Các sinh viên nghe tin mà đến vây kín cửa tòa nhà đến giọt nước cũng không lọt, thậm chí còn có bám ở trên cửa sổ nhìn trộm vào trong hành lang.
Các sinh viên đang lúc lòng hiếu kỳ đang ở mức cao nhất, nghe được tiểu hoa lưu lượng Tô Cẩn đột nhiên tới trường họ quay phim, mọi người đều hưng phấn không thôi. Mấy cửa lớn Đông Tây Nam Bắc của trường học có nhiều hơn không ít sinh viên mai phục, mỗi lần có xe từ ngoài trường tiến vào, bọn họ đều phải tới xem một cái, nhìn xem có phải là nữ thần Tô Cẩn giá đáo không.
Không giống với những bạn học bị nhân viên công tác ngăn ở ngoại vi, lớp trưởng Lê Quyên của khoa phát thanh Học viên truyền thông dẫn theo một đám chị em, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới lối vào tòa nhà giảng đường.
“Bạn học, hôm nay tòa nhà giảng đường được đoàn làm phim chúng tôi trưng dụng rồi, các bạn không thể vào.” Nhân viên công tác của đoàn mặc đồng phục ngăn lại mấy sinh viên này, ở trên ngực áo phông của anh ta có in logo của đoàn làm phim “Ghi chép thần bí”.
Lê Quyên cười, lộ ra hai chiếc răng nanh: “Sư phụ, bọn cháu là nhận được thông báo của trường, tới đây làm diễn viên quần chúng.”
Nói rồi, cô đưa ra thẻ sinh viên. Trên tấm thẻ nhỏ bằng bàn tay, in logo của trường học cùng với ảnh thẻ của cô, mấy chữ nhỏ màu đen “Khoa phát thanh năm 2018” in ngay ngắn ở mặt dưới của thẻ.
Đến trường học quay phim, khẳng định không thể thiếu học sinh đi tới đi lui ở trong bối cảnh. Đoàn làm phim trước đó đã liên hệ ban giám hiệu, để trường giúp đỡ tìm mười mấy học sinh tướng mạo đoan chính tới làm diễn viên quần chúng, lãnh đạo trường dứt khoát đem cơ hội quý giá này giao cho học sinh mới của khóa 18 Học viện Truyền thông — dù sao tương lai bọn họ cũng cần đối diện với ống kính, lần này coi như là có được kinh nghiệm trước.
Nhân viên công tác kiểm tra thẻ sinh viên của mấy người sinh viên xong, dẫn họ đi vào tòa nhà giảng đường.
Bối cảnh chủ yếu cho cảnh quay hôm nay có 3 cái: Hành lang, cầu thang và giảng đường lớn. Trong tòa nhà quen thuộc thường ngày đã sớm lắp đặt xong máy quay, đèn chiếu sáng, trên mặt đất có đường di chuyển, nhân viên công tác ở bên cạnh đi tới đi lui, khẩn trương điều chỉnh các loại thiết bị khác nhau, mỗi người nhìn có vẻ đều rất bận rộn.
Lê Quyên hô hấp trì trệ, vô thức nắm lấy tay của chị em tốt.
Người chị em kia còn hưng phấn hơn cô, mấy cô gái nhỏ giống như mấy chú chim non vừa ra khỏi vỏ vậy, mở đôi mắt tròn xoe nhìn trái nhìn phải, muốn đem tràng cảnh quay phim khó thấy này toàn bộ đều khắc vào trong não.
Phó đạo diễn phụ trách chỉ huy diễn viên quần chúng đi tới, sắp xếp vị trí cho họ, rồi lấy ra “hợp đồng diễn viên quần chúng” ra ký hợp đồng diễn viên quần chúng tạm thời với họ. Lệ Quyên nào đã từng gặp được trận thế như vậy, tim đập loạn tưng bừng, chữ in trên giấy giống như là thiên thư, cô đọc mấy lần đều không hiểu, dứt khoát bỏ cuộc, tùy tiện ký tên mình lên phần dưới cùng, đưa trở lại tay phó đạo diễn.
Cô không nhịn được hỏi: “Tô Cẩn đã đến chưa?”
Phó đạo diễn: “Cô Tô từ rất sớm đã đến rồi, cô là fan của cô ấy à?” Ông liền nói, “Bạn học nhỏ, trong quá trình quay không được chụp trộm, cũng không thể tự tiện tìm cô Tô chụp hình, mấy thứ này trong hợp đồng đều có viết đấy!”
Lê Quyên căn bản là không đọc hợp đồng, nào có biết mình đã ký cái gì. Cô vội vàng lắc đầu: “Cháu không phải fan hâm mộ của Tô Cẩn… bạn trai cháu mới là.”
“Ấy? Nói như vậy, bạn học nhỏ, mắt của cháu nhìn có chút giống của cô Tô a! Bạn trai cháu sẽ không phải là dựa theo dáng dấp của cô Tô để tìm bạn gái chứ?” Phó đạo diễn tiện đây trêu chọc. Ông nhiều việc, sau khi thu đủ hợp đồng liền lập tức đi khỏi, căn bản không chú ý đến, biểu cảm của Lê Quyên có một khoảnh khắc gượng gạo.
Bạn học bên cạnh cô trộm liếc cô một cái, vội vã thay đổi hướng nhìn, sợ là kích thích đến cô — bạn trai của Lê Quyên là sư huynh Học viện thể thao, vốn là nam tài nữ mạo rất đẹp đôi, kết quả sư huynh có một lần uống nhiều, tiết lộ ra anh ta thực ra là fan của Tô Cẩn, tìm bạn gái chính là dựa vào dáng vẻ của Tô Cẩn để tìm!
Vì chuyện này, Lê Quyên và anh ta cãi nhau tới tối tăm trời đất, ném đồ tranh cãi không ngừng. Đại Chu cho rằng cô đơn thuần là cố tình gây sự: “Cũng giống như nữ sinh bọn em đem Kim Thành Vũ coi như chồng vậy, anh đem Tô Cẩn coi như vợ có vấn đề gì sao?”
Vì thế, Lê Quyên nhất thời tức giận báo danh lần diễn quần chúng này — cô muốn nhìn xem, Tô Cẩn thực sự rốt cuộc là dạng gì?
Cô thế nhưng là hoa khôi khoa của Học viện Truyền Thông, minh tinh lên hình đều cần hóa trang, Tô Cẩn già hơn cô nhiều tuổi như vậy, đứng cùng với nhau, cô không tin mình có thể ở thế hạ phong!
******
“Hắt xì –”
Tô Kỷ Thì hắt hơi một cái trời rung đất chuyển, dọa đến A Sơn đang chuyên tâm làm tóc cho cô.
“Kỳ quái, là ai đang nhắc tới tôi?” Tô Kỷ Thì lầm bầm, “Sẽ không phải là Cận Thanh cái tiểu hỗn đản trốn nhà kia đấy chứ.” Cũng không biết con bé giờ đi đâu, cuộc sống có tốt hay không.
Đừng nhìn A Sơn to xác, thực ra tâm tư anh ta tinh tế như một cô gái nhỏ vậy. Anh ta còn chưa định thần lại được, vỗ vỗ ngực, nhặt lên tóc giả rơi trên mặt đất, liên tục niệm: “Chị Tô, đừng loạn động nữa, tóc đều bị hất rơi rồi.”
Tô Cận Thanh tóc dài đến eo, Tô Kỷ Thì tóc ngắn tới vai, hai chị em lệch nhau đúng 50cm. Lần này quay bổ sung “Ghi chép thần bí”, A Sơn thiết kế cho Tô Kỷ Thì một kiểu tóc mới — đem tóc cô chia thành hai phần trái phải, tóc thật cùng tóc giả bện lại với nhau, bện thành lọn, đảm bảo khán giả xem không nhận ra khác biệt.
Trong gương, Tô Kỷ Thì mặc một thân váy liền màu lam nhạt, lúc quay người, chân váy bay lên, mang hương vị thanh xuân tràn ngập. Hai lọn tóc tết một trái một phải rơi ở trước ngực, dải lụa được bện xen lẫn với tóc, ở đuôi tóc kết thành một cái nút kết hồ điệp*** gọn nhẹ. Ánh nắng xuyên qua cửa thông gió trên cao chiếu vào, rơi trên đỉnh đầu cô, giống như phủ lên cho cô một tầng ánh sáng lấp lánh.
Người trong gương, thực ra là Tô Kỷ Thì, lại không phải Tô Kỷ Thì.
“Cô” dịu dàng nhã nhặn, “cô” tấm lòng lương thiện, “cô” là nữ chính vạn người mê bước ra từ điện ảnh.
Tô Kỷ Thì hơi hơi cau mày, nữ chính trong gương cũng cau mày theo: “… Đây có chỗ nào giống một cô gái xấu?”
Cảm giác như thế này so với hóa trang đi thảm đỏ lúc trước không có gì khác biệt, chỉ cần cô vừa cười, tuyệt đối là vạn người chú ý có được hay không! Dáng vẻ này mang đi diễn “người bình thường trong suốt”, một chút tính thuyết phục cũng không có!
A Sơn thần thần bí bí nói: “Đóng cô gái xấu xí, đương nhiên phải lấy ra vũ khí bí mật rồi–”
“– Là răng hô giả*** đúng không!”
“Không phải đâu, là mắt kính.”
“…”
A Sơn lấy ra từ trong hộp đạo cụ một chiếc kính gọng đen, đặt lên trên sống mũi Tô Kỷ Thì.
Vì thế, nữ chính “ngoại hình rất xinh đẹp” trong gương biến thành nữ chính “cho dù có đeo kính gọng đen vẫn rất đẹp”.
“…” Tô Kỷ Thì hỏi, “Bạn học bài xích tôi, không phải là vì tôi quá phổ thông, mà là vì tôi quá đẹp, bọn họ tự thấy không bằng sợ nói chuyện cùng tôi sẽ kéo thấp đẳng cấp của tôi à?” (Đến phục chị, trình tự luyến cứ phải gọi là, quá nhèo sao)
Phương Giải ngại ngùng nịnh cô: “Ha ha ha, chị Tô chị thật hài hước.”
Kịch bản viết như vậy, Tô Cẩn lúc trước sao lại quay nhỉ. Tô Kỷ Thì thân là nhân viên chữa cháy tạm thời, không có gì có thể nói thêm, chỉ có thể bôi bác lúc riêng tư. Chỉ cần cô có thể không để lộ trong vòng 5 ngày, thế thì có thể thắp hương được rồi.
Tô Kỷ Thì hóa trang xong, tranh thủ thời gian lại xem kịch bản một lần.
Cảnh đầu tiên hôm nay quay là ở trong phòng học, “chị đại” cùng với mấy cái đuôi của cô ta lớn giọng cười nói trong phòng học, nhưng sau khi nữ chính đi vào, tiếng cười của mọi người đều ngừng lại, lập tức tản ra, thể hiện rõ ràng là muốn cô lập nữ chính.
Tô Kỷ Thì hỏi: “Đúng rồi, tôi tới giờ còn chưa biết ai diễn cái “chị đại” này, sẽ không phải là người em gái tôi quen trước đây chứ?”
Phương Giải đã làm xong bài tập từ lâu: “Chị yên tâm. Diễn viên mới này tên là Chu Tinh, vừa vào nghề chưa được bao lâu, bám vào một ông chủ, ông chủ đó trong nhà khai thác khoáng, chính là không biết là mỏ than hay mỏ sắt, dù sao là khá có tiền.”
Bộ phim này mùa xuân sẽ công chiếu, đề tài được lòng người, phòng vé tuyệt đối không kém. Chu Tinh kia có thể diễn một nhân vật quan trọng trong một bộ điện ảnh đã được định sẵn là sẽ nổi tiếng như thế này, ông chủ sau lưng cô ta nhất định là đập vào không ít tiền.
Tô Kỷ Thì nghe xong vẫn có tâm tư đùa giỡn: “Đúng thật là khéo, kim chủ trước đây của Tô Cẩn cũng là một “khoáng nhị đại”.”
Lời tuy rằng nói như thế, nhưng trên người Mục Hưu Luân không có chút hơi hướng thổ hào “gia đình khai khoáng” nào. Bởi vì Tô Kỷ Thì học là địa chất hoàn cảnh, nghiên cứu chính là quan hệ tác dụng lẫn nhau giữa con người và địa chất, vì thế cô có liên hệ không ít với những “ông chủ đẹp***” của Mỹ. Những người làm giàu bởi tài nguyên khoáng sản, thường là học lực không cao, nhưng dám làm, dám nghĩ, dám liều, cũng càng sẵn sàng hưởng thụ hương sắc.
Thế nhưng Mục Hưu Luân nhìn có vẻ như là tương phản, anh ta càng nội liễm hơn, một đôi mắt sâu không thấy đáy, không biết có bao nhiêu mưu tính ẩn trong đó.
Vừa so sánh như vậy, hôm đó ở nhà hàng xoay gặp được “cậu hai”, ngược lại càng phù hợp với ấn tượng của người bình thường về ông chủ đẹp.
Mấy người họ đang nói chuyện, ngoài phòng nghỉ đột nhiên vang lên một trận huyên náo.
“Cô Chu, phòng hóa trang của cô chúng tôi sắp xếp ở bên này.” Ngoài cửa, truyền tới tiếng nói mơ hồ của nhân viên.
“Sao lại nằm ở đầu hành lang? Bên đó nắng chiếu trực tiếp! Chị Chu của chúng tôi bị dị ứng tia tử ngoại đó!” Giọng nói này hơi có chút chói tai, chỉ cần nghe giọng điệu cáo mượn oai hùm này liền có thể đoán ra là trợ lý của Chu Tinh.
“Thực sự là ngại quá, mấy gian khác đều dùng làm phòng để đồ rồi, xếp vào không ít đồ vật linh tinh, diện tích cũng nhỏ, không tiện cho cô Chu sử dụng.” Nhân viên công tác liên tục xin lỗi.
Đúng vào lúc này, một giọng nữ hơi có chút kiêu căng lấn át tiếng nói của mọi người, ngạo nghễ mở miệng: “Phòng này không phải cũng là phòng hóa trang sao? Tôi thấy phòng này to nhỏ, vị trí vừa đúng, cách phía trước cũng gần, tôi dùng phòng này là được.”
Giọng nói này hơi có chút quen thuộc, trong lúc nói, bước chân liền dừng ở bên ngoài phòng hóa trang của Tô Cẩn.
Phương Giải nhíu chặt mày, nghĩ thầm, cái nghệ sĩ nhỏ tuyến 18 Chu Tinh này thật sự là không biết trời cao đất dày, cho rằng đằng sau có một ông chủ đẹp chống lưng liền dám cướp phòng trang điểm của nữ chính à?
Anh đang định đi ra xử lý chút chuyện vặt này, Tô Kỷ Thì lại nhấc tay ngăn lại anh ta, hơi có hứng thú nói: “Đừng, tôi lại muốn nhìn xem cô ta có dám đi vào không.”
Mấy phút sau, tiếng huyên náo trước cửa càng ngày càng lớn, tuy rằng không công khai xông vào, nhưng nhìn kiểu này vị khách ngoài cửa là không đời nào từ bỏ ý đồ.
Tô Kỷ Thì hóng đủ náo nhiệt, thu lại nụ cười giễu cợt bên khóe miệng, trực tiếp đi tới cửa, mạnh mẽ mở ra cửa phòng hóa trang.
“Tôi nói bên ngoài sao mà lại đông vui thế.” Cô dựa vào bên cửa, đuôi mắt quét qua nghệ sĩ nhỏ tuyến 18 ăn mặc có chút phô bày thô tục kia, ngữ khí vừa thân thiết vừa quen thuộc, “– Đây không phải là ‘mợ hai’ sao?”
Không sai, nữ nghệ sĩ trẻ đang giễu võ giương oai
Chèn dấu trang
Tác giả có lời muốn nói:
Đang đếm ngược thời gian “Mợ hai” vả mặt…
Từ khi bắt đầu đến giờ, vẫn luôn chưa kịp cảm ơn các vị vợ thổ hào!!! Cảm ơn sự yêu mến của mọi người!!!
Búa địa chất của chị Tô x136 (sau này búa sẽ tiếp tục vòng tới) coconut x30, Hà San x5, A Mộ x5, nụ cười của anh Hoa anh tuấn x4, mặt trắng lớn vô địch vũ trụ x3 (cái tên này rất hợp với truyện), Khinh Ca bùng cháy nhất x3, Dụ Hành x2, Cây bạch đàn x2, Phòng thủy rừng trúc, cẩm địa loa loa loa loa (bạn cũ rồi), Chìa khóa nhỏ của Ely, Tần Tiểu Ngũ, Momo trái đào, Thanh sứ i, Mạnh Giao, Văn Ngọc, Mã Tô Lira, -nhất quyền- (cũng là bạn cũ a), Đại yêu cuồng chạy, 23171835, Vi phong trúc vũ, Ăn bát lớn, chim cánh cụt không ăn chay, cái mông không thích học, Tiểu tùng thử Miêu Miêu, Rượu ba ngàn, Vẫn không nghĩ ra được tên gọi, Sườn hầm củ cải*** (tôi rất thích ăn!), Gia Gia.
~~~0o0~~~
***Mary Sue: Mary Sue là thuật ngữ mà người viết fànfic sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái, hoàn hảo về mọi mặt.
Mary Sue là sản phẩm của trí tưởng tượng hoàn thiện hóa bản thân. Nó là bản thể của người viết, hoặc một bản thể của thần tượng của người viết. Thế nên trong đó có ước mơ của tác giả, có hình ảnh của tác giả, có những ưu điểm của tác giả, lẫn những ưu điểm mà tác giả muốn, chỉ khuyết điểm là không có. Hoặc nếu có, nó là một ưu điểm khác trong vô vàng ưu điểm của Mary Sue.
Có một phân tích về nhân vật được coi là Mary Sue ta tìm được như sau:
_ Ở trường cô là ánh hào quang tỏa sáng, tài giỏi trong mọi chuyện từ thể dục đến văn thơ, từ thiên văn đến địa lý, từ lịch sử đến chiêm tinh, từ hạnh kiểm đến được lòng giáo viên. Cô ấy có thể không cần học, lười biếng, hay thậm chí không đến trường, nhưng mỗi lần cô ấy xuất hiện là sự thành công đến chấn động, luôn dẫn đầu mà không có người thứ hai thứ ba xứng đáng ở bên dưới.
_ Với xã hội, cô ấy là một người bác ái, thân thiện, sẵn sàng giúp đỡ người khác mà hi sinh mình, và cô ấy cũng giải quyết mọi việc rất êm ái, gọn gàng. Cô ấy có thể bỏ hết gia tài của mình để cứu giúp dân nghèo rồi lại kiếm được từng ấy tiền trong một thời gian ngắn, cô có thể lao vào tù và cướp ngục rồi lại dùng mọi trí thông minh của mình để đứng lên giữa tòa minh oan cho người đó.
_ Với gia đình, cô ấy là người em người chị ngoan ngoãn, hiền lành, tốt bụng. Nấu ăn rất giỏi, cắm hoa rất tài, cô ấy có thể loáng một cái đã làm ra bữa tiệc Mãn Hán hoành tráng, và dù bị phá hỏng cô vẫn có thể tạo ra một cái bánh mười ba tầng nhà trong vòng nửa tiếng.
_ Cô ấy luôn được yêu mến, luôn được bảo vệ, luôn được tha thứ.
Có người cho cô ấy là thiên thần.
Có người cho cô ấy là ác quỷ.
Vì thiên thần của tác giả sẽ cứu rỗi toàn bộ mọi thứ trong truyện, kể cả tác giả.
Vì ác quỷ sẽ giết chết mọi hứng thú của người đọc, đơn giản vì nó quá xa vời, quá hoang tưởng và không có gì thú vị khi đã biết cái kết.
***Nút thắt hồ điệp: Ầy, thực ra nó chính là cái nơ con bướm :))) để nguyên Hán Việt cho nó máu.
Đây là các loại nơ con bướm, à có một cái là nút kết hồ điệp thì phải, ta không chắc lắm.
Về tạo hình thì ta nghĩ là giống như này:
Thực ra ta thấy ảnh giả gái của Vương Nguyên giống phết :))) nhìn nài:
Mỗi tội không tưởng tượng được hình tượng này lại gắn với tính chị Tô thì nó ra khỉ gì :)))
***Răng hô giả: Mấy cái này xem phim nhèo hay thấy, răng vâu răng khập khiễng răng ma cà rồng các loại đều có, nó là cả một cái hàm có răng giả hoặc là từng cái răng giả riêng để cho diễn viên đeo ý mà. Ta đi sợt lắm hình gớm lắm, chọn mấy cái đẹp đẹp tý cho lên cho mọi người tự bổ não.
***Ông chủ đẹp: Câu này có chút chơi chữ, chữ đẹp trong tiếng Trung là Mỹ mà, nên là ông chủ Mỹ được cho vào ngoặc thành ông chủ đẹp :))) tức là ông chủ kiểu hình thức, không thực sự làm việc ý, chủ yếu là đội con nhà giàu được thừa kế các loại đó.
***Sườn hầm củ cải: Món này thực ra là tên của một tài khoản nào đó :))) nhưng cũng là một món ăn, ta kiếm cái hình, món này ngon mà. Chú ý, món của Trung Quốc nha! Của mình khác tý, không có một số vị thuốc như cẩu kỷ gì đó, gia vị cũng khác, ta chỉ biết ăn khác thôi :))) ảnh đơi:
~~~~~ Hết chương 11 ~~~~~
Lúc nào bắt đầu set pass thì sẽ bắt đầu từ chương 12 nhé. Nhưng giờ thì chưa nên cứ đọc đi nha.