Bạch Liên Hoa Không Dễ Làm

Thôn Thái Dương


trước sau

Tô Kỷ Thì đến hôm sau mới phát hiện búa của mình thế mà rơi lại trên xe Mục Hưu Luân. Chiếc búa nặng thế, lại đi gài vào trong tất cả một buổi tối, làm cho mép tất bị kéo giản hết ra, vì thế lúc cô nhấc thân dậy mới thuận theo váy trượt xuống, rơi trên ghế phụ lái.

Cô vốn cho rằng Mục Hưu Luân sẽ hỏi chút gì đó, nào ngờ chờ cả một ngày, vị kim chủ này cũng không gửi tin nhắn cho cô.

… Chẳng lẽ là không nhìn thấy?

Cũng đúng, không gian xung quanh chỗ ngồi rộng như vậy, nói không chừng búa trượt xuống bên dưới, vừa khéo tránh được một kiếp thì sao.

Tô Kỷ Thì có chút tiếc nuối. Chiếc búa địa chất đó đã làm bạn với cô nhiều năm, trên búa có không ít dấu vết sứt mẻ, phần cao su ở chỗ tay cầm cũng nứt cả ra, cô dùng vải quấn lại một lần, vẫn luôn không nỡ ném đi. Lần này cô đem búa theo phòng thân, đâu ngờ được Mục Hưu Luân lại dễ nói chuyện ngoài ý muốn, chiếc búa tự vệ của cô còn chưa kịp xuất hiện liền mơ mơ hồ hồ đánh mất rồi.

Haiz, bỏ đi bỏ đi. Nghĩ nhiều vô ích.

Cô nghĩ về thời gian “hẹn hò” tối qua, mọi người nhắc tới địa danh “thôn Thái Dương” kia làm cho cô rất để tâm.

Cô mở ra công cụ tìm kiếm, nhập ba chữ thôn Thái Dương vào, rồi bấm Enter — ngay lập tức, vô số kết quả tìm kiếm xuất hiện trên màn hình máy tính.

“Thôn Thái Dương, một cơ cấu phúc lợi dưới quyền tổ chức từ thiện quốc tế NGO, chuyên cung cấp cứu trợ thiết yếu, bảo đảm nơi ở, chăm sóc y tế và quyền lợi giáo dục bình đẳng cho các trẻ em có cha mẹ ngồi tù, vô gia cư.”

Tô Kỷ Thì thấp giọng đọc lên dòng chữ này trên mạng.

Hóa ra thôn Thái Dương là một trạm cứu trợ cho nhi đồng, sau khi các phạm nhân vào tù, con cái không có người chăm sóc, những đứa trẻ này không thích hợp tới cô nhi viện, cũng không có người thân tình nguyện tiếp nhận, nếu như cứ bỏ mặc thì những đứa trẻ này chỉ có thể lưu lạc đầu đường, cuối cùng không phải là bị lạnh chết, bị đói chết thì chính là bị các băng nhóm phạm tội khác dụ dỗ theo, trở thanh họa ngầm của xã hội.

Mở trang web ra, hình đám trẻ được đặt ở trên đầu trang. Ở trong đó, bọn chúng có thể ăn no mặc ấm, có phòng ở sạch sẽ sáng sủa, có sân chơi rộng rãi, lũ trẻ tụ tập sinh sống bên giáo viên, bọn chúng tuổi tác không giống nhau nhưng nụ cười thì tươi sáng như nhau.

Tô Kỷ Thì lại lật tới một bài thông tin liên quan, phát hiện ra có một số doanh nghiệp hảo tâm làm từ thiện, mỗi nhà sẽ định kỳ quyên góp cho thôn Thái Dương. Nhưng lật đi lật lại, cô lại không hề thấy tên của Tập đoàn Khoáng sản EP, ngược lại lại nhìn thấy một nhà hảo tâm để tên là “Mục”, mà phần tiền quyên góp của anh ta được kê ở vị trí đầu tiên trong danh sách, thậm chí số tiền còn cao hơn hầu hết các doanh nghiệp đóng góp.

Lấy tên doanh nghiệp làm từ thiện có thể lấy được tiền thuế bù lại từ quốc gia, vì thế các doanh nghiệp đều rất nhiệt tình đóng góp xây dựng trường tiểu học Hi vọng. Nhưng Mục Hưu Luân lại lấy tên của 1 người quyên tặng thôn Thái Dương, thật sự không nghĩ tới… anh còn là một nhà hảo tâm.

Đang lúc Tô Kỷ Thì tập trung tinh thần đọc tin mạng, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, người đại diện Phương Giải đi vào.

Phương Giải: “Chị Tô, chị đang xem gì đấy?”

Tô Kỷ Thì: “À, hôm qua lúc ăn tối với Mục Hưu Luân nghe được người ta nhắc đến thôn Thái Dương, tôi có hứng thú liền đi tra xem.”

“Thôn Thái Dương?” Phương Giải tự hỏi hai tiếng, “Em gái chị trước đây cũng thường xuyên tới đó.”

Tô Kỷ Thì: “…???”

Phương Giải đi tới bên máy tính, down xuống danh sách quyên góp của cá nhân, quả nhiên, ở vị trí phía dưới trong danh sách liệt kê cá nhân quyên tặng, ba chữ “Tô Cận Thanh” lẫn trong một loạt các tên khác, không hề bắt mắt.

Phương Giải một bên nói, một bên chìm vào trong hồi ức: “Đừng nhìn Tô Cẩn quyên góp tiền mặt không nhiều, cô ấy vì thôn Thái Dương làm ra không ít chuyện thực tế. Cha mẹ của những đứa trẻ trong thôn Thái Dương hầu hết đều là tù chung thân, tử tù, rất nhiều cha mẹ của học sinh bình thường sẽ dùng con mắt phiến diện để đối đãi bọn chúng, cảm thấy trong người chúng chảy dòng máu tội phạm, không muốn để con mình cùng học, cùng chơi với chúng. Vì thế Tô Cẩn đã lợi dụng năng lực ảnh hưởng tới xã hội của mình, tự tới Sở Giáo dục một chuyến bàn chuyện hợp tác, còn miễn phí quay rất nhiều quảng cáo công ích, nhờ thế mới khiến cho lãnh đạo Sở Giáo dục buông tay, đồng ý cho những đứa trẻ trong thôn Thái Dương nhập học.”

Đoạn chuyện xưa này, Tô Kỷ Thì chưa từng nghe đến. Tuy nhiên, Tô Cận Thanh từ nhỏ đã là một cô gái có trái tim mềm yếu, con chim nhỏ bên đường bị thương nó đều muốn mang về nhà giúp nó băng lại vết thương. Tô Kỷ Thì nghe đến là nhập tâm, theo lời kể của Phương Giải, cô giống như cũng bị dẫn vào trong đoạn hồi ức đó, cảm nhận lại một lần hành trình thiện tâm của em gái.

Giữa hai chị em cách nhau một khoảng thời gian vừa đúng 10 năm, Tô Kỷ Thì bỏ lỡ quá nhiều rồi.

Tô Kỷ Thì hỏi: “Nói như vậy, Cận Thanh chính là lúc làm công ích ở thôn Thái Dương thì quen biết Mục Hưu Luân sao?”

“Đúng vậy.” Phương Giải thản nhiên nói, “Mục tiên sinh rót không ít tiền vào thôn Thái Dương, dù sao anh ta chính là xuất thân từ thôn Thái Dương mà.”

Tô Kỷ Thì: “!!!”

Phương Giải vỗ trán một cái: “A, chuyện này quên mất không nói cho chị! Chuyện này trên mạng đã sớm lan truyền rồi — Mục tiên sinh tuy họ Mục nhưng anh ta thực ra là con nuôi của nhà họ Mục. Mẹ ruột của anh ta là tù nhân chung thân, cụ thể là phạm tội gì thì không rõ, hình như là vì mắc bệnh nặng nên đã qua đời trong tù. Mục tiên sinh là vào năm 12 tuổi được Mục tổng và phu nhân nhận nuôi.”

“Vì sao? Hai vợ chồng không thể có con sao?”

“Hoàn toàn ngược lại, Mục tổng dưới gối còn có hai trai một gái, đều khỏe mạnh cả.” Phương Giải đưa tay ra, “Cách nghĩ của người có tiền, ai mà hiểu được chứ.”

Tô Kỷ Thì vốn là rất thắc mắc, vì sao một người “cậu hai” xa xôi ở nhà mẹ liền có thể vô lễ với Mục Hưu Luân như thế, mà Mục Hưu Luân thì cớ gì mà phải bao dưỡng một bạn gái bình hoa làm nền? Nếu như vậy mà xem, chắc là không tránh được mấy chuyện phức tạp của “tranh đấu trong hào môn”.

Quả nhiên, quý tử nhà giàu không phải là dễ làm.

Nếu nghĩ như vậy, cô ngược lại có thêm chút đồng tình với Mục Hưu Luân.

Cô cau mày: “Không được, thứ tôi cần “bù” quá nhiều rồi, nếu hôm qua Mục Hưu Luân hỏi thêm tôi hai câu liên quan tới chuyện ở thôn Thái Dương, tôi khẳng định để lộ… Em gái tôi không để lại ghi chép à? Không phải nói minh tinh đều thích làm cái tài khoản phụ Weibo, ghi chép lại mấy loại kiểu quá trình tâm lý gì sao?”

“Không không không, cái này thực sự là không có.” Phương Giải liên tục lắc đầu, “Bây giờ mắt người hâm mộ quá độc, không cần biết là tài khoản chính tài khoản phụ có bao nhiêu tầng mã đều có thể đào ra được, tôi dứt khoát không cho Tô Cẩn lập Weibo, chỉ có tài khoản công tác phụ trách đăng lên động thái ngày thường của cô ấy.”

Tô Cẩn đi theo hình tượng tiên nữ “nhạt như hoa cúc***”, tiên nữ mỗi ngày hạ phàm là đã đủ vất vả rồi, nào có thời gian đâu mà chơi Weibo!

Tô Kỷ Thì: “Nhật ký thì sao, nhật ký hẳn là có chứ?”

Phương Giải: “Nhật ký? Ai dám viết nhật ký?! Năm ngoài trong giới vừa xảy ra một chuyện lớn, fan lâu năm của một nam minh tinh đang nổi trèo tường vào căn hộ của anh ta, trộm được cuốn nhật ký của anh ta liền đem công khai! Người nam minh tinh kia bên ngoài thể hiện là đàn ông độc thân chất lượng cao, ngoài đời thì lại nhiều chân thành bạch tuộc tinh, trong quyển nhật ký nho nhỏ đó của anh ta ghi lại tên của mười mấy cô gái, từ tuổi tác, xuất thân cho đến ngày dì cả tới, còn phân từng loại rõ ràng hơn cả mục lục tra cứu của thư viện!”

Tô Kỷ Thì: “… Giới này thật loạn.”

Phương Giải: “Nào có nào có.”

Thứ mà Tô Kỷ Thì cần toàn bộ đều không có, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, đi bừa trong giới này.

Nhắc tới chuyện này, Phương Giải lại có lời muốn nói.

“Phải rồi, chị Tô, hôm nay em tìm chị là có công việc tới cửa.” Anh cũng không biết biến ở đâu ra một quyển kịch bản dày bằng đường kính của một đồng xu, ân cần nói, “có một kịch bản như thế này…”

Tô Kỷ Thì nhìn cũng không nhìn, lập tức từ chối: “Quay phim miễn bàn!”

Cô có thể thay thế em gái nhất thời, nhưng thay thế không được cả đời. Thay Cận Thanh tham gia chút hoạt động của các nhãn hiệu, chụp hình tạp chí thì cũng coi như thôi đi, thay con bé đóng phim? Chuyện này căn bản là không thể nào.

Tô Cận Thanh không phải là nữ diễn viên xuất thân từ trường lớp chuyên nghiệp, nhưng cô ở trong giới hơn ba năm, sớm đã quen với đèn flash và máy quay. Tô Kỷ Thì khoảng thời gian này có tìm xem phim truyền hình, điện ảnh mà em gái đã đóng, diễn xuất của Cận Thanh không tính là tốt đến mức nào, nhưng thắng ở chỗ tự nhiên, thanh thuần, mượt, không làm cho người xem mất tập trung.

Nếu như để cho Tô Kỷ Thì đứng trước máy quay, phản ứng hoàn toàn gượng gạo của cô tuyệt đối không giấu được hơn trăm cặp mắt trong đoàn làm phim.

“Chị Tô, nhưng mà công việc này thật sự là không đẩy đi được…” Phương Giải mặt mày rầu rĩ nói, “Bộ điện ảnh này tên là “Ghi chép thần bí”, là bên đầu tư chuyên môn chế tác cho Tô Cẩn mà tạo ra kịch bản này. Thực ra công đoạn quay khi trước đã hoàn thành rồi, nhưng hôm qua bên đạo diễn gọi điện tới, nói là có mấy cảnh có vấn đề, bắt buộc phải quay bổ sung — thời gian không dài, chỉ có một tuần thôi, không, 5 ngày! 5 ngày là có thể quay xong!”

Tô Kỷ Thì mắt điếc tai ngơ.

Phương Giải biến thành một con ruồi phiền phức, ở bên tai Tô Kỷ Thì không ngừng vo ve.

Tô Kỷ Thì ý đã quyết, không để ý tới anh ta, nào ngờ anh ta cứ không đi, vo ve quanh cô

từ sáng đến tối, không lúc nào ngừng nói.

Lúc thì “Chị Tô này, chị xem hình đám mây trên trời có giống máy quay không?” Lúc thì “Chị Tô này chị xem cái súp lơ xanh này có giống gậy thu âm không***?” Lúc thì lại “Chị Tô này, chị xem cái đệm giường này có giống kịch–”

Một chữ cuối cùng của anh ta còn chưa ra khỏi miệng, búa địa chất trong tay Tô Kỷ Thì đã ầm ầm gõ xuống, sát vào giữa hai chân anh ta, hiểm lại càng hiểm rơi xuống chính giữa hai chân.

Phương Giải: “…”

Anh cúi đầu nhìn cái ghế gỗ đã bị một búa gõ nát, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Kỷ Thì mặt lạnh lùng, ngốc luôn.

Phương Giải: “Búa búa búa búa búa búa ở đâu ra thế?” Anh không phải là đã tịch thu búa rồi sao?

Tô Kỷ Thì cười đáp: “50 một cái, 80 hai cái, cậu muốn mấy chiếc tôi liền có mấy chiếc.”

Phương Giải toát mồ hôi lạnh, nhưng là một người đại diện chuyên nghiệp có trách nhiệm, vẫn cần anh mạo hiểm tính mạng, đem lời còn lại nói cho hết: “Chị Tô, em biết chị sợ quay phim sẽ làm lộ thân phận thực của chị, nhưng chị cũng phải nghĩ xem, bộ phim này em gái chị đã hoàn thành 90% rồi, chẳng lẽ chị nỡ để cho sự vất vả trước đó của em gái mình đều bỏ phí sao?”

Anh vốn là có ý ngựa chết làm thành ngựa sống, nào ngờ chính là câu nói này khiến cho nội tâm Tô Kỷ Thì xuất hiện một chút nơi lỏng.

Phải a… đây là tâm huyết của Cận Thanh, tác phẩm của Cận Thanh. Cô đúng là không nhẫn tâm để phí công phu của em gái.

Hai chị em cô tuy rằng tính cách không hề giống nhau nhưng lại có một điểm rất giống — tinh thần trách nhiệm. Chính vì hai chị em có một người cha hoàn toàn vô trách nhiệm nên hai người họ từ nhỏ làm bất kỳ chuyện gì đều muốn cố gắng làm đến nơi đến chốn, đã tốt còn muốn tốt hơn. Tô Kỷ Thì đem phần chuyên tâm này đặt vào sự nghiệp học tập nghiên cứu, còn Tô Cận Thanh thì lại đặt vào công việc.

Cô là chị của con bé, cô nếu đã quyết định muốn thay nó đứng trên sân khấu này, thế thì không thể vào lúc gặp phải thử thách lại lùi bước.

Tô Kỷ Thì: “… Thôi được.” Cô miễn cưỡng đồng ý, “5 ngày, một ngày cũng không được hơn.”

Trong đoàn phim đều là người có thời gian tiếp xúc dài với Tô Cẩn, cô chỉ có thể ở trong đoàn 5 ngày, thêm 1 ngày, nguy cơ bị lộ càng thêm một phần.

“Được được được!” Phương Giải gật đầu như giã tỏi, vội vàng trở lại phòng khách, đưa quyển kịch bản dày cộp kia tới.

Kịch bản này là Tô Cẩn từng dùng, bên mép có chút nhăn, lời thoại thuộc về cảnh của cô đều được bút đánh dấu cẩn thận gạch ra. Phong cách viết kịch bản và tiểu thuyết hoàn toàn khác nhau, Tô Kỷ Thì lật xem vài lượt, thấy như lọt vào trong sương mù.

Không còn cách nào, cô chỉ có thể hỏi Phương Giải: “Cái “Ghi chép thần bí” này rốt cuộc là nói về cái gì? Anh trước nói cho tôi nội dung đại khái đi.”

Phương Giải lập tức nói: “Rất đơn giản rất đơn giản, câu chuyện này phát sinh ở trường đại học. Nữ chính là một người vô cùng bình thường, vô cùng trong suốt, cô ấy ở trong trường chịu mọi sự coi nhẹ, còn bị ‘chị lớn’ trong trường bắt nạt, đến người nam sinh cô thích đều không nhìn cô bằng ánh mắt đứng đắn.”

Biểu cảm của Tô Kỷ Thì thực là một lời khó nói hết: … Thật không biết biên kịch sao mà lại đối với gương mặt này của bọn cô viết ra được ‘bình thường’ ‘trong suốt’ ‘chịu hết coi nhẹ’ nhỉ? Lúc cô đi học, đám con trai xếp hàng tỏ tình đừng có tới quá nhiều có được không!

Phương Giải không chú ý đến thần sắc mất tự nhiên của cô, vẫn tiếp tục nói về nội dung kịch bản: “Sau này cô có được một cuốn ghi chép thần bí, ngoài ý muốn phát hiện ra, chỉ cần đem tên của mấy người bạn học này viết lên tập ghi chép, những bạn học này –”

Tô Kỷ Thì bừng tỉnh đại ngộ: “– Đều sẽ chết?”

“…” Phương Giải nuốt nước bọt, “– Đều sẽ điên cuồng yêu cô.”

Dựa vào, hóa ra không phải là “Ghi chép tử vong” mà là “Ghi chép tình yêu” à.

Chèn dấu trang

Tác giả có lời muốn nói:

Không có mặt mũi gặp người nữa, chương mới vượt quá 0 giờ rồi…

Lại phát thêm 60 hồng bao nhỏ nha…

Cũng may là truyện về giới giải trí, 10 chương rồi, nên đi quay phim rồi XDDDDD.

~~~0o0~~~

***Nhạt như hoa cúc: Ta chả hẻo 人淡如菊 dịch được thành cái gì, chỉ biết ý đại khái là thần tiên lạnh nhạt, không nhúng phàm trần các kiểu. Ta để tạm thế, sau biết ta sửa sau.

***Gậy thu âm: Lúc đóng phim, quay gì đó người ta hay có cái gậy có một đầu gắn mic dùng để thu âm hiện trường. Cái mic đấy có lớp lọc gió, chống ồn, trông to xù xù ý, ta thì thấy nó giống cái kem bông màu xám hơn hay là chổi lau nhà hơn. Chả hiểu cái loại nào lại giống cái súp lơ nữa. Cho cái ảnh minh họa nè:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện