Vị nữ kỵ sỹ thần bí kia giống như một cơn gió lốc, đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất.
Sau khi cô đi, phim trường dần dần cũng bình tĩnh lại, nếu như không phải là mấy chục đôi mắt ở hiện trường tự mình nhìn thấy tất cả, dự đoán là mỗi người đều sẽ cho rằng bản thân vừa nằm mơ.
Cũng may khi Tô Kỷ Thì xuống xe, có cố ý khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, thêm nữa là đèn đường không đủ sáng, nên mới mơ hồ qua cửa… nếu như để người khác trong đoàn làm phim biết được cô chính là vị anh hùng cái thế đạp mây mà tới kia, thế thì loạn.
“Cô Chu đâu, sắp quay rồi, người đâu?” Phó đạo diễn túm một nhân viên hiện trường hỏi.
Nhân viên mặt như muốn khóc, nói: “Cô Chu không xuống xe, trợ lý nói là cô ấy bị dọa đến, cần thời gian nghỉ ngơi!”
Phó đạo diễn muốn điên rồi, nhưng sau lưng Chu Tinh có người chống! Đừng thấy cô ta bây giờ chỉ là một nghệ sĩ nhỏ tuyến bốn tuyến năm, nhưng kim chủ vì cô ta ra không ít tiền, phó đạo diễn nào dám dắc tội, chỉ có thể rầu rĩ đi mời cô ta.
Tô Kỷ Thì vừa rồi cũng “sợ” đến mức không dám xuống xe, chỉ là cô là tỏ vẻ sợ hãi, còn Chu Tinh là thật sự sợ.
Ai bảo Chu Tinh tự mình làm việc thẹn với lương tâm nhiều cơ? Cô ta tuổi còn trẻ, sớm đã tham gia vào vòng này, bị sự hào nhoáng che mờ mắt, để thượng vị nổi danh, cô ta đã cố gắng hết mình, cuối cùng cũng câu được “cậu hai” — còn về trước cậu hai cô ta đã từng ngủ với bao nhiêu người đàn ông giàu có thì tự cô ta cũng không nhớ rõ.
Khi đám du côn kia mới tới, cô ta còn cho là việc cô ta ngủ với người có vợ bị lộ, chính thất phái người tới đánh tiểu tam cơ! Cô ta bị dọa mất hồn, hét lên một tiếng rồi chạy trốn về xe bảo mẫu của mình. Cô ta bám chặt lấy trợ lý, ngoài xe chỉ cần có gió thổi cỏ lay liền véo cánh tay người ta, trực tiếp đem cánh tay của tiểu trợ lý véo tới xanh xanh tím tím… Bây giờ phiền phức đã được giải quyết, cô ta vẫn chưa hồi hồn, hận không thể đêm nay xong việc luôn quay về nhà, chờ sau mấy hôm nữa chọn một ngày đẹp quay tiếp.
Đoàn làm phim bị chậm trễ một ngày, tiền phí tổn không phải là con số nhỏ. Cho dù cậu hai có thể bù số tiền này cho cô ta, nhưng thời gian làm việc của bao nhiêu người khác nữa nào có thể chờ được?!
Phó đạo diễn vội vàng dẫn người theo lên xe bảo mẫu của cô ta, dùng lời lẽ thuyết phục, cuối cùng cũng đem được bà cô này khuyên xuống xe.
Tô Kỷ Thì ở đằng xa nhìn, ngồi vắt chân ở trên ghế nghỉ có viết tên của mình, nổi hứng hỏi Phương Giải: “Tôi thực ra vẫn không hiểu, phó đạo diễn này sao cái gì cũng phải quản, nhưng trước nay vẫn không thấy ông ta quay phim nhỉ?”
Phương Giải đáp: “Chị Tô, loại mà chị nói tới phụ trách quay phim kia gọi là “đạo diễn chấp hành”, theo lẽ thường thì trong đoàn phim đều phân thành hai tổ A, B, đạo diễn lớn phụ trách quay các cảnh quan trọng; cảnh của nhân vật phụ, chuyển cảnh gì đó đều giao cho đạo diễn chấp hành của tổ B. Cái danh “Phó đạo diễn” nghe thì hay, nhưng công việc thì lại không đơn giản. Chọn diễn viên quần chúng, làm điều phối, cân nhắc ánh sáng, dự tính nhân lực, trao đổi với diễn viên… các phương diện đều là do ông ta phụ trách, chính là không phụ trách quay phim.”
Nếu không sao lại có người trong nghề mỉa mai là — phó đạo diễn gì chứ, thực ra chính là chân chạy vặt!
Phó đạo diễn chính là đại quản gia của đoàn phim, cái gì cũng phải lo, cái gì cũng phải biết, không ít đạo diễn trong ngành khi mới ra trường đều phải tới các đoàn phim khác nhau để làm phó đạo diễn, làm quen nghiệp vụ. Đương nhiên cũng có người cả đời làm phó đạo diễn, cuối cùng cũng không thể thăng lên làm đạo diễn chính.
“Đoàn phim thường xuyên thiếu diễn viên quần chúng, có lúc không tìm được diễn viên quần chúng có thể đọc thoại lưu loát, phó đạo diễn trực tiếp thay một bộ độ rồi diễn luôn — kết quả là chỉ một chút thoáng qua lại tạo nên vai diễn kinh điển khiến cho khán giả khó quên, vậy cũng là rất lợi hại mà!”
Tô Kỷ Thì rất có hứng thủ: “Ai thế?”
“Chính là “Như Hoa”!”
“…?”
Phương Giải làm một động tác dùng ngón trỏ ngoáy mũi: “Chính là trong phim điện ảnh Tinh Gia, cái cô nữ sinh mặt đầy râu, một bên ngoáy mũi một bên chạy tới trước ống kính đó! Anh ta là phó đạo diễn ngự dụng của Tinh Gia, tạm thời làm khách mời vai “Như Hoa”, kết quả bây giờ trở thành kinh điển.”
Chuyện này đúng là một giai thoại. Tô Kỷ Thì đem tầm nhìn chuyển sang vị phó đạo diễn bộ phim này của bọn họ, tầm mắt đặt ở trên cái trán “Địa Trung Hải” của đối phương một lúc, rồi vội vàng rút lui. Không được, không được, tuyệt đối không được nghĩ nhiều, nghĩ nhiều cô liền muốn cười phá lên mất! (Chị củ chuối quá đi chị ơi!!!)
……
Sau khi các diễn viên chuẩn bị tốt, màn này cuối cùng cũng chính thức bắt đầu quay.
Tối nay cảnh cần quay rất đơn giản. Nữ chính sau khi bị đá, liền nếm trải trái đắng mà Sổ ghi chép tình yêu đem lại cho cô ta, một mình cô thất hồn lạc phách đi trên đường, suýt chút nữa thì bị xe mô tô đưa đồ ăn đụng vào, được nữ phụ kịp thời cứu.
Cũng may phần quay này không cần Tô Cẩn khóc, nếu không Tô Kỷ Thì chỉ có thể cầu cứu sự giúp đỡ từ nước nhỏ mắt thôi.
Chiếc xe giao đồ ăn “Thèm không” đã trở thành vật may mắn của đoàn làm phim, (kỵ sỹ của) nó vừa rồi đã cứu đoàn trong lúc nước sôi lửa bỏng đó! Trước khi bắt đầu quay, đạo diễn cố ý đi tới trước chiếc xe, chân thành sờ sờ nó, thậm chí đem ra quy trình như hôm tổ chức khai máy, thắp cho nó một nén hương–
Tô Kỷ Thì trợn mắt há miệng nhìn đạo diễn đem nén hương vừa đốt đặt trước đèn xe, cho tới khi hương tắt mới tính là xong lễ.
… Mê tín phong kiến thật thú vị.
Không biết có phải là có “đại thần mô tô” trấn giữ, cảnh của một tối này quay đặc biệt thuận lợi. Vốn đạo diễn còn lo là hai nữ nghệ sĩ yêu kiều sau khi bị dọa sợ liệu có ảnh hưởng tới tiện độ quay hay không, nào ngờ trạng thái của Tô Cẩn rất tốt, lúc quay phim hoàn toàn nhập tâm (bởi vì cô nghĩ là quay xong sớm thì sẽ sớm được về ngủ), độ phối hợp thậm chí còn cao hơn mấy ngày trước. Có Tô Cẩn ở một bên để so sánh, Chu Tinh cũng không dám bị động, chỉ có thể nâng cao tinh thần phối hợp với cô.
Vậy nên chờ tới khi các cảnh của tối nay quay xong, còn chưa tới ba giờ sáng!
Phải biết là tất cả nhân viên đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần tối nay sẽ quay thông tới sáng, nào ngờ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ đã đem tất cả công việc hoàn thành rồi!
Khi đoạn cuối cùng quay xong, nhân viên hiện trường ngốc luôn, nhân viên dự toán ngây ra, phó đạo diễn cũng ngẩn người… các nhân viên khác trong đoàn cũng choáng váng đứng yên tại chỗ, giống như một đám ốc sên nhỏ không biết phải làm sao.
Giám đốc sản xuất tới hiện trường bật cười, mắng bọn họ: “Bình thường ai cũng khôn lanh lắm cơ mà, sao tới giờ lại không có phản ứng gì thế? — Còn ngây ra làm gì, đóng máy rồi!”
Ồ… đúng đúng! Bọn họ đóng máy rồi!
Thực ra bộ phim điện ảnh “Ghi chép thần bí” này đã đóng máy từ ba tháng trước rồi, chế tác hậu kỳ đều đang tiến hành, nếu không phải là diễn viên đóng vai phụ đột nhiên lên danh sách đen của nhà đài thì cũng sẽ không có Chu Tinh tới làm thay thế. Phần quay thêm này tuy rằng trước sau cộng vào không cần bao nhiêu thời gian, nhưng tất cả các nhân viên đều cùng cảm thấy quay lần thứ hai thực sự là mệt mỏi!
Mệt ở đây không phải là mệt về thể lực, mà là mệt về mặt tâm lý.
Chu Tinh này là gương mặt nổi tiếng trên mạng các kiểu lên mặt, chỉ tay sai khiến, rõ ràng còn chưa thượng vị nhưng lại tỏ vẻ như mình là chính cung nương nương. Còn Tô Cẩn thì sao?… Tô Cẩn căn bản là không thèm để ý cô ta, cứ như là một con sư tử cái không thèm để ý tới con chuột chạy bên đường.
Mỗi ngày nhìn thấy Chu Tinh nhảy nhót đi tới đi lui, cô ấy không mệt, người khác cũng thấy mệt thay cô ta.
Cũng may là công việc này, hôm nay cuối cùng đã kết thúc rồi!!! Vạn tuế!!!
…….
“Cô Tô!”
Một giọng nữ ngọt phát ngấy vang lên, Tô Kỷ Thì đang nói cùng trợ lý vô thức quay đầu đi — chỉ nghe thấy máy ảnh “tách” một tiếng, thần thái khi quay đầu của Tô Kỷ Thì liền bị lưu lại trên màn hình di động.
Mà người cầm điện thoại chụp trộm không phải ai khác, chính là Chu Tinh!
Chỉ thấy Chu Tinh đưa tay trái ra, giơ điện thoại lên, tay phải đặt lên má, hơi nghiêng đầu, làm ra biểu tình đáng yêu. Đầu cô ta chiếm hơn nửa màn hình, mà một khu vực nhỏ sau lưng cô ta lưu lại cho Tô Kỷ Thì vừa ngoái đầu lại.
Tô Kỷ Thì: “… Cô làm gì đấy?”
Chu Tinh mặt dầy nói: “Tất nhiên là chụp hình chung làm kỷ niệm rồi.”
Cô ta biết, nếu cô ta trực tiếp đi tìm Tô Cẩn chụp chung, Tô Cẩn khẳng định sẽ không đồng ý. Vì thế cô ta cố ý giở trò, lừa Tô Cẩn quay đầu, thừa dịp bấm nút chup.
Tính toán của Chu Tinh làm rất tốt, cô ta biết Tô Cẩn đẹp hơn cô ta, dù sao mặt Tô Cẩn là tự nhiên, không chỉnh sửa, làm biểu tình tự nhiên hơn cô ta nhiều. Các nữ diễn viên tự mình có khả năng quản lý biểu cảm, nhưng bất cứ ai khi quay đầu đều không có cách
Vì vậy cô ta mới cố tình chọn thời điểm này, định chụp trộm ảnh xấu của Tô Cẩn, nào ngờ… nào ngờ là tình tiết bất ngờ như vậy, thời khắc Tô Cẩn quay đầu vẫn đẹp tới động lòng người như cũ!
Trên màn hình, đôi môi hồng của cô gái hơi mím, trong mắt tràn đầy thần sắc ngạc nhiên. Bông tai đeo trên tai giống như ngôi sao lạc vào nhân gian, theo cái xoay người của cô, hoa tai vẽ ra một quỹ tích màu bạc trong không khí. Tóc giả của cô mới tháo được một nửa, tóc ngắn gọn gàng xen lẫn vào tóc dài cuộn sóng, hình thành ra một loại vẻ đẹp không quả chỉnh sửa nào.
Chu Tinh nhìn gương mặt to của mình trên màn hình, lại nhìn vào gương mặt cười của Tô Cẩn sau lưng, phần đố kỵ trong lòng như đám lửa, không ngừng được muốn bùng phát ra ngoài.
Bỏ đi, bây giờ không phải là lúc ghi thù mấy thứ lặt vặt này.
Chu Tinh cắn răng, lập tức mở ra phần mềm làm đẹp, đem bản thân chỉnh sửa, sau đó nhanh chóng đăng lên Weibo.
@Chu Tinh ngôi sao sáng: Xong việc rồi! “Ghi chép thần bí” chính thức đóng máy, tuy rằng chỉ ở cùng chị Tô Cẩn năm ngày ngắn ngủi, nhưng cùng chị ấy vừa gặp đã thân, đối diễn rất vui vẻ!
Ngẫm nghĩ một chút, cô ta còn chưa hài lòng, liền thêm vào trái tim đỏ, hồng, vàng ở phía sau.
Tuy hiện tại đã là hơn ba giờ đêm, nhưng bức ảnh này vừa được tung ra, lập tức dẫn tới đám cú đêm tới điên cuồng bấm like.
Dân mạng A: Ngôi sao trên trời ngôi sao lấp lánh! Chu Tinh nhà chúng ta cũng lấp lánh! Muộn thế rồi, Tinh Tinh vất vả rồi, cuối cùng cũng có thế nghỉ ngơi thật tốt!
Dân mạng B: Woa woa woa có thể thấy Tinh Tinh trên màn ảnh rộng rồi, tôi muốn bao rạp ủng hộ!
Dân mạng C: Phia sau hình chụp là Tô Cẩn sao? Mặt Tô Cẩn nhỏ thật đấy… cái ngoái nhìn mỉm cười này cũng quá là đẹp đi???
Dân mạng D: Vệ đội của Cẩn Cẩn tới rồi đây!!! Ở đâu có Cẩn Cẩn ở đó liền có ta!
Dân mạng E: Sớm đã được nghe Tinh Tinh và Cẩn Cẩn quan hệ rất tốt, cho dù đóng máy cũng không tách rời nhau, quả nhiên là hảo tỷ muội!
Weibo của Chu Tinh vừa phát, không quá một phút, lập tức liền leo tới cuối bảng tin tức nóng, có lẽ chờ tới sáng hôm sau, sau khi một đám lớn người hâm mộ Tô Cẩn ngủ dậy, tin Weibo này sẽ phải lên được tới tìm kiếm nóng.
Tô Cẩn không có Weibo cá nhân, Tiểu Hà phụ trách quản lý tài khoản Weibo của văn phòng đại diện.
Không chỉ như vậy, Tiểu Hà thân là trợ lý, sẽ định kỳ liên lạc với các đầu lĩnh của người hâm mộ, tổ chức các loại hoạt động chính thức như đón tiếp vân vân. Chu Tinh vừa đăng ảnh chụp chung, không quá 3 phút, phía Tiểu Hà đã biết.
Cô xe nhẹ đường quen đăng nhập vào @Tài khoản văn phòng đại diện của Tô Cẩn, mở Weibo của Chu Tinh ra, ngón trỏ đang định bấm vào nút chuyển phát — đột nhiên bị Tô Kỷ Thì ngăn lại.
Tô Kỷ Thì chau mày: “Em làm gì thế?”
Tiểu Hà bị gương mặt đen thui của cô dọa sợ, lắp ba lắp bắp nói: “Chuyển, chuyển phát làm tương tác ạ?”
Trước đây Tô Cẩn quay xong một bộ phim đều sẽ theo dõi lẫn nhau với diễn viên hợp tác cùng trong đoàn, thời gian tuyên truyền còn sẽ thường xuyên tương tác.
Thế nhưng Tô Kỷ Thì căn bản là không muốn để cho loại người như Chu Tinh tới hưởng độ nóng, cô duỗi tay phải ra, Tiểu Hà chỉ đành ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Tô Kỷ Thì chưa từng chơi Weibo, nhưng cô từng dùng Twitter có chức năng tương tự, cô rất nhanh nắm được cách sử dụng, ngón tay nhẹ nhàng bấm một lát, vốn Chu Tinh đang nằm trong danh sách theo dõi lẫn nhau liền lập tức cuốn gói vào danh sách đen!
Phần theo dõi đặc biệt của Weibo có tính năng nhắc nhở, Tô Kỷ Thì vừa mới đem Chu Tinh kéo vào danh sách đen, hơn trăm vạn fan hâm mộ của phòng làm việc lập tức nhận được tin tức gửi tới!
Chu Tinh cách cô chỉ vài mét cũng nhận được tin nhắn bị đưa vào danh sách đen vào cùng một thời điểm.
Chu Tinh choáng váng, quay đầu nhìn sang Tô Kỷ Thì.
Đèn đường hôn ám, đêm đen trầm lặng, nhưng Tô Kỷ Thì lại giống như là vật phát sáng trời sinh, cho dù đứng trong đám đông, ánh sáng vẫn như cũ không thể bị che mờ.
Môi Chu Tinh động đậy, hỏi: “… Tô Cẩn, sao cô lại cho tôi vào danh sách đen?”
Tô Kỷ Thì thản nhiên đáp: “Trượt tay.”
Hóa ra là lỡ tay. Trong lòng Chu Tinh thở phào, vừa định nói gì đó, lại bị Tô Kỷ Thì cắt ngang, “Tôi là nói — trước đây theo dõi cô, là trượt tay.”
“…”
“Mợ hai, trên Weibo của cô viết là ‘đối diễn cùng Tô Cẩn rất vui vẻ’, vui gì mà vui, diễn*** trong diễn kịch à?”
~~~~~ Hết chương 20 ~~~~~
***Đối diễn và Diễn kịch ở đây là chữ đồng âm khác nghĩa nha. Câu của Chu Kinh dùng là 飙戏 (Xì jīng), đại ý là đóng cùng, diễn cùng ý, còn chị Kỷ Thì thì biên thành 戏精 (Xì jīng) là đóng kịch :))) thông cảm chị tôi lắm trò, không đanh đá không chịu được.