Một câu hỏi ngược lại của Tô Kỷ Thì liền khiến cho Chu Tinh bị nghẹn không nói được gì.
Chu Tinh là người rất “đơn thuần”, trước đây cô ta cảm thấy Tô Cẩn bị kim chủ bỏ rơi liền muốn dẫm lên một chân; hiện tại thấy Tô Cẩn dường như vẫn còn liên hệ với kim chủ liền chạy tới ôm đùi… Tô Kỷ Thì không muốn để cho loại như vậy tranh thủ độ nổi tiếng của mình, vả mặt một cái gọi là dứt khoát gọn gàng.
Khí độ của tiểu hoa tuyến đầu? Mặt mũi của diễn viên cùng hợp tác? — So với mấy thứ vô dụng đó, vẫn là bản thân thoải mái quan trọng hơn một chút.
Chu Tinh ngây ra đứng tại chỗ, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng. Lần tranh thủ ké tiếng này không chỉ không ké được, chờ tới ngày mai mấy người ăn dưa hóng chuyện kia tỉnh dậy, chuyện cô bị Tô Cẩn bỏ theo dõi sẽ phải ồn ào ai nấy đều biết mất thôi!
Cô ta định giả ngốc, mở miệng nhờ Tô Cẩn theo dõi lại, nhưng Tô Cẩn lại căn bản là không tiếp, dẫn theo đám trợ lý, trang điểm, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà đi lên xe bảo mẫu của mình — từ lúc đó, đến một ánh mắt cũng không bắt gặp.
Trợ lý của Chu Tinh là một cô bé mới nhận việc, chưa từng tham gia phỏng vấn gì cả. Nghệ sỹ đầu tiên của cô bé chính là Chu Tinh, còn cho rằng tất cả nghệ sỹ trên thế giới này đều giống nhau, toan tính, luồn cúi, ôm đùi, nào ngơ còn có người như Tô Cẩn, tính cách kiểu trực tiếp vả mặt không nương tay.
Tiểu trợ lý run giọng hỏi: “Vậy… vậy chị Chu ơi, bài đăng hình chụp chung kia trên Weibo vừa nãy, có cần xóa không?”
“Xóa cái gì mà xóa?” Chu Tinh dội xuống một tràng mắng mỏ, “Xóa đi thì có thể coi như chuyện gì cũng không xảy ra à? Cô cho là dân mạng đều ngốc cả sao, cho dù cô xóa đi, thì ảnh chụp màn hình sớm đã truyền khắp nơi rồi!!”
“Thế thì phải làm sao đây?”
“Cứ để đấy! Nếu có người hỏi tới, cô cứ nói thế này…”
Chu Tinh lôi tiểu trợ lý tới trước mặt, dạy dỗ cô bé một lượt, chủ ý của cô ta cũng chẳng có gì mới mẻ, đại khái chính là ở trước truyền thông thì nói Chu Tinh thật lòng coi Tô Cẩn là bạn, nhưng địa vị của hai người có khoảng cách quá lớn, Tô Cẩn không coi cô ta là bạn cũng là chuyện bình thường… nói thẳng ra chính là kể khổ.
Tiểu trợ lý thầm nghĩ như vậy có tác dụng sao, loại phương pháp đội nồi “Hai người chúng tôi có náo chuyện thì đều là do lỗi của đối phương!” này cũng chỉ có mấy cô nhóc trung học mới dùng thôi nhỉ?
Còn Tô Kỷ Thì lúc này thì tất nhiên không biết được Chu Tinh đang tính kế sau lưng mình.
Cô ngồi vào trong xe bảo mẫu, nhắm mắt để cho A Sơn tẩy trang cho mình. Để điều chỉnh màu da, A Sơn phủ lên tất cả phần da lộ ra ngoài trên người cô một lớp phấn dầy, lúc tẩy trang vất vả hơn những diễn viên khác nhiều, cũng may có Tiểu Hà ở bên cạnh giúp, bớt được không ít thời gian.
Chở sau khi lau sạch ở chân và cánh tay, Tô Kỷ Thì cuối cùng cũng trở lại được diện mạo ban đầu, mà lúc này thì trời cũng đã sáng.
Không biết có phải là vì thức khuya quay phim hay không, tinh thần vẫn luôn trong trạng thái hưng phấn, rõ ràng là những người khác đều đã buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài rồi, mà Tô Kỷ Thì đầu óc vẫn tỉnh táo, căn bản là không biết mệt mỏi.
Đột nhiên, điện thoại của Tô Kỷ Thì “tinh tinh” một tiếng, một tin nhắn Weibo hiện ra trên màn hình.
Nhìn thời gian, bây giờ mới hơn bốn giờ sáng một chút, cũng không biết là con cú đêm nào đột nhiên tìm tới cô.
Nhưng đáp án hoàn toàn ngoài dự liệu — người gửi Wechat thế mà lại là Mục Hưu Luân đã rất lâu rồi không gặp!
Vị tiền kim chủ này đúng là kỳ quái, ngày khởi quay đầu tiên thì tới thăm, sau khi đóng máy còn bỏ thời gian ra gửi Wechat cho cô, rõ ràng là giống như lúc nào cũng giám sát cô vậy.
Tô Kỷ Thì từ lâu đã muốn vạch rõ ranh giới với anh ta, đáng tiếc, đối phương lại luôn có thể tìm được cơ hội, hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mặt cô.
Tô Kỷ Thì mở Wechat ra, trong hộp thoại trò chuyện trống không chỉ có một biểu tượng cảm xúc kỳ quái.
Mr. Mục:
Tô Kỷ Thì: “…?”
Tô Kỷ Thì thực sự là nghĩ không ra anh ta muốn nói gì, chỉ có thể lựa chọn cầu cứu từ bên ngoài.
Cô nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, Tiểu Hà đang ngồi đó, đỡ lấy cái đầu đang buồn ngủ không chịu nổi.
Tô Kỷ Thì hỏi cô: “Tiểu Hà, nếu có người bỗng dưng gửi cho em một cái “búa” thì có nghĩa là sao?”
Tiểu Hà mơ mơ hồ hồ đáp: “Búa ạ? Ở chỗ em, búa là lời mắng người đó.” Cô là người gốc Trùng Khánh, tới Bắc Kinh nỗ lực đã mấy năm rồi, “chính là chỉ kê kê đó.”
Tô Kỷ Thì: “…”
“Ví dụ ‘cậu hiểu cái búa’, chính là đang mắng ‘cậu hiểu cái kê ba***’!”
A Sơn vốn là đang nằm ở hàng ghế sau ngủ bù, bỗng nhiên, “radar nói tục” của anh ta lại bắt đầu vận hành. Anh ta cố gắng tỉnh lại, vung tay gào lên “con gái không được nói bậy!” Sau đó lại nghẹo đầu ngủ tiếp!
Tô Kỷ Thì: “…” Vậy nên bốn rưỡi sáng, tiền kim chủ gửi cho cô một cái búa, là muốn quấy rối tình dục cô à? (Chị nghĩ nhiều rồi :)))))
Tô Kỷ Thì cảm thấy không phải.
Vì thế cô trả lời lại một dấu hỏi chấm.
Mr. Mục:
Dr. Tô: ?
Người đàn ông kia trả lời lại rất nhanh.
Mr. Mục:
Dr. Tô: ?
Mr. Mục:
Dr. Tô: ……
Dường như còn cho là chưa đủ, Mục Hưu Luân lại gửi tới một tấm hình. Ảnh là chụp từ trên xuống dưới, ống kính vừa khéo chụp lại toàn bộ chi tiết của phim trường, điều này có thể cho thấy, chuyện phát sinh mấy tiếng trước đều bị người đàn ông này nhìn rõ cả!
Tô Kỷ Thì ngây người, nhanh chóng kéo màn che cửa sổ xe ra, đường nhìn hướng tới đường phố bên ngoài.
Ngày mùa hè trời sáng nhanh, nhìn ra phía xa, đường chân trời đã hiện ra, mặt trời màu đỏ ấm áp dần mọc lên từ phía cuối đường, ánh mặt trời màu cam rơi trên xe bảo mẫu của cô. Trên đường phố, nhân viên đoàn làm phim đang bận rộn thu dọn đạo cụ, máy quay nặng nề là thứ đầu tiên được vận chuyển đi, mấy người trong tay cầm cờ lê đang tháo vít đường ray.
Xung quanh nhà lầu san sát. Đếm không hết được những tòa nhà văn phòng chen chúc ở trong khu thương mại hạch tâm này, Tô Kỷ Thì ngẩn đầu nhìn một vòng, cũng không tìm ra được Mục Hưu Luân rốt cuộc là trốn ở tòa nhà nào.
Dr. Tô: Anh muốn làm gì?
Mr. Mục: Không làm gì cả.
Mr. Mục: Chỉ là tự nhiên nghĩ ra, chiếc búa em đánh rơi trong xe tôi, còn chưa trả lại cho em.
Dr. Tô: ……
Mr. Mục: Không bằng chọn thời gian, cùng dùng bữa trưa?
Tô Kỷ Thì lại không nghĩ là anh ta có lòng tốt gì.
Cô nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã sắp tới 5 giờ rồi, bây giờ con chưa phải là khoảng thời gian cao điểm của người đi làm, trên đường còn chưa thấy đường bóng dáng người, chỉ có nhân viên dọn vệ sinh đường phố đang tiến hành công tác.
Dr. Tô: Cùng ăn trưa thì thôi đi.
Dr. Tô: Hẹn ăn sáng thì được.
Mr. Mục: ……
Mr. Mục: Vào giờ này, nhà hàng tốt có lẽ là không đặt được chỗ.
Dr. Tô: Ăn sáng thì đi nhà hàng làm gì?
Dr. Tô: Ở đâu mà chẳng bán bánh kẹp với tiểu long bao***?
Mục Hưu Luân: “……”
Tuy là cách một cái màn hình, nhưng Mục Hưu Luân rõ ràng có thể dự đoán được biểu cảm bất cần của Tô Cẩn.
… Bỏ đi, dù sao là do cô ấy đề nghị tới muốn ăn đồ ăn vỉa hè, nghệ sỹ nổi tiếng như cô ấy còn không sợ bị người đi đường nhận ra, anh lo thay cô làm gì?
******
Năm phút sau, xe bảo mẫu rời khỏi khu thương mại, dừng ở một góc đường không bắt mắt.
Vì để che giấu, Tô Kỷ Thì cố ý hẹn Mục Hưu Luân gặp mặt ở đây.
Phương Giải nghe nói cô muốn đơn thân độc mã đi gặp Mục Hưu Luân thì vô cùng lo lắng, cứ như là bà mẹ già phải đứng yên nhìn con gái muốn bay cao vậy, ánh mắt đó, sầu đến mức muốn biến thành thực chất vậy.
Tô Kỷ Thì ngẫm nghĩ, cảm thấy cô thân là một nữ minh tinh có hình tượng tốt, có khí chất còn nhân khí cao, vào lúc trời mới vừa hửng sáng lại cùng một người đàn ông gặp mặt ăn sáng, nếu như bị truyền thông chụp được, khẳng định là sẽ viết mấy cái thứ chết tiệt, cái gì mà “Tiểu hoa tên T cùng một người đàn ông suất khí trải qua đêm xuân, thưởng thức bữa sáng ngọt ngào”.
Cô vội nói: “Anh không phải lo, tôi chỉ là đi gặp anh ta một chút, sẽ không cùng anh ta làm loạn đâu.”
“Tôi không phải là sợ chị làm loạn.” Phương Giải nói, “Tôi lo chị ăn loạn.”
Tô Kỷ Thì: “…”
Tô Kỷ Thì đóng sầm cửa xe rồi đi luôn.
……
Chiếc xe hào hoa của Mục Hưu Luân dừng ở bên đường, anh ta dựa bên cửa xe, giữa các ngón tay con kẹp một điếu thuốc. Tối qua anh ta ở công ty bận rộn tới mười hai giờ, trươc tiếp ngủ luôn ở phòng nghỉ, anh ta trước giờ ít ngủ, chỉ nghỉ ngơi mấy tiếng liền thức dậy, nào ngờ đoàn làm phim ở dưới lầu còn chưa rời đi. Nhìn từ trên tầng xuống, xe bảo mẫu của Tô Cẩn giống như một cái hộp trắng trắng phẳng lỳ, cảm giác như là hai ngón tay liền có thể nắm được.
Anh nói không rõ được rốt cuộc là tâm trạng như thế nào — có thể là nhất thời xung động đi — anh liền gửi tin nhắn cho cô, chủ động hẹn gặp cô.
Nhưng sau khi anh thực sự tới địa điểm đã hẹn, bị ngọn gió sớm thổi qua, làn sóng đã nhấn chìm lý trí của anh liền nhanh chóng lui xa.
Anh rảnh quá hay sao vậy?
Mục Hưu Luân trào phúng chính mình: Tính cách thật của Tô Cẩn rốt cuộc là như thế nào, có liên quan gì tới anh? Cô ấy có thể giả vờ là một cô bé đáng yêu, yếu đuối không chịu được một làn gió ở trước mặt người hâm mộ, còn trên thực tế lại để lộ ra bộ mặt thật giương nanh múa vuốt, anh sao phải để ý chứ? Lại nói, anh cũng không phải không biết Tô Cẩn âm thầm yêu anh, tự nhiên lại hẹn cô gặp mặt, không phải là cho cô ấy hi vọng sao.
Nghĩ tới đây, anh tập tức quyết định gửi tin nhắn cho Tô Cẩn để hủy đi cuộc hẹn.
Nhưng không chờ anh lấy điện thoại ra, ở sau lưng đã truyền tới một giọng nói thanh thúy động lòng người của một cô gái: “Mục tiên sinh phải chờ lâu rồi.”
Không ngờ cô ấy lại tới một cách lặng lẽ như vậy.
Mục Hưu Luân vô thức quay người lại, sau khi nhìn rõ hình dáng của cô gái, ngón tay anh chợt thả lỏng, điếu thuốc vốn đang kẹp trên tay lập tức rơi xuống đất, làn khói mỏng manh nhất thời liền bị làn gió mùa hè thổi tan.
Ngôi sao đi dạo, để tránh bị chụp trộm, thường sẽ che che giấu giấu, vũ trang toàn thân, khẩu trang, kính, mũ, thiếu một thứ cũng không được.
Nhưng Tô Kỷ Thì cả người nhẹ nhàng sảng khoái, chỉ mặt một thân áo phông quần thể thao đơn giản, tóc ngắn gọn gàng dùng kẹp tùy tiện cặp lên, xung quanh còn có mấy sợi tóc vương ra bay tán loạn.
Sắc trời đã sáng hẳn, người dậy sớm đi làm đều qua lại vội vàng, bảo vệ tàu điện ngầm vừa ngáp vừa mở cửa an ninh, ông lão quét đất cầm chổi đi qua… nhưng không ai chú ý tới một Tô Cẩn đi lướt qua mình.
— Vì trên mặt Tô Cẩn, dán một chiếc mặt nạ hoa văn mặt hổ. (Chài ai chị tôi ơi!!!)
Mục Hưu Luân: “……”
Mục Hưu Luân: “???”
Mục Hưu Luân: “!!!”
Mục Hưu Luân không phải là chưa từng thấy con gái đắp mặt nạ, nhưng mặt nạ không phải là nên có màu trắng sao, sao trên cái mặt na này còn in một mặt hổ? Mặt hổ uy phong lẫm lẫm rất giống thật, dán trên mặt Tô Cẩn, che kín hết mặt Tô Cẩn.
Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng là cô đeo mặt nạ hình hổ đi trên đường.
Tô Kỷ Thì biết anh ta muốn hỏi gì, thản nhiên đáp: “Nếu như vừa sáng ra đã đeo kính râm gì đó thì mới làm người ta chú ý. Tôi không muốn đi đến đâu bị chụp đến đó, nên dứt khoát đắp mặt na lên che.”
Mục Hưu Luân: “Chẳng lẽ cô bây giờ không làm người ta chú ý sao?”
Lời vừa nói ra, một cô gái mặc trang phục công sở xách túi chạy như bay lướt qua cô, vừa chạy vừa nhìn đồng hồ, nhìn có vẻ như đang vội cho kịp xe bus. Mà trên trán cô ấy đang gắn một chiếc lô uốn tóc màu hồng, kẹp rất chắc chắn vào tóc, cho dù cô ấy chạy nhanh như vậy cũng không thấy bị lay động.
Mục Hưu Luân: “…”
Tô Kỷ Thì nhún vai: “Thấy chưa, tôi không phải là gây chú ý nhất đúng không?”
******
Hai người không lái xe, đi bộ dạo quanh quanh, rất nhanh liền tìm thấy một nhà bán đồ ăn sáng.
Tiệm đồ ăn sáng không rộng, nhưng cách bến tàu điện ngầm rất gần, nên có không ít thực khách tới. Trong tiệm đã ngồi chật kín, chủ tiệm liền bày thêm chỗ ngồi ở vỉa hè, mặt bàn được lau rất sạch sẽ, một hộp đũa xếp ở chính giữa bàn, bên cạnh còn đặt mấy bình xì dầu, dấm, sa tế.
Tô Kỷ Thì đắp mặt nạ lão hổ thoải mái tìm một chỗ gần đường ngồi xuống, Mục Hưu Luân do dự một chút, nhìn ghế thấy đúng là rất sạch, cho nên mặt mang biểu tình rất khó khăn mà ngồi xuống cạnh cô.
Anh nhìn ngắm xung quanh, quán ăn này có không ít người trẻ tuổi đang đi làm, đối với đám người này, mỗi giây thời gian trôi đi đều vô cùng quan trọng, vậy nên trong tiệm có không ít cô gái vừa ăn vừa trang điểm, ăn xong một bát canh hoành thánh*** nho nhỏ nóng hổi, lúc ngẩng đầu lên, một cô gái bình thường, nhạt nhòa chưa trang điểm liền biến thành một “bạch cốt tinh” thành thục.
So sánh như vậy, mặt nạ lão hổ trên mặt Tô Kỷ Thì cũng không đến mức khó chấp nhận lắm.
Tô Kỷ Thì quay phim cả một đêm, đang là lúc đói đến lưng dán vào bụng rồi, cô sớm đã đem dặn dò của Phương Giải ném ra sau đầu, gọi ông chủ tới, gọi món, một bát sữa đậu nành, hai bánh quẩy, ba cái bánh rán còn thêm bốn chiếc sủi cảo hấp.
Gọi xong, cô đưa thực đơn ra trước mặt Mục Hưu Luân, nói: “Ai gọi của người nấy nha.”
Mục Hưu Luân: “… Vừa rồi gọi nhiều như vậy đều là cho mình cô ăn à?”
Thực đơn được in trên một tờ giấy A4, đồ không nhiều, bên trên có một lớp dầu, sờ lên trơn cả tay. Mục Hưu Luân tuy là đứa con riêng không được sủng của nhà họ Mục, nhưng cũng chưa từng ở cửa hàng bên đường chen chúc ăn đồ bao giờ, anh ta cẩn thận nhìn một lượt, vẫn là không quyết định được, cuối cùng chỉ gọi một lồng xíu mại*** và một bát cháo.
Sữa đậu là có sẵn, chủ quán từ ba giờ sáng đã dậy bận rộn rồi, xay đậu, đun sữa đậu, mỗi ngày chỉ riêng đậu nành cũng đã không biết tiêu thụ hết bao nhiêu. Chủ quán rất đầu tư nguyên liệu, không giống những tiệm sữa đậu khác ít đậu nhiều nước, sữa đậu nhà này mùi thơm bay khắp, cả con đường đều có thể ngửi được, không ít hàng xóm trên cùng con đường sáng sớm đã mang bát tới đây xếp hàng mua sữa đậu.
Rất nhanh, sữa đậu được đưa lên bàn.
Tô Kỷ Thì gọi một bát nguyên vị, nước đậu nồng đậm, không có đường làm hỏng hương vị vốn có của sữa. Tô Kỷ Thì lại gọi thêm một phần rong biển, tôm khô, hành hoa, dưa góp, trộn với xì dầu, sa tế, nhẹ tay đổ vào trong sữa đậu, liền làm ra một phần sữa đậu mặn*** mà ở phía Bắc không thể có được.
Chờ bánh quẩy nóng hổi chiên xong, cô lại vui vẻ đem bánh quẩy xé thành miếng nhỏ, thả vào sữa đậu mặn. Bánh quẩy giòn tan ngấm đầy nước dùng, còn mặn còn cay, thơm đừng hỏi!
Mục Hưu Luân lạnh nhạt ngồi xem toàn bộ quá trình, thấy cô ăn thực sự ngon miệng, liền bình luận: “Sữa đậu mặn? Thứ đồ kỳ quái này, cũng chỉ có cô ăn được.”
Tô Kỷ Thì: “…”
Tô Kỷ Thì căn bản là không thèm để ý đến anh ta, ngược lại, cô còn cố ý đem sữa đậu mặn uống xì xà xì xụp.
Không bao lâu sau, cháo của Mục Hưu Luân gọi cũng đến lúc xuất hiện.
Cháo hoa dùng nồi lớn ninh ra, hạt gạo màu vàng óng được nấu tới mềm nở ra, rõ ràng từng hạt, chủ tiệm lấy một cái bát ô tô nông, dùng cái muỗng thép lớn múc một thìa đầy. Cháo gạo rất đặc, rõ ràng đã sắp tràn khỏi miệng bát nhưng lại không rơi xuống đất, sóng sánh nhịp nhàng được đặt lên bàn, sắc vị nồng nàn.
Một chiếc thìa nhựa mềm được đặt trên cháo, Mục Hưu Luân thử một miếng, đầu mày cau lại.
Anh mở mấy lọ gia vị trên bàn ra nhìn một lượt, cuối cùng cũng tìm được đường, sau đó nghĩ cũng không thèm nghĩ liền múc một thìa lớn, “soạt”, đổ hết vào trong bát cháo.
Khuấy nửa ngày, lại nếm thử. Vẫn chau mày.
Vì thế lại múc thìa đường thứ hai.
Khuấy nửa ngày, lại nếm thử. Lại vẫn chau mày.
Cho tới khi cho thêm thìa thứ ba, bát cháo trắng đều bị anh ta biến thành cháo trắng trộn đường rồi, anh ta rốt cuộc mới giãn hai đầu mày ra.
Tô Kỷ Thì lúc này mới ngẩng đầu lên khỏi bát sữa đậu mặn của mình, cười nhạo: “Mục tiên sinh, anh thế mà lại uống cháo trắng ngọt, anh thật ngây thơ.”
Mục Hưu Luân: “…”
Cuộc đối đầu này, hai phía đều bại.
Tô Kỷ Thì vì thế mới biết, đừng nhìn Mục Hưu Luân bề ngoài có vẻ như bá đạo tổng tài, ngược lại, lại là ngọt muốn mạng. Cũng không biết thích ăn đường như anh ta làm thế nào để duy trì dáng nữa.
Mà Mục Hưu Luân cũng phát hiện ra, Tô Cẩn vừa khó chơi vừa độc miệng, diện mạo thật của cô khác xa với người dịu dàng thanh khiết trên màn ảnh, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô và anh đều không nói gì, cúi đầu miệt mài ăn một bữa.
Tô Kỷ Thì vì trên mặt dán mặt nạ, không tiện mở miệng, chỉ có thể trong lúc ăn lặng lẽ nhấc phần mép dưới của mặt nạ lên, lộ ra chiếc cằm nhọn và một đôi môi mỏng hồng nhuận. Hình dáng môi của hai chị em cô rất đặc thù, đều là khóe môi hơi hướng lên, viền môi không đậm, lòng môi lại căng mọng lạ thường.
Nói thật lòng, dáng vẻ cô tay trái kéo mặt nạ, tay phải dùng để ăn đúng là quá quái dị, nhưng cảnh tượng hài hước như vậy, Mục Hưu Luận lại nhìn không rời mắt.
Rõ ràng trước đây “bao dưỡng” cô ba năm, nhưng sự hiểu biết của Mục Hưu Luân với cô dường như không có gì; tháng này chỉ gặp có ba lần, nhưng cô ở trước mặt anh thể hiện ra dáng vẻ thực sự, lại nhiều một cách khác thường.
Đột nhiên, Mục Hưu Luân chú ý tới trên bàn đối diện có hai cô gái trẻ đang không ngừng hướng về chỗ hai người họ nhìn ngó, ánh mắt luôn nhằm vào trên người
Không phải là cô ấy nhận ra Tô Cẩn, muốn chụp trộm ảnh đấy chứ?
Mục Hưu Luân lập tức đen mặt, bát cháo trắng trộn đường trước mặt cũng không nghĩ ăn nữa, mở miệng quát lớn cô ta: “Cô làm gì thế?!”
Cô gái kia bị anh khí thế hung ác chất vấn dọa cho một trận, cả người phát run, run giọng đáp: “Tôi, tôi không phải… tôi chỉ là muốn hỏi chị gái này, mặt nạ trên mặt là của hãng nào vậy, tôi cảm thấy khá là thú vị…”
Mục Hưu Luân: “…”
Tô Kỷ Thì cười đến mức suýt thì đánh đổ cả bát sữa đậu.
Mặt nạ của Tô Kỷ Thì đều là bên tài trợ tặng cho, cô đem nhãn hiệu nói cho cô gái tóc ngắn, cô bé vội vàng lôi điện thoại ra ghi lại, cảm ơn lia lịa rồi đi.
Cô gái tóc ngắn đang ở trong tiệm chờ cô, thấy bạn thân trở lại, vội nắm lấy cánh tay cô, hỏi: “Cậu hỏi được nhãn hiệu chưa?”
Cô gái tóc ngắn: “Hỏi được rồi! Cái mặt nạ đó là hãng XX đó, tớ đã thêm vào giỏ hàng rồi.. chị gái kia thật tốt bụng, chính là bạn trai chị ấy tính cách thật kém, còn quát tớ, quá là không có phong độ đi!”
Cô gái tóc dài vừa nghe, lắc đầu không ngừng: “Anh ta mặc một bộ vest liền cho rằng mình là sếp lớn chắc, nói không chừng chính là một tên bán bảo hiểm thôi, chị gái thú vị như vậy, sao lại tìm một người bạn trai như thế nhỉ.”
Hai người vừa nói vừa đi xa dần, họ cho rằng mình nói rất nhỏ, nhưng không khéo là có một cơn gió, đem lời bàn luận của bọn họ tới bên tai Tô Kỷ Thì và Mục Hưu Luân.
Mục Hưu Luân cúi đầu nhìn bộ vest đặt làm vừa vặn của mình, nghĩ tới cả bộ đồ cộng lại đủ để mua mấy cái tiệm đồ ăn sáng, liền rơi vào trầm mặc. (Tội anh, có tiền mà bị nhầm thành đa cấp, mặt thúi cũng là tội anh ạ.)
……
Bữa ăn này lôi lôi kéo kéo cũng ăn hết hơn nửa tiếng, hai người cơ hồ không nói chuyện gì cả.
Mục Hưu Luân không nhắc tới anh nhìn thấy cô phi xe, đập loa, Tô Kỷ Thì cũng không nhắc tới búa địa chất của cô ở chỗ anh.
Dường như, bọn họ thực sự là một đôi tình lữ đã bên nhau nhiều năm, sau khi làm việc thông đêm, mang theo cơ thể mệt mỏi đi tới tiệm đồ ăn sáng, ăn một bữa sáng thật phong phú.
Thấy bọn họ sắp ăn xong, một bác gái hơn năm mươi tuổi dẫn theo đứa cháu đang quàng khăn đỏ đi tới, hỏi có thể ngồi cùng bàn được không.
Mục Hưu Luân liền lập tức đứng dậy nhường chỗ: “Bác ngồi đi.”
Bác gái từ chối anh hồi lâu, cuối cùng vẫn là ngồi xuống. Bà liên tục khen anh: “Chàng trai, cậu đúng là người tốt! Thấy cậu mặc vest, cậu nhất định là ông chủ lớn đi? Ông chủ có lòng tốt như cậu, sinh ý nhất định là rất tốt!”
Mục Hưu Luân khiêm tốn đáp: “Đâu có, cháu chẳng qua chỉ bán bảo hiểm thôi.”
Tô Kỷ Thì: “…” (Để ta cười thêm tý đã!!!!!!! Thế quái nào chị lầy anh cũng lầy vậy chài)
~~~~~ Hết chương 21 ~~~~~
***Đoạn kê kê với kê ba này, thực sự không muốn giải nghĩa, ta nghĩ là các đạo hữu đều hiểu nhể, 鸡鸡 (jī jī), ở thì, chính là cái đó đó, túm lại dễ hỉu mà nhể, ta mặc kệ.
***Bánh kẹp (hay bánh cầm tay, shǒu zhuā bǐng): hé hé, giờ ăn lại tới rồi, món này ta chưa được ăn, nhưng có biết, một trong những món ăn sáng hay được bán ở Trung Quốc. Đây là một loại bánh có nguồn gốc từ Đài Loan, vỏ bánh mỏng và xốp được chiên vàng, bên trong kẹp thịt và rau củ cùng với nước sốt. Tên là bánh cầm tay, vì là một loại bánh phải dùng tay cầm mới ăn được, lý do ngộ chưa :)))), đấy là ta nghe người ta nói thế, ta không biết đâu nhá, không đảm bảo.
***Tiểu long bao (bánh bao hấp): là một loại bánh bao nhân thịt có xuất xứ từ Thượng Hải, trong nhân có kèm sốt trái cây, ta siêu thích món này, ở Việt Nam ăn vẫn khác, thèm ghê. Cái sốt bên trong bánh ý, thiệt ở mình ăn không có thấy giống, cảm giác làm phức tạp quá mất cả ngon.
***Hoành thánh (húntún/wonton): ta hình như đã từng giải thích rồi hay sao, chả nhớ, ta thích ăn nên ta lại chú thích hé hé. Đây là một món ăn sáng phổ biển ở Trung Quốc. Mỗi khu vực của Trung Quốc có cách chế biến riêng với hoành thánh.
Ví dụ, ở Quảng Đông, hoành thánh thường có nhân tôm và thịt lợn băm nhỏ, ăn kèm với mì, gọi là mì vằn thắn/mì hoành thánh.
Ở Tứ Xuyên , bởi vì người dân Tứ Xuyên thích ăn cay, nên hoành thánh được ăn cùng sa tế, và được gọi là “dầu đỏ chiên tay ‘(红油抄手 hóngyóu Chao shǒu / hong-yoh chaoww shoh /).
Tại Thượng Hải hoặc Tô Châu , hoành thánh thường được ăn kèm với súp gà hoặc nước xương lợn, kèm một món khô, như là trứng luộc.
Ta đi Quảng Châu thì từng ăn canh hoành thánh. Bát canh Hoành thánh sẽ gồm các miếng hoành thánh nhân thịt hoặc tôm thịt, nấu cùng nước xương và rong biển hoặc rau cải, rất là ngon, ăn sáng vô cùng hợp lý, tầm 10 tệ 1 bát. Chẹp, nhắc mà thèm.
***Xíu mại: Món này hả, cũng hơi giống bánh bao hấp, là một loại há cảo truyền thống của ẩm thực Trung Quốc, có nguồn gốc từ thành phố Hồi Hột, Nội Mông. Trong ẩm thực Quảng Đông, món này thường được phục vụ như món dim sum ăn nhẹ. Món này ban đầu có dạng thịt và rau được gói trong những tấm giấy gói mỏng, được bán bằng cân đo mỗi vỏ bánh, một truyền thống vẫn được giữ ở thành phố Hồi Hột. Ở Philippines, xíu mại thường là nhân thịt lợn xay, thịt bò, tôm, gồm những loại khác, kết hợp với các phần gia vị như tỏi, đậu xanh, cà rốt và những nguyên liệu tương tự sau đó được bọc trong giấy gói hoành thánh.
***Sữa đậu mặn: Nó cũng hơi giống cháo quẩy của mình, haha, nhưng làm từ sữa đậu, rong biển khô, tôm khô, thêm hành và một số gia vị mang tính đặc trưng như xì dầu và các loại sa tế hoặc ớt chưng, nhúng quẩy vào ăn thoai. Còn ta thì chưa được ăn.