Bữa sáng này, tới lúc ăn xong cũng không có ăn tới nguyên nhân tới đây.
Một ngôi sao đang nổi, một quý tử giới khai khoáng, liền ở trong một quán bán đồ ăn sáng không tính là sạch sẽ, trong ánh mắt xem thường của nhau mà ăn một bữa thịnh soạn.
Anh chê bai sữa đậu của cô, cô ghét bỏ anh ăn cháo ngọt.
Vào lúc này, cách nghĩ của hai người phát sinh ra sự trùng hợp kỳ diệu — “Mình và cô ta/anh ta căn bản là không có tiếng nói chung!”
Ăn uống no đủ rồi, cơn buồn ngủ Tô Kỷ Thì cũng kéo đến, tối qua cô quay phim cả một đêm, thần kinh đã căng lắm rồi, bây giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi giống như một cái bong bóng khí trên mặt nước nóng, không ngừng bốc hơi.
Mục Hưu Luân đã quen phong độ khách sáo hỏi: “Tôi đưa cô về nhé?”
“Không cần đâu.” Tô Kỷ Thì cầm điện thoại lên lắc lắc, “Đã gọi xe rồi, năm phút là tới.”
Mục Hưu Luân liền gật đầu: “Thế thì tốt rồi, tôi chỉ khách sáo thế thôi.”
Tô Kỷ Thì: “… Lễ nghi xã giao của anh đây đúng thật là đạt điểm tuyệt đối.”
“Chẳng có cách nào.” Mục Hưu Luân thẳng thắn nói, “Bán bảo hiểm cũng không dễ dàng.”
Đường nhìn của hai người giao nhau trong không khí, bỗng nhiên đồng thời bật cười.
Cô nhìn đồng hồ, hỏi anh: “Anh không phải là ông chủ sao, giờ mới mấy giờ mà đã vội về công ty rồi thế?”
Mục Hưu Luân bình thường tuyệt đối sẽ không đem chuyện công việc của mình ra nói cho người ngoài biết. Nhưng Tô Kỷ Thì đã hỏi, anh bỗng dưng lại rất tự nhiên tiếp lời: “Mấy hôm trước vừa mới lấy được một mỏ Niken ở Indonesia, vẫn còn việc phải làm.”
Nói xong anh mới nghĩ tới là người đứng trước mặt anh là một ngôi sao trong giới giải trí chứ không phải là bạn bè trong giới này, sợ là cái mà mình nói cô căn bản không hiểu được. Anh đang định giải thích thì lại nghe được cô gái mở miệng nói.
Tô Kỷ Thì: “Vì sao không tới Philippines mua? Quặng Niken trong đất đỏ ở Philippines có chất lượng cao hơn, anh cần có quặng Niken tỷ lệ trên 2% mới dùng được phải không?” (Đoạn này ta chém :)))) cái này để lúc nào có thời gian đi tìm hiểu rồi sửa sau, tội lỗi ghê hehe)
Số liệu mà cô nói chỉ có người trong ngành mới hiểu được. Mục Hưu Luân nhất thời hoảng thần, vô thức đáp: “Philippines và Nhật Bản đã có hợp đồng, quặng Niken đất đỏ tỷ lệ trên 2% chỉ có thể cung cấp trực tiếp cho Nhật Bản. Hơn nữa Indonesia có thể đưa ra miễn giảm thuế, so sánh hai phía thì Indonesia là lựa chọn tốt nhất.”
Anh dù sao cũng là người làm ăn, càng coi trọng hơn là lợi ích kinh tế, ưu đãi về thuế rất có lợi, cho dù chất lượng Niken của Indonesia kém một chút thì cũng có thể dùng số lượng bù lại.
Tô Kỷ Thì không hiểu mấy chuyện kinh doanh, cô chỉ thuần túy đứng ở góc độ khoáng sản địa chất đặt ra vấn đề, lúc này có được câu trả lời, cô liền gật đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
Ngược lại, Mục Hưu Luân trong lòng lại càng thêm khẳng định suy đoán lúc đầu của mình — Nhìn xem, Tô Cẩn quả nhiên là có tình cảm với anh, đến việc của công ty anh cũng hiểu rõ như vậy, xem ra nhất định là đã âm thầm quan tâm anh.
Tô Kỷ Thì căn bản là không biết vị tổng tài bá đạo trước mắt lại đang ảo tưởng cái gì nữa, nếu như biết được, chắc là sẽ trực tiếp lấy búa gõ vào đầu anh ta, giúp anh ta khai sáng một chút.
Không bao lâu sau, xe mà cô gọi cũng đến.
Trước khi rời đi, Tô Kỷ Thì đột nhiên nghĩ tới: “Phải rồi, anh nói muốn đem búa địa chất trả lại cho tôi… búa đâu?”
Mục Hưu Luân: “Không mang theo.”
“…”
“Thực sự không mang theo.” Mục Hưu Luân nói, “Búa tôi để ở nhà, nếu như đúng là hẹn ăn tối thì còn có thời gian đi lấy. Cô đột nhiên lại nói muốn gặp bây giờ, tôi thực sự là không chuẩn bị kịp.”
Tô Kỷ Thì ngẫm nghĩ, sảng khoái nói: “Thế thì lần sau gặp nhớ cầm theo.”
“Ừ. Chắc chắn.”
Vì thế liền mơ mơ hồ hồ, vòng vòng vèo vèo, lại rất tự nhiên mà hẹn xong thời gian cho lần gặp mặt tới.
Mà hai người trong cuộc đều không cảm thấy chuyện này có chỗ nào không ổn.
Khi Tô Kỷ Thì trở về nhà rồi mới giật mình ý thức tới vấn đề tồn tại.
Chuyện gì vậy, rõ ràng đã nói là muốn vạch rõ giới hạn với tiền kim chủ, kết quả là hết lần này tới lần khác gặp nhau… Nếu như Cận Thanh biết được, khẳng định sẽ cười phá lên mất.
******
Tháng chín, ánh nắng ở phía Bắc Bán cầu rất tốt, cuối thu trời xanh mát, mà Australia ở Nam Bán cầu thì lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Lãnh thổ Bắc Úc (Northe Territory) nằm ở khu vực Trung Bắc Bộ của Úc, chiếm diện tích lên tới một phần năm diện tích Châu Úc, còn lớn hơn diện tích của Tây Tạng một vòng. Nhưng nhân số của lãnh thổ Bắc Úc lại chỉ có 250.000 người, đi trên đường, ngẫu nhiên chỉ có thể thấy thổ dân Châu Úc với làn da đen và những ngọn núi cao dựng đứng.
Ở phía bắc Lãnh thổ Bắc Úc, tọa lạc một công viên lớn nhất nước Úc — Kakadu***
Nơi này nằm gần xích đạo, một năm chỉ phân thành hai mùa: mùa khô và mùa mưa, ánh mặt trời chiếu xuống cường độ cao, cực kỳ nóng nực. Ở đây ngoại trừ các bức vẽ trên tường các hang động nguyên thủy đã có 20 nghìn năm nay nhưng vẫn được bảo tồn nguyên vẹn ra, thì còn nổi danh hơn chính là hệ thống sinh thái đất ngập nước.
Nói một cách đơn giản, đất ngập nước có thể coi như là một vùng bình nguyên ngập trong nước. Nước là nguồn sống của tất cả mọi động vật, thực vật, động vật, côn trùng đều có thể sinh sống trên vùng đất ngập nước, tổ hợp thành một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh.
Trong khu vực đất ngập nước của Công viên quốc gia Kakadu, có tới hàng vạn loại sinh vật cùng sinh sống, chỉ tiếc là cảnh sắc thiên nhiên tuyệt vời như vậy, người có thể tận hưởng lại không có bao nhiêu.
Về cơ bản thì Lãnh thổ Bắc Úc vừa rộng lớn vừa hoang vu, mà sự thuần thiên nhiên của công viên Kakadu, trong mắt du khách căn bản là không so được với Sydney, Melbourne, Canberra***. Không dễ gì mới có được một kỳ nghỉ, ai lại nguyện ý đi tới khu đầm lầy, bị muỗi đốt sưng cả người lên đâu chứ?
— “Cho cá sấu ăn xong rồi!”
Benny xách một cái thùng rỗng, trên vai vác một thanh sắt dài hơn hai mét, lắc la lắc lư xuống thuyền, bước vào trong khu phục vụ khách du lịch vắng vẻ.
Hình thể cô khá to béo, khoảng hơn bốn mươi tuổi, một đầu tóc xoăn cắt thật ngắn. Ánh nắng nóng nực của châu Úc lưu lại trên người cô vô số vết cháy nắng, tạo ra một vẻ đẹp vừa khỏe mạnh vừa tự tin. Cô đã làm việc ở đây gần hai mươi năm rồi, chuyên môn phụ trách hạng mục chèo thuyền trên hồ nước vàng*** (Yellow Water), đây chính là hạng mục được yêu thích nhất trong toàn bộ công viên này! Hơn 80 nghìn con cá sấu nước mặn sinh sống tại vùng nước này, mỗi ngày, Benny đều phải dẫn các du khách lên du thuyền, xâm nhập vào khu vực hang ổ của cá sấu nước mặn, tùy thời còn phải chuẩn bị mấy miếng thịt sống, “câu dẫn” cá sấu rời mặt nước.
Đi theo hướng cánh cửa nhỏ của trung tâm phục vụ du khách vào trong sẽ là khu vực nghỉ ngơi của nhân viên. Khác với đại sảnh gọn gàng sạch sẽ, khu nghỉ của nhân viên có diện tích không lớn, có thể thấy được một chiếc bàn kê sát tường, bên trên bày đủ thứ kỳ quái, có thịt lợn tươi, loại rau cỏ không rõ tên, xác của thỏ hoang được mang về còn chưa kịp làm thành tiêu bản, cùng với mấy chồng tài liệu dày cộp bị đè dưới mấy thứ đó.
Vừa mở cửa ra liền có hai con bướm bay tới trước mặt, hai con bướm đó có đôi cánh còn lớn hơn cả đĩa ăn, màu sắc rực rỡ, Benny giật mình, vội vàng tránh sang một bên, bươm bướm liền linh hoạt lách sang bên người cô bay đi.
“Bướm cánh chim*** của em!!” Trong phòng truyền đến một tiếng kêu buồn thảm của một cậu bé.
Tiếp theo đó tiếng bước chân vang lên, Edwin khóc lóc chạy theo, cậu ta gầy như một cây gậy trúc, cao tới gần hai mét, thêm một cái đầu tóc hồng rồi bù xù. Cậu ta ngẩng đầu nhìn đôi bướm cánh chim càng bay càng xa, bi thương nói: “Không dễ gì mới bẫy được chúng, sao lại bay mất rồi?”
“Không phải chỉ là mấy con bướm thôi sao, lại bắt lại thôi.” Benny tùy tiện đẩy cái xô không với gậy sắt vào góc tường.
“Lần này không giống!” Edwin ủ rũ. Cậu là người Canada, cách xa ngàn dặm chạy tới đây “chịu khổ”… không đúng, đến đây nghiên cứu bươm bướm. Cậu muốn thu thập dữ liệu cho luận án tiến sĩ của mình, mà đây đã là học vị thứ ba cậu lấy được rồi.
Mùi vị trong khu nghỉ ngơi không thể coi là dễ ngửi được, mấy tên hỗn đản phụ trách làm tư liệu liên quan tới các loài chim đem đống giày thối của chúng vứt ngay mặt đất, hôi tới mức cả phòng đều là một loại mùi vũ khí sinh học. Còn Ivanovic đến từ Nga thì không thèm để ý tới quy định dán trên tường, trong giờ làm việc đang uống vodka!
Benny lớn tuổi nhất, giống như người lớn trong nhà của bọn họ. Cô quen thuộc với mỗi người ở đây, giống như thân quen với con của chính mình vậy.
Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện ra thiếu một người: “Lâm đâu? Sao Lâm không có mặt?”
“Lâm đi ra ngoài tuần tra rồi.” Edwin làm động tác bắn súng, “Anh ấy đi tới hồ nước vàng, chị không gặp anh ta sao?”
“Không” Benny thần tình nghiêm trọng lắc đầu.
Cá sấu nước mặn ngoài công viên quốc gia Kakadu ra cơ bản là đã tuyệt tích. Vì thế, có không ít kẻ săn trộm gan lớn trộm tiến vào công viên quốc gia, nhân cơ hội săn trộm. Lâm là người có khả năng bắn súng tốt nhất trong số bọn họ, anh ta rất hiếm khi phối hợp với người khác, mỗi lần đều là độc lai độc vãng, chỉ một thân một mình đi truy bắt những tên săn trộm đáng ghét kia.
Tất cả mọi người đều tò mò về gốc gác của Lâm.
Ivanovic nói, thân thủ của Lâm lợi hại như vậy, nói không chừng cũng giống mình, là một người lính giải ngũ.
Còn Edwin nói, Lâm kiến thức rộng, chủ đề gì đều có thể theo được, có vẻ như đã từng gặp qua không ít chuyện.
Benny lại cho rằng, anh ta giống như một người lữ khách đi khắp bốn phương hơn, cảm thấy ở đâu tốt liền lưu lại, khi nơi đó không còn lưu được anh nữa thì anh ta sẽ rời đi.
“Được rồi, tạm thời không nói về anh ta nữa.” Benny chống tay vào eo, đầy tức giận nhìn quanh khu nghỉ ngơi nho nhỏ, “Lời chị nói lúc sáng nay trước khi rời đi mấy đứa không nghe được hả?! Hôm nay có một tình nguyện viên mới đến! Mấy đứa sao không biết thu dọn một chút cái chuồng chó này đi hả? Vừa bẩn vừa loạn, chị thấy là đến cá sấu nước mặn cũng không muốn ở!”
Do nhân thủ thiếu trầm trọng nên công viên quốc gia Kakadu vẫn luôn chiêu bộ tình nguyện viên ở bên ngoài. Đáng tiếc là hoàn cảnh ở đây quá ác liệt, làm tình nguyện viên thì đều không có tiền công, lại không có thu nhập ngoài nào có thể kiếm, người ứng tuyển chỉ có lác đác. Cho dù có đến cũng chỉ làm được một thời gian rồi chạy mất, người ở lại đều là mấy người nhàn rỗi không có gì để theo đuổi.
Nhân viên của họ hiện tại không có ai là phù hợp với công việc yêu cầu cả, Ivanovic tính cách xấu, tiếng Anh càng tệ, Lâm trầm mặc ít lời, luôn mang cảm giác xa cách, còn về Edwin thì căn bản là một con mót sách!
Vì vậy lần này chiêu mộ tình nguyện viên, bọn họ đặc biệt yêu cầu đối phương có năng lực biểu đạt ngôn ngữ cực tốt, tốt nhất là biết nhiều ngôn ngữ.
“Tình nguyện viên?” Ivanovic lười biếng ngước mắt lên, “sau này tất cả các công việc giấy tờ đều có thể đẩy cho anh ta phải không?”
“Không phải anh ta, là cô ấy!” Benny nói, “một cô gái trẻ, tiếng mẹ đẻ là tiếng Trung, tiếng Anh rất lưu loát.”
“Người Trung Quốc?” Ivanovic không hứng thú lắm, “Đoàn du lịch Trung Quốc trước giờ chưa từng tới đây, không ai cần nghe hướng dẫn — tôi rất là nghi ngờ, Lâm liệu có phải là người Trung Quốc duy nhất ở khu vực phía Bắc này không?”
Benny không để ý tới cậu ta, tiếp tục nói: “Trong lý lịch của cô ấy còn có ghi, vì nguyên nhân công việc trước đây, cô ấy còn có thể dùng tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Quảng Đông để giao tiếp đơn giản.”
Edwin: “Woa, cô ấy trước đây là phiên dịch à?”
“Biết đâu đấy.”
“Thế… cô ấy có xinh không?” Hỏi xong câu này, mặt Edwin đã đỏ tới tận cổ rồi.
Benny lắc đầu: “Người phỏng vấn không phải chị. Nhưng nghe nói cô bé đó dáng vẻ rất xinh đẹp.”
Tên người Nga cười bất thiện một tiếng, căn bản là không tin lời Benny nói. Trên thế giới này sao có thể có người con gái hoàn mỹ như thế được? Nhiệt tình lương thiện, biết nhiều thứ tiếng, còn trẻ trung xinh đẹp? … Cho dù là nằm mơ, đều không thể mơ thấy được nội dung hoang đường như thế.
Trong khu nghỉ ngơi, mùi hương quỷ dị vẫn đang khuếch tán, đống tài liệu rách nát và rác rưởi chất thành núi trên bàn, Edwin còn đang tranh cãi với Ivanovic, còn Benny thì đang dạy dỗ mấy quả trứng lười khác…
Khu nghỉ ngơi nho nhỏ giống như là một cái chợ đồ ăn hỗn loạn, không ai chú ý tới tiếng bước chân ở ngoài cửa.
Cộp cộp cộp, cộp cộp cộp
Cô gái mặc một chiếc váy hai dây mát mẻ, mái tóc dài đen óng buông xuống eo. Trên chiếc cổ mảnh khảnh, một viên kính thiên thạch được buộc chắc chắn bằng dây da rơi xuống giữa hai bên xương đòn.
Cô khe khẽ đưa nửa đầu qua cửa, bất đắc dĩ là mọi người trong khu nghỉ ngơi đều đang bận việc của mình, không ai nhận ra sự xuất hiện của cô.
Cô nhân lúc này quan sát các đồng sự mới của mình.
Cô từng chìm nổi trong giới giải trí ba năm, cô nhờ đó mà luyện ra được bản lĩnh nhìn người xuất sắc. Sở dĩ cô chọn tới Kakadu, một mặt là vi cô muốn làm tình nguyện viên cho vùng đất ngập mặn, mặt khác, chính là vì tránh xa nơi phồn hoa, tránh khỏi sự hỗn loạn, tránh đi quá khứ.
Cô muốn tìm lại chính mình.
Lãnh thổ phía Bắc chính là nơi ít dân nhất tại Úc, không cần lo sẽ gặp khách du lịch Trung Quốc, dẫn tới lộ ra thân phận của mình.
Sau khi lặng lẽ quan sát một vòng, trong lòng cô cho các đồng nghiệp tương lại 10 điểm, cô thích giao lưu với những con người nhiệt tình sảng khoái, vì như vậy sẽ khiến cho cô nhớ tới người chị ở cách xa vạn dặm có cùng dòng máu của mình.
Cô chấn định lại, hít sâu một hơi, nhấc tay gõ nhẹ cánh cửa.
“Excuse me?”
Một giây sau, các loại tạp âm đều biến mất, sáu cặp mắt trong phòng cùng một lúc hướng tới cửa, rơi trên người cô.
Trong những ánh mắt đó, có hưng phấn, có ngại ngùng, có ngoài ý muốn… càng nhiều là sự kinh ngạc.
Cô gái sớm đã quen với tư vị bị người chú ý rồi.
Trên mặt cô không trang điểm, mặt mộc thanh thoát, cười lên giống như một dòng suối trong, chầm chậm chảy qua tim.
Tiếng Anh quen thuộc tùy lời nói ra: “Chào mọi người, em là tình nguyện viên mới — Em tên là Tô Cận Thanh.”
~~~***~~~
***Công viên quốc gia Kakadu là một vườn quốc gia ở Lãnh thổ Bắc Úc, Úc, cách thủ phủ Darwin 171 km về phía Đông Nam. Vườn quốc gia Kakadu nằm bên trong vùng Alligator Rivers. Đây là một trong những vườn quốc gia đẹp nhất ở nước Úc. Diện tích là 19.804 km2. kéo dài gần 200 km bắc-nam và 100 km đông-tây. Nó có kích cỡ bằng đất nước Slovenia, khoảng 1/3 kích thước của Tasmania, hay gần 1/2 đất nước Thụy Sĩ. Mỏ urani Ranger, một trong những mỏ urani sản lượng lớn nhất thế giới nằm ở trong vườn quốc gia này.
Vườn quốc gia Kakadu có hệ sinh thái vô cùng rộng lớn và phong phú: hơn 1.600 loài thực vật, 60 loài động vật có vú, 290 loài chim, 120 loài bò sát, 25 loài lưỡng cư và hơn 10.500 loài sâu bọ khác nhau. Kakadu nổi tiếng là nơi có số lượng cá sấu nước mặn lớn nhất thế giới với hàng ngàn con tụ tập ở các đầm lầy và sông suối. Ngoài ra đây còn là nơi cư ngụ của các loài như kangaroo, Wallaby chó Dingo, một số loài gặm nhấm và rắn độc.
Ở Kakadu hiện nay còn khoảng 550 thổ dân sinh sống. Họ vẫn duy trì lối sống cổ xưa cùng những tập tục kì lạ, đặc sắc. Đặc biệt, nơi đây có đến 5000 bức tranh khắc trên đá, vẽ về những cư dân đầu tiên sinh sống trên đất Úc. Tại khu vực núi đá Ubirr và Nourlangie, rất dễ dàng để hình dung được cuộc sống sinh hoạt thường ngày, những cảnh săn bắt thú của thổ dân, những câu chuyện huyền thoại về thời kì tranh chiến dữ dội giữa các dân tộc trên các vách đá sa thạch ở các hang động thời tiền sử.
Những điểm tham quan hấp dẫn khác ở vườn quốc gia Kakadu là Yellow Water và thác Jim Jim.
***Sydney, Melbourne, Canberra: 3 thành phố lớn của nước Úc, là những điểm du lịch lý tưởng do du khách tới Úc.
***Hồ nước vàng (Yellow water), một trong số những nơi tham quan “đắt giá nhất” tại Kakadu.
Yellow water
*** Bướm cánh chim (鸟翼蝶 – Birdwings Butterfly): là giống bướm thuộc loại bướm Swallowtail, họ bướm phượng (Papilionidae). Loại bướm này là loại bướm lớn, nhiều màu sắc, phần lớn sống ở vùng nhiệt đới. Swallowtail gồm những con bướm lớn nhất thế giới. Bướm cánh chim chính là một trong những loại bướm lớn nhất thế giới.
Bướm cánh chim được đặt tên như vậy do đặc thù kích cỡ lớn, cánh hình góc cạnh và bay như chim. Chúng được tìm thấy ở các nước nhiệt đới châu Á và Úc. Giống bướm này có những cái tên là loài bướm lớn nhất thế giới:
1st – Queen Alexandra’s birdwing
2nd – Goliath birdwing.
Bởi kích cỡ và màu sắc rực rỡ của các con bướm đực mà chúng khá nổi tiếng với những nhà sưu tập. Nhưng hiện nay, tất cả các loại bướm cánh chim đều được liệt vào danh sách của CITES (Công ước về thương mại quốc tế các loài động, thực vật hoang dã nguy cấp).
~~~~~ Hết chương 22 ~~~~~
À ở thì là ta lại ngoi lên :)))) Các bạn trẻ, các bạn ở nhà chống dịch thế nào rồi, sắp mốc chưa, ta thì vẫn phải đi làm, nên là lười ghê ý, nhớ nhắc ta chăm chút nhá.
Theo lời tác giả thì chương này và chương sau sẽ có nói tới em gái Tô Cận Thanh, ấn tượng của ta về em gái nhỏ này khá là tốt nha. Tác giả thiết lập cho em ấy là CP phụ, sẽ cho em ấy tầm 20% dung lượng bộ truyện này, hợp lý nha.
Ngoài ra thì phần nói về vườn quốc gia Kakadu kia tác giả có hơi viết “láo” chút, ở đó vẫn có khách du lịch Trung Quốc, tuy không nhiều, với lại nhân viên cũng nhiều chứ không có lác đác mấy người thế đâu nạ, hì hì.
Thử đoán xem ta có lặn sớm không hay lại ngoi lên nào ^^
Thân!