Sự xuất hiện thoáng qua của Tô Kỷ Thì đã kinh diễm tất cả người hâm mộ ở bên trong lẫn bên ngoài thảm đỏ.
Rõ ràng A Sơn đã dùng hết sức mình để đem hai chị em biến thành khó mà phân biệt được, nhưng mỗi một cái giơ tay nhấc chân của Tô Kỷ Thì, khí tràng mạnh mẽ là đã đủ phá vỡ tầng ngụy trang kia, chấn nhiếp tất cả những ai ở hiện trường.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Tô Kỷ Thì dẫn theo hai người tùy tùng ngồi nghỉ trong phòng chờ.
Chờ những người không có liên quan rời khỏi, Tô Kỷ Thì lập tức lộ nguyên hình, cô lười biếng dựa vào sô pha, hai chân vắt chéo, dương dương đắc ý hỏi: “Thế nào, không làm em gái tôi mất mặt chứ?”
Trước khi lên thảm đỏ, Phương Giải sợ cô để lộ manh mối trước mặt người hâm mộ, đặc biệt nhấn mạnh cô không cần tương tác với fan. Nào ngờ Tô Kỷ Thì đột nhiên lại đi một đường khác, cứng rắn dựa vào khí thế một đường nghiền ép đi qua, mắt không chớp, đến một nụ cười một ánh mắt cũng không thấy.
Cũng may truyền thông được mời tới hiện trường đều là truyền thông tin tức chính quy, không có tờ báo nhỏ bát quái nào cả, nếu không ngày mai tin tức “Tô Cẩn chảnh chọe” sẽ nổi lên khắp nơi.
Phương Giải rất sầu, vốn cho rằng hai chị em chỉ cần gương mặt tương đồng là được, biết đâu được là tính cách khác nhiều như vậy. Anh hơi hơi có một loại dự cảm xấu — Anh dùng 3 năm lập nên cho Tô Cẩn hình tượng “Tiểu bạch hoa thanh thuần”, sợ là rất nhanh sẽ bị cô chị phá tan.
A Sơn nói: “Trước đây tôi từng nghe tới một câu nói, dùng để hình dung cặp song sinh.”
Tô Kỷ Thì khoanh tay trước ngực, hỏi: “Câu gì?”
A Sơn: “Mới nhìn thì là hai cái bánh bao, nhìn kỹ thì nếp gấp không giống nhau.”
Tô Kỷ Thì: “…”
Phương Giải: “…”
Còn không phải à. Tô Kỷ Thì và Tô Cận Thanh chính là hai cái bánh bao trắng trẻo mập mạp từ cùng một lồng hấp chưng ra, chuyện may nhất chính là bánh bao mà người hâm mộ nhìn thấy là được treo ở trên áp phích quảng cáo tuyên truyền, mười tám nếp gấp cũng có thể chỉnh thành 8 nếp; bây giờ đổi một cái bánh bao mới, cho dù bọn họ cảm thấy có chút không đúng, nhưng dưới sự điều chỉnh của người hâm mộ thì cũng sẽ không nghĩ nhiều. Chỉ có người mỗi ngày đều đi theo cạnh người cô mới có thể phát hiện ra nhân bánh bao đã thay đổi rồi.
Lần này Tô Cẩn nhận được lời mời trở thành đại sứ quảng bá du lịch của thành phố XX, lát nữa sẽ có một buổi họp báo ngắn tại đại sảnh, Tô Kỷ Thì cần lên sân khấu diễn thuyết, ký hợp đồng tại hiện trường, quá trình kéo dài khoảng nửa tiếng.
Lời diễn thuyết đã viết sẵn, Phương Giải đem phần cần nói đưa cho cô, Tô Kỷ Thì soạt soạt soạt lật một lần, không mấy hứng thú để sang một bên.
Phương Giải lo lát nữa xảy ra vấn đề, nhắc cô: “Chị Tô, có cần chuẩn bị một chút không? Có chữ nào đọc không thuận thì chúng ta tra ngay.”
Tô Kỷ Thì dùng một loại ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn anh ta, Phương Giải hậu tri hậu giác phản ứng lại: Tô Kỷ Thì ở Mỹ du học mười năm, là tiến sĩ đến luận văn vạn chữ còn viết được ra, chỉ một cái bản thảo diễn thuyết ba phút tính là gì! Còn về diễn thuyết trước công chúng cô càng không sợ, cô trước đây đã từng theo thầy tham gia hội nghị địa chất học quốc tế, lúc thầy lên sân khấu diễn thuyết cô còn là trợ lý phụ trách một phần trong đó, loại trường hợp đứng trước cả nghìn người như thế cô còn trải qua rồi, loại tình huống nhỏ chỉ có mười mấy người này cô sẽ càng không để tâm.
Rất nhanh, nghi thức ký hợp đồng chính thức bắt đầu, nhân viên công tác đi tới mời Tô Kỷ Thì lên đài.
Tô Kỷ Thì chân đạp ba tấc “Hận trời cao”, một thân váy dài tơ lụa như nước tỏa sáng, cô chỉnh chỉnh áo vest tây trang trên người, giương lên một nụ cười tự tin, cộp cộp cộp liền bước lên đài thuyết trình.
Đôi môi đỏ của cô khẽ mở, âm thanh đẹp đẽ lưu loát trôi chảy tuôn ra từ giữa hàm răng đẹp. Ba trang bản thảo diễn thuyết cô đã nhìn qua trước một lần, mạch nói cụ thể đã ghi nhớ tính toán kỹ càng, trong lúc giơ tay nhấc chân không có chút do dự nào.
Các kênh tin tức địa phương chiếu trực tiếp toàn bộ quá trình, người quay phim đem ông kính từ từ zoom gần, từ chân đến đầu, đem dáng đứng thẳng tắp của cô thu lại toàn bộ vào trong màn hình. Cô như có cảm giác được, đầu mày nhướn lên, giống như lơ đãng nhìn về phía ống kính sâu như hắc động kia, sóng mắt lưu chuyển, tự tiếu phi tiếu.
Chẳng bao lâu, bài diễn thuyết đã đi tới phần cuối, sau khi cô mười phần thành ý nói lời cảm ơn, phần diễn thuyết cuối cùng cũng hạ màn.
Tô Kỷ Thì bắt tay, ký tên cùng với thị trưởng đứng bên cạnh, truyền thông được mời đến hiện trường không ít, đèn flash giống như một tấm lưới phô thiên cái địa, đem cô vây chặt ở bên trong. Cô hơi có chút không quen, nghiêng đầu tránh một chút, hơi nheo mắt lại, bất giác có một suy nghĩ: Hóa ra đây chính là cuộc sống của Cận Thanh ba năm nay sao? Bị đèn flash bám theo mỗi ngày, không hề nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.
Khi bước xuống sân khấu, Tô Kỷ Thì mới phát hiện lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi — Thực ra biểu hiện của cô có tự tin đi nữa, có mạnh mẽ đi nữa thì trong lòng cô vẫn ẩn ẩn có chút hoảng loạn. Cô mặc trang phục hoa lệ, bước lên sân khấu, trước mặt tất cả mọi người, mạo danh thay thế thành một người khác! Đây là một màn lừa đảo kinh thế hãi tục, mà cô chính là người nằm trong kế hoạch, là mắt trận, giây phút mà tự cô quyết định gia nhập đó cô đã không có khả năng rút lui nữa rồi.
Dưới sân khấu, Phương Giải che mặt, cả mặt bối rối: “Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi…”
Tô Kỷ Thì: “Sao thế?” Cô nhìn nhìn trên người, trang phục không loạn, trang điểm không trôi, vừa rồi truyết trình không nói lắp, rất thành công.
Phương Giải: “Trước đây Tô Cẩn tham diễn một phim điện ảnh do Trung Quốc và Australia hợp tác đầu tư, vì vấn đề phát âm Tiếng Anh, kết quả bị cả mạng chế giễu… sau này chúng tôi đặc biệt mời một giáo viên khẩu nghĩ tới dạy kèm cho cô ấy, cuối cùng giúp cho cô ấy luyện ra một giọng Anh lưu loát, tháng trước cô ấy tham dự liên hoan phim điện ảnh, còn được truyền thông nước ngoài khen ngợi phát âm như dân bản địa.”
Tô Kỷ Thì: “Đây không phải là rất tốt sao?”
“Tốt cái gì mà tốt!” Phương Giải đều muốn khóc rồi, “Giáo viên dạy phát âm của cô ấy là người Anh, đặc biệt học được giọng Luân Đôn!!”
Tô Kỷ Thì với tiếng Anh Mỹ cửa miệng: “…”
Tô Kỷ Thì cũng ngơ rồi, hỏi: “Thế phải làm sao?”
Phương Giải chắp hai tay, bắt đầu loạn bái thần linh: “Có thể làm sao, chỉ có thể cầu cho đám hắc tử xem trực tiếp không chú ý tới khẩu âm thay đổi thôi.”
Có thể là lời cầu nguyện của Phương Giải cuối cùng đã “cảm động” thượng thiên, sau khi phần chiếu trực tiếp hôm đó kết thúc, Tô Kỷ Thì thuận lợi đứng trên bảng tìm kiếm nóng Weibo.
Chẳng qua, lý do cô lên bảng tìm kiếm nóng không phải là vì “Khẩu âm của Tô Cẩn”, cũng không phải là vì “Đại sứ du lịch Tô Cẩn”, càng không phải là vì “Tô Cẩn tóc ngắn”, “Khí thế của Tô Cẩn”, “Tô Cẩn đi thảm đỏ”, mà là vì —
— “Tô Cẩn phát phì nghiêm trọng, tham gia hoạt động dùng tây trang che thịt, khó thấy lưng hùm vai gấu”!!!
Ngày buồn, cô chỉ nặng hơn Tô Cận Thanh có 5kg thôi mà!!! Tô Kỷ Thì là đẹp kiểu khỏe khoắn, nhưng dưới sự phóng đại của ống kính, lại hiện ra cả người giống như bị phù lên vậy, vì thế đám hắc tử mới dẫm lên cái chân đau này, đi khắp nơi chế giễu cô béo tới biến dạng.
Tô Kỷ Thì nghiêm trọng hoài nghi đám anh hùng bàn phím này là súng nước chuyển thế, thấy gì cũng bắn.
Tô Kỷ Thì: “… Fuck.”
A Sơn nhắc nhở cô: “Cô gái tốt không thể chửi bậy đâu.”
Tô Kỷ Thì lạnh lùng lườm anh ta một cái, đổi một loại ngôn ngữ khác: “Sư nó***.”
******
Trong nước, hai giờ sáng.
Tập đoàn khoáng sản EP, trong văn phòng làm việc của chủ tịch công ty đất màu hiếm nào đó dưới quyền, vẫn còn sáng đèn.
Mục Hưu Luân tháo xuống gọng kính trên sống mũi, đưa tay xoa xoa huyệt tinh minh***, một cơn mệt mỏi bỗng chốc tràn khắp cơ thể. Nhưng anh vẫn chưa thể ngừng lại, thời gian gấp gáp, trong khi anh dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ thì những người anh em khác của anh lại đủ thời gian bước tới thêm một bước rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang lên.
Mục Hưu Luân cất tiếng đáp: “Tiến vào.”
Thư ký riêng theo lời tiến vào.
Lúc làm việc, thư ký rất ít khi đến làm phiền anh. Mục Hưu Luân ngước mắt lên từ màn hình máy tính, hỏi: “Sao thế?”
Thư ký: “… Vừa rồi phu nhân gọi điện tới.”
“Hai giờ sáng? Gọi điện thoại cho tôi?” Mục Hưu Luân lạnh cười một tiếng, hỏi, “Lại quan tâm đến cái gì của tôi thế?”
“Phu nhân hỏi sao anh hôm nay không về nhà, tôi nói anh đang uống rượu với bạn bè ở hội quán.” Thư ký cung kính trả lời.
“Ừ.”
Vì để dỗ gạt được người mẹ nuôi trên danh nghĩa này, Mục Hưu Luân không dám để lộ chút xíu dã tâm nào trước mặt bà, chỉ
Chẳng qua, gần đây các hành động lớn của anh thường xuyên hơn, liên tiếp lấy được mấy đơn hàng lớn, đạt được sự coi trọng của cha. Xem ra mẹ nuôi không ngồi yên được rồi, lúc này mới nửa đêm gọi điện tới thám thính động hướng của anh.
Ngẫm nghĩ, Mục Hưu Luân hỏi: “Lần trước tôi cùng Tô Cẩn hẹn là lúc nào?”
“Mùng tám tháng trước.”
“Được, qua mấy hôm hẹn cô ấy ra, cô ấy cũng nên thực hiện một chút nghĩa vụ của bạn gái rồi.”
Nhắc tới bạn gái đã qua lại ba năm, ngữ khí của Mục Hưu Luân lại cực kỳ bình tĩnh, nghe không có chút ái mộ hay thâm tình nào trong đó, giống như là đang bàn luận thương lượng hợp tác với một đối tác kinh doanh.
Thư ký gật đầu, lật giở lịch công tác, trong lịch trình hội nghị sắp xếp dày đặc, tận dụng mọi thứ có thể để thu xếp cho ông chủ một cuộc hẹn lãng mạn. Bóng bay, violon, bữa tối dưới ánh nến tại nhà hàng xoay***, tin rằng cô Tô là người dịu dàng như vậy nhất định sẽ thích.
“Phải rồi,” Mục Hưu Luân vô cùng hiếm để ý tới giới giải trí, tất cả tin tức tất nhiên là có thư ký giúp anh có được, “Bạn gái tôi gần đây thế nào?”
“Bạn gái anh, cô ấy…” Thư ký nhớ tới tin tức vừa đọc được trong lúc lần sờ trên trang mạng giải trí bát quái, trả lời một cách khẳng định, “… dạo này béo lên rồi.”
Mục Hưu Luân: ?????
Chèn trang:
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Kỷ Thì: Ai nói tôi béo? (Cảnh cáo búa địa chất)
.Giải thích tên:
Mục Hưu Luân — (Kỷ băng hà Huron***), thời kỳ sớm nhất cũng là kéo dài lâu nhất mà Trái Đất có quy mô lớn địa chất sông băng bao trùm.
Hôm nay càng muộn hơn rồi Ozn, tằng 80 hồng bao nhỏ đi.
~~~0o0~~~
***Sư nó: Thực ra đây là tiếng chửi thề, hình như là tiếng Thượng Hải册那 , tương đương với Fuck, ta chả biết dịch thế nào cho nó thành tiếng khác mà không bậy nên ta để thế nhé.
***Huyệt tinh minh: Mời xem ảnh để biết vị trí.
c4.1
Huyệt có tác dụng làm cho con ngươi mắt (tinh) sáng lên (minh), vì vậy gọi là Tình Minh (Trung Y Cương Mục). Tên khác: Lệ Không, Lệ Khổng, Mục Nội Tý. Tác dụng: Sơ phong tiết nhiệt, thanh hoả, minh mục. Chủ trị: Trị các bệnh về mắt, thần kinh mặt liệt.
***Hoàn khố: Bọn con nhà giàu quần là áo lượt ăn chơi khắp chốn, lớn mà không nên thân, đi khắp nơi thể hiện là công tử là danh gia ý thì gọi là hoàn khố. Từ này hay dùng từ thời xưa rồi, giờ trong truyện và phim vẫn hay có.
***Nhà hàng xoay: Ai đã đọc Mãi mãi có xa không chắc sẽ biết nhà hàng này.
***Kỷ băng hà Huron – Hưu Luân: Ít nhất đã có bốn thời kỳ băng hà chính trong lịch sử Trái Đất. Kỷ băng hà sớm nhất theo lý thuyết được cho rằng đã xảy ra khoảng 2,4 tới 2,1 tỷ (109) năm trước trong băng giá Huron thuộc giai đoạn đầu của Liên đại Nguyên Sinh.
c4。2
Đây là ảnh giả tưởng Trái Đất thời kỳ băng hà Huron (Huronian Ice Age)
Nói thêm: Kỷ băng hà là một giai đoạn giảm nhiệt độ lâu dài của khí hậu Trái Đất, dẫn tới sự mở rộng của các dải băng lục địa, các dải băng vùng cực và các sông băng trên núi. Trong băng hà học, kỷ băng hà thường được dùng để chỉ một giai đoạn của các dải băng ở bán cầu phía bắc và phía nam. Theo cách định nghĩa đó chúng ta hiện vẫn đang ở trong một thời kỳ băng hà (bởi vì các dải băng Greenland và Nam Cực vẫn đang tồn tại). Nói một cách nôm na, khi nói về vài triệu năm gần đây, kỷ băng hà được dùng để chỉ những giai đoạn lạnh hơn khi các dải băng mở rộng ra toàn bộ lục địa Bắc Mỹ và Á-Âu: theo nghĩa này, thời kỳ băng hà cuối cùng đã kết thúc khoảng 10.000 năm trước. Nhiều giai đoạn băng hà đã xảy ra trong vài triệu năm gần đây, ban đầu với chu kỳ 40.000 năm nhưng gần đây là 100.000 năm. Những chu kỳ gần đây là được nghiên cứu kỹ lưỡng nhất. Đã có bốn kỷ băng hà chính trong quá khứ.
~~~~~ Hết chương 4 ~~~~~
Nam chính mãi mới thèm lên sàn, lên phát là phải lên ngay tên chương luôn, tên lại còn lấy hẳn theo tên kỷ băng hà đầu tiên của Trái Đất chứ, tác giả thật là giỏi suy tính, thật âm mưu, thật khác biệt.
Tội chị Tô, bị chê là béo :))) cười ná thở với chị Tô, không cho chửi tiếng Anh thì chị xài tiếng Thượng Hải chửi, nhạy thế chứ lị. Dự là hai anh chị gặp nhau vui đây.