Bạch Liên Hoa Không Dễ Làm

Giảm béo


trước sau

Tô Kỷ Thì ngồi trước màn hình máy tính, biểu cảm nghiêm túc, móng tay được tô thành màu đỏ giao động trên bàn phím, gõ ra một chuỗi câu tiếng Anh chau chuốt, lưu loát. Chờ đến khi dấu chấm cuối cùng rơi trên màn hình, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, bấm vào nút gửi đi, cả người rốt cuộc cũng thả lỏng được.

“Chị Tô, chị đang viết gì thế?” Phương Giải thực ra có trộm liếc màn hình nhưng cả màn hình từ ngữ chuyên ngành anh thực sự là xem không hiểu, chỉ có thể chờ Tô Kỷ Thì giảng giải cho anh ta.

Tô Kỷ Thì gấp máy tính lại, không hứng thú đáp: “Còn có thể là gì chứ, viết một đơn xin nghỉ dài hạn với thầy giáo của tôi a. Tôi là đang học tiến sĩ, trên tay còn có luận văn chưa hoàn thành, loại thời điểm quan trọng này tôi lại muốn về nước ngốc một năm, tôi thế nào cũng phải cho trường một cái lý do không thể không rời đi chứ.”

“Cũng, cũng đúng.” Phương Giải hỏi: “Thế chị dùng lý do gì?”

Tô Kỷ Thì: “Nói thật.”

“… A???”

Tô Kỷ Thì: “Tôi nói với thầy là mẹ tôi qua đời, em tôi mất tích. Trước khi em gái tôi mất tích thì nợ một khoản tiền lớn, tôi phải về nước giúp nó xử lý nợ nần.”

“…”

Đúng là nói thật, một câu cũng không giả.

Thực ra Tô Kỷ Thì sở dĩ đồng ý việc hoang đường này, cô cũng là có chút tư tâm — Cô cần một kỳ nghỉ dài, ngừng lại bước chân, nghĩ lại xem tương lai bản thân muốn làm gì.

Cô từ năm 18 tuổi đó, liền lập trí đem cuộc đời cống hiến cho mặt đất dưới chân này. Không liên quan tới quốc gia, không liên quan tới chủng loại, không liên quan tới dân tộc, thế giới của cô rất lớn, lớn đến mức có thể ôm lấy cả hành tinh này.

Địa chất học là một trong năm ngành học cơ sở, trong đó bao hàm số lượng đếm không hết các nhánh. Sau khi cô tốt nghiệp cơ bản, chuyên ngành “Hoàn cảnh địa chất”, dùng lời nói trực tiếp để miêu tả thì chính là nghiên cứu mối quan hệ giữa “Con người và địa chất”. Bạn học của cô, sau khi tốt nghiệp có người tới mỏ khoáng, có người tới cục địa chấn, có người làm nông nghiệp, có người làm xây dựng, có người làm về bảo vệ môi trường… còn có giống như thầy của cô, dựa trên vĩ mô cùng vô số công trình, trở thành một học giả nghiên cứu.

Từ 18 tuổi đến 28 tuổi, đằng đẵng 10 năm trời trôi đi, Tô Kỷ Thì cảm thấy càng học càng mê man. Cô không biết tương lai của cô nên đi theo hướng nào, là đắm chìm trong nghiên cứu hay tìm tới núi cao biển rộng?

Sự mờ mịt trong lòng cô khiến cho luận văn tiến sĩ của cô bị ảnh hưởng không thể hoàn thành, vì thế chỉ có thể kéo dài… Cô đang rầu không có nơi nào để đi giải sầu, nào ngờ một cơ hội mơ hồ liền rơi trước mặt cô!

— Thay thế em gái, làm, ngôi, sao!

Hợp đồng của Tô Cẩn và công ty quản lý chỉ còn lại hơn một năm, một năm tới, Tô Kỷ Thì sẽ lấy thân phận của em gái sống trong giới giải trí, cho tới khi hợp đồng hết hạn… hoặc là, tìm được tung tích em gái, đem cái tiểu hỗn đản kia trói về, để con bé thành thật gánh vác nhiệm vụ của mình!

Chỉ là trời đất bao la, Tô Cận Thanh lúc rời đi không để lại bất kỳ manh mối gì, bọn họ có thể đi đâu tìm đây?

******

Ba ngày sau, nữ minh tinh nổi tiếng “Tô Cẩn” ngồi chuyên cơ riêng, hạ cánh ở sân bay quốc tế Bắc Kinh. Sảnh đón ở sân bay sớm đã bị người hâm mộ nghe tin chạy tới chen lấn tới mức nước cũng không lọt, đến ngoài đường VIP cũng có không ít fan canh giữ mai phục.

Tô Kỷ Thì lần này về nước, hành lý mang theo rất nhiều. Chỉ là hành lý tùy thân của các nữ minh tinh khác đều là từng túi từng túi trang phục, còn cô thì mang theo chính là đếm không hết mẫu quặng mà mười năm nay cô tích lũy được, mấy va ly lớn mấy thùng lớn được đóng gói cẩn thận, nặng vô cùng, đến A Sơn còn không nhấc nổi.

Cô vừa xuất hiện ở sân bay, người hâm mộ chợt trở nên kích động. “Tô Cẩn” bởi vì hình tượng thanh thuần, trước nay rất được lòng fan nam, các fan hâm mộ nam lúc man lên thì không còn việc gì cho fan nữ nữa, bọn họ giơ cao bảng đèn, vẫy tay, lớn giọng hô: “Cẩn Cẩn! Chúng tôi yêu bạn! Không quản bạn là nghèo túng hay giàu có, là trẻ trung hay già nua, là béo hay là rất béo, chúng tôi đều yêu bạn!!!”

Tô Kỷ Thì: “…”

Trong lòng Phương Giải thịch một tiếng, kêu khổ không thôi: Chuyện gì đây, đại quân đón sân bay đàng hoàng, sao lại lẫn vào mấy tên anti fan thế!

Antifan là một đám người kỳ diệu nhất trong giới giải trí, mỗi lần minh tinh có thông tin đen, vỗ tay nhanh nhất chính là bọn họ; nhưng vẫn là bọn họ có tiền thật của thật mua loa lớn, thật lòng theo đuôi ngôi sao, căn bản không làm rõ được bọn họ là yêu hay là hận.

Tô Kỷ Thì vừa hạ cánh, còn chưa kịp hít thở không khí quê nhà thì bị một chữ “béo” lật đổ.

Trong số những người bình thường, Tô Kỷ Thì tuyệt đối thuộc loại thon thả cân đối, nhưng giới giải trí trước nay luôn khắc nghiệt, nữ minh tinh trẻ tuổi cân năng vượt quá 45kg liền bị cư dân mạng chế giễu, cứ như chỉ số BMI*** của mỗi anh hùng bàn phím phía sau màn hình đều không quá 15 vậy.

Cô dừng bước, không để ý tới sự ngăn cản của Phương Giải, liếc mắt nhìn sang đám đông antifan đang kêu gọi đến là vui vẻ kia.

Phương Giải cảm thấy mình đã biến thành một biểu tình bao*** [Anh cún đừng tức giận***], anh túm lấy cánh tay của Tô Kỷ Thì, vội vàng an ủi: “Chị Tô, chị Tô, chú ý hình tượng!!” Nhưng ngọn núi lửa đã sắp tới ranh giới phun trào đâu có dễ nén xuống thế được?

Tô Kỷ Thì tháo kính râm xuống, mày mắt sắc lẻm.

Dưới chân cô vừa chuyển động, đôi giày cao gót đế đỏ*** liền gõ ra tiếng vang giòn trên nền đá cẩm thạch, giống như một tiếng trống xuyên thấu màng nhĩ.

Gót chân cô nhấc lên rồi đặt xuống, hướng tới đám antifan đang hô hào vui vẻ, từng bước từng bước đến gần. Vốn là một đám người ồn ào đột nhiên yên tĩnh — hoặc là, tiếng ồn ào e sợ bước chân của cô, chủ động lùi lại.

Sau khi tiếng huyên náo triệt đi, mấy người antifan giống như là nham thạch bị sóng lưu lại trên mặt cát, tránh cũng không tránh được mà lộ ra dưới ánh nắng mặt trời.

“Cậu nói tôi béo?” Tô Kỷ Thì đứng trước mặt họ. Môi đỏ hé hở, mắt nhìn từ dưới lên, giống như lăng trì mà quét qua mấy người kia, cuối cùng dừng lại ở người có cái bụng tròn tròn kia, châm chọc nhếch môi, “Cậu xứng sao?”

Antifan: “…”

Fan: “…”

Phương Giải: “…” Hình tượng sụp đổ a!!!

Người hâm mộ đâu có nghĩ tới nữ thần Tô Cẩn của họ lại còn có một mặt sắc bén lạnh lùng này chứ? Nhất thời âm thanh của cả khu vực đều bị lỗ đen hấp thụ mất.

Chính vào lúc này, chỉ thấy một cô gái dáng người thấp bé dẫn theo một đám bảo tiêu cao lớn xông đến, khí thế kia thật giống như chó Chihuahua*** dẫn theo một đàn chó săn Rottweiler*** hung thần ác sát. Chú Chihuahua rẽ trái rẽ phải trong đám người, cũng không biết làm thế nào đã chạy tới trước mặt Tô Kỷ Thì, tay nhỏ của cô vừa giơ lên, đám Rottweiler liền dùng cánh tay đan lại thành một bức tường người, mở ra một lối đi cho Tô Kỷ Thì giữa đám người hoành hành.

Sự xuất hiện của Chihuahua ngay lập tức đánh vỡ sự yên tĩnh vốn có, làm cho tiếng ồn ào lần nữa trở lại khu vực này.

Ánh mắt cô lấp lánh, vui vẻ nói: “Chị Tô, chị cuối cùng đã trở lại rồi! Em nhớ chị chết đi được!”

Lần này trước khi về nước, Tô Kỷ Thì dùng ba ngày nhanh chóng học thuộc tên và dáng vẻ của tất cả mọi người xung quanh Tô Cẩn. Cô vừa nhìn liền nhận ra cô gái trước mặt, gật đầu chào: “Tiểu Hà, vất vả em tới đón chị rồi.”

“Vì chị Tô phục vụ, không vất vả!”

Ngô Đan Hà, nữ, 20 tuổi, biệt danh Tiểu Hà, là trợ lý thân cận của Tô Cẩn từ khi vào nghề đến giờ. Cô bé cởi mở nhiệt tình, nhanh nhạy được việc, tất cả mọi việc đều có thể xử lý thỏa đáng. Vấn đề duy nhất là cô quá lắm lời, không giấu được bí mật, chỉ hơi có gió thổi cỏ lay liền để cho thiên hạ đều biết hết — Vì thế lần này việc Tô Cẩn mất tích, Phương Giải cố ý giấu cô, sợ cô làm hỏng việc.

……

Có tiếp ứng của tiểu Hà, Tô Kỷ Thì thuận lợi xông khỏi vòng vây, rời khỏi được sân bay người người chen chúc, lên được xe bảo mẫu đang chờ ở bên ngoài.

Tiểu Hà đi theo Tô Kỷ Thì lên xe bảo mẫu, hai tay đỡ má, dùng gương mặt sùng bái nhìn cô, liên tục khen ngợi kiểu tóc mới của cô thật đẹp, bớt đi mấy phần hiền hòa, thêm được vài phần sảng khoái.

Ấn tượng của Tô Kỷ Thì với cô nhóc không tồi, xoa xoa đầu cô, đưa tay lấy từ trong túi ra một thanh sô cô la đặt vào tay cô bé, giống như là dỗ mấy đứa trẻ đến gõ cửa đêm Giáng Sinh. Còn Tiểu Hà thì vô cùng thích kiểu này, xé luôn giấy gói, vui vẻ ngồi ăn.

Sau khi rời khỏi sân bay, xe bảo mẫu ổn định đi thẳng tới căn hộ của Tô Cẩn.

Tô Kỷ Thì nhiều năm rồi chưa về nước, mười năm này thủ đô phát triển vô cùng nhanh chóng, sớm đã không còn dáng vẻ như trong ký ức nữa. Cô có hứng nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa kính xe, cô để ý đến những quán nhỏ bên đường, những tòa nhà cao ốc mọc lên từ mặt đất, đám người vội vã đi trên đường, nhìn mãi cũng không chán.

Chẳng bao lâu, xe rẽ vào trong một khu nhà ở cao cấp nào đó ở vành đai ba. Đây là một tiểu khu có độ phủ xanh cao, cách khu thương mại có một đoạn, trong ồn ào có yên tĩnh, hoàn cảnh coi như không tệ. Xe dừng ở hầm để xe, Tô Kỷ Thì yên lặng đi theo sau Tiểu Hà, cô đi vào trong thang máy.

Tiểu khu này đặc biệt chú trong riêng tư, mỗi tầng một nhà, cần quẹt thẻ mới có thể dùng được thang máy.

Chỉ thấy Tiểu Hà cầm thẻ phòng, quét trên máy cảm ứng của thang máy, trong thang lập tức vang lên một đoạn tiếng nói: “Chào mừng trở lại, Mục tiên sinh.”

… Mục tiên sinh? Tô Kỷ Thì có chút ngoài ý muốn, đây không phải là nơi ở của em gái cô sao, sao chủ nhà lại họ Mục?

Nhưng cô nghĩ lại, bây giờ thủ đô tấc đất tấc vàng, ngôi sao lại thường xuyên phải ở các thành phố khác quay phim, nếu như mỗi khi đến một nơi liền mua một căn hộ khẳng định là không thực tế, vì thế căn hộ này khẳng định là thuê. Chỉ là không biết chủ nhân ban đầu là thế nào, có thể mua được căn nhà ở vị trí đắt đỏ thế này, sao lại nỡ cho người khác thuê nhỉ?

Căn hộ của Tô Cận Thanh rất lớn, cũng phải được hơn hai trăm mét vuông, bình thường có dịch vụ dọn phòng tới dọn dẹp. Trừ phòng ngủ ra, còn có phòng tập riêng, phòng đọc và gian để trang phục. Khi Tô Kỷ Thì mở cửa phòng quần áo thì kinh ngạc đến mức cả chiếc cằm đều muốn rớt xuống.

Căn phòng để đồ này phải đến 80 mét vuông, tủ đồ trực tiếp chạm trần, mẫu trang phục mới của mùa này treo đầy ắp. Đập vào mắt toàn bộ đều là các nhãn hiệu xa xỉ, Tô Kỷ Thì lật giá tiền lại xem một cái rồi lại lặng lẽ úp xuống — Cẩu địa chất nghèo thật sự là không chịu nổi sự tàn phá từ nắm đấm sắt của chủ nghĩa tư bản a. Một mặt tường khác thì túi xách hàng hiệu được xếp đầy và ngăn nắp, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, làm cho mấy chiếc túi vải, da cá sấu, da đà điểu được phủ một tầng sắc vàng sáng bóng.

Tô Kỷ Thì nghĩ thầm, nếu như đem số trang phục cùng túi xách này bán hết, tiền bồi thường hợp đồng chí ít cũng có thể bù vào được phần nào đi?

Cô đang nghĩ vậy, Phương Giải bỗng nhiên vội vàng từ ngoài đi vào, trong tay anh ta cầm điện thoại, nhìn dáng vẻ giống như vừa nhận được điện.

Phương Giải đối mặt với Tô Kỷ Thì, dáng vẻ muốn nói lại thôi, Tô Kỷ Thì nói: “Có chuyện gì anh nói thẳng đi.”

Phương Giải chỉ có thể mở miệng: “Chị Tô, chị lại lên tìm kiếm nóng rồi…”

Tô Kỷ Thì: “?”

Phương Giải đem tin tức đưa cho cô xem — “Người hâm mộ đón sân bay, Tô Cẩn đen mặt, công khai lớn giọng với fan “Anh không xứng nói tôi béo”!”

Giờ còn chưa đến nửa tiếng, video đón sân bay đã được truyền đi khắp trên mạng rồi.

Trong các bình

luận có người ủng hộ cô, nói bây giờ thẩm mỹ dị dạng, cứ luôn lấy gầy là đẹp, quá không chú trọng sức khỏe; cũng có người chế giễu cô không có đạo đức nghề nghiệp, người hâm mộ là cha mẹ áo cơm, cô rõ ràng là béo lên còn không cho người ta nói, thái độ quá kém.

Việc này thực sự là kinh động tới mấy quảng cáo hợp tác của Tô Cẩn, liên tục gọi tới truy hỏi người đại diện, hỏi Tô Cẩn có phải thực sự là “béo lên” không, dù sao ống kính có hiệu quả phóng đại, nếu như Tô Cẩn béo lên nhiều quá thì tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của quảng cáo.

Tô Kỷ Thì đau đầu không thôi, làm minh tinh sao mà phiền phức thế. Béo béo béo, cô đây là cơ bắp, lại không phải là mỡ thừa, đâu có dễ giảm như vậy?

******

Không có cách nào, ai bảo Tô Kỷ Thì bây giờ là “Tô Cẩn” chứ, vì một tủ quần áo bên tài trợ đưa tới cửa, Tô Kỷ Thì bắt buộc phải cắn răng giảm béo thôi.

Phương Giải đã sớm chuẩn bị một phương án hoàn chỉnh để giảm béo gọn người, 3 phần rèn luyện, 7 phần ăn uống, công ty đặc biệt mời tới một chuyên gia dinh dưỡng, giúp Tô Kỷ Thì điều chỉnh kết cấu bữa ăn, tranh thủ trong một tháng đem 5kg này kéo xuống.

Phương Giải trước khi thiết lập kế hoạch giảm béo còn cố ý hỏi cô một chuyện: “Chị Tô, chị có ăn kiêng gì không?”

Tô Kỷ Thì đáp: “Tôi kiêng rau.”

Phương Giải: “…” Anh đúng là chưa từng nghe nói trên thế giới này còn có nữ minh tinh ngày ngày ăn thịt liền có thể gầy được.

Nhưng thấy thái độ Tô Kỷ Thì cứng rắn, Phương Giải cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thêm món mặn vào thực đơn giảm cân — trứng gà.

Không phải là một quả, mà là nửa quả.

Tô Kỷ Thì ôm hộp cơm to đùng, cúi đầu nhìn bên trong chỉ có mấy miếng nấm, măng tây, cải thảo, cà chua, dưa chuột, còn có nửa quả trứng gà tội nghiệp, đột nhiên cười lên.

Không phải là vui mà cười, không phải tức mà cười, không phải là ngoài cười trong không cười.

Mà là nụ cười nhìn thấu hồng trần nhìn thấu sinh tử.

Phương Giải: “…?”

Tô Kỷ Thì nói: “Nếu làm nữ minh tinh mà ngày nào cũng chỉ có thể ăn mấy thứ này thật, tôi mà là Tô Cẩn, tôi cũng chạy.”

Chèn trang:

Tác giả có lời muốn nói:

Mục tiên sinh: … Hôm nay tôi chỉ xuất hiện trong phần âm nhạc nền của thang máy.

Trời nóng, phần mở đầu của ngày thứ năm liền biến từ chiều thành tối luôn, thật không hay!

Hôm nay vẫn là 80 cái hông bao nha!

~~~0o0~~~

***Chỉ số BMI (Body Mass Index), hay còn gọi là chỉ số khối cơ thể được dùng để đánh giá mức độ gầy hay béo của một người. Chỉ số này được tính bằng công thức cân nặng (kg)/bình phương của chiều cao (m hoặc cm). Đối với đơn vị tính cân nặng và chiều cao là pound và inch thì nhân thêm 703. Đối với nữ trên 20 tuổi, chỉ số bình thường là từ 18 đến 23, 15 ở đây là dưới cân nặng bình thường. Có thể tham khảo thêm ở Wiki.

***Biểu tình bao hay gói biểu cảm chính là mấy cái emoji, icon, biểu tượng các nàng hay dùng ý.

***Anh cún đừng tức giận: Để ta cho cái ảnh minh họa haha

***Giày cao gót đế đỏ: Là đặc trưng nhận biết của các mẫu giày cao gót nhãn hiệu Christian Louboutin.

Làng mốt thế giới truyền tụng một câu nói vui: “Xe Ferrari phải màu đỏ, túi Hermes phải màu cam và giày Louboutin phải có đế màu đỏ – màu đỏ sậm mà vẫn tươi mới”.

Đế chế giày đế đỏ đặc trưng của nhà thiết kế người Pháp lâu nay luôn là niềm mơ ước muôn thuở của phái nữ trên toàn thế giới. Trải qua hơn 20 năm hình thành và phát triển, đến nay Christian Louboutin vẫn là tên tuổi cao cấp và xa xỉ hàng đầu trong thị trường giày dành cho phái đẹp cho dù giá cho một đôi giày có thể giao động từ vài trăm đến vài nghìn USD.

Câu chuyện về nguồn gốc của màu đỏ huyền thoại ở phần đế giày bắt đầu từ năm 1993 – hai năm sau khi Christian Louboutin khởi nghiệp. Khi ấy, ông muốn làm một đôi giày lấy cảm hứng từ bức họa Flowers của nghệ sĩ Andy Warhol. Đôi giày đầu tiên hoàn thành ở Italy có màu hồng và đính hoa vải màu chói theo đúng nguyên tác. Tuy nhiên, nó vẫn có gì đó nhạt nhòa hơn bức họa chính mà ông không hiểu vì sao.

Ngay lúc Louboutin nhận ra vấn đề nằm ở phần đế giày màu đen làm tối sản phẩm, ông chợt nhìn thấy một cô nhân viên đang sơn móng tay của mình màu đỏ tươi. Louboutin chộp lấy lọ sơn, phết lên phần đế và sau đó tác phẩm gần như trở nên hoàn hảo như chính bức họa. Cũng từ đó, màu đỏ của phần đế trở thành dấu ấn đặc trưng dễ nhận biết nhất của thương hiệu Louboutin. Nhà thiết kế Pháp hài hước nhận xét về sự hấp dẫn của phần đế: “Đàn ông như những con bò mộng. Họ không thể bỏ qua màu đỏ”.

Trong số những khách hàng đó có những người có tầm ảnh hưởng như Công nương Caroline của Monaco, Madonna và Christina Aguilera, Beyonce, Victorya Beckham, Jennifer Lopez.và điều này chắc chắn đủ tiêu chuẩn khiến ông trở thành một hiện tượng toàn cầu.

Quảng cáo thời trang vượt trội nhất của Christian Louboutin gắn liền với “Sex and the City 2”, đặc biệt lôi cuốn hơn khi diễn viên chính Carrie Bradshaw quyết định mang giày Louboutin suốt bộ phim bằng một đôi giày khiêu vũ màu vàng.

Nhận được rất nhiều lời ca ngợi từ mọi người, từ Công nương Caroline của Monaco đến Sarah Jessica Parker, ông được xem là “phù thủy của những đôi giày đế đỏ” kể từ đó. Mũi nhọn với gót nhỏ, kiểu dáng và chiếc đế màu đỏ nổi bật đã bị sao chép bởi những thương hiệu khác trong nhiều thập kỉ qua. “Ông hoàng giày đế đỏ” đã và đang làm việc hăng say để bảo vệ thiết kế độc đáo của mình trước hàng nhái, và những đôi giày huyền thoại ấy hiện đang được bảo hộ dưới dạng dấu hiệu thương mại ở một số quốc gia.

***Chihuahua và Rottweiler: Ta cho cái ảnh các đồng chí ảo cho nó dễ nhá, còn muốn biết chi tiết hai giống chó này thì mời tìm hỏi anh GG cho cụ thể.

Thêm chút, ta rảnh, bày mấy cái ảnh thực đơn giảm cân khoa học cho các đồng chí ngắm chơi.

 

Lunch at restaurant. Grilled black angus steak with steamed vegetables in fennel and green bell pepper sauce. Woman dining at nicely served white wood table with checkered cloth, copy space, top viewc5.22

 

Mà cái hộp đồ ăn của chị Tô chắc chỉ được có thế này haha, mà còn chả có miếng cá hồi kia nữa.

c5.13

~~~~~ Hết chương 5 ~~~~~

Tội anh nam chính, gặp nữ chính kiểu gián tiếp xa nhất ta từng biết :))) thông qua tiếng chào tự động của thang máy, mẹ ơi,

Lại còn chị Tô bá đạo thế, kiêng rau mới ác chứ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện