Bạch Liên Hoa Không Dễ Làm

Bị bao dưỡng?


trước sau

Tô Kỷ Thì vừa lộ mặt trước công chúng được hai lần thì liền bởi vì “béo” mà hai lần liên tiếp lên đầu báo. Hơn nữa, cô mỗi lần đều bộc lộ bản tính hơn so với lần trước, hình tượng tiểu hoa thanh thuần Tô Cẩn đang tràn ngập nguy cơ.

Dưới hoàn cảnh này, Phương Giải đương nhiên không dám lại thả cái vũ khí hình người này ra. anh đem cô vây ở trong nhà, phái Tiểu Hà giám sát chế độ ăn kiêng của cô, để cho cô nhanh chóng gầy đi, cố gắng đem cô cải tạo thành giống hệt Tô Cận Thanh.

Tô Kỷ Thì từng xem qua một báo cáo, nói về chuyện người trên cao nguyên làm thế nào để “Nấu ưng”, nói thẳng ra, chính là làm một con ưng tính cách cao ngạo không ăn không ngủ, cứng rắn làm cho nó nhịn đói rã rời, đó đến phải nghe lời, đói đến ôn thuận.

Tô Kỷ Thì cảm thấy mình giống như là một con chim ưng đang bị “nấu”, ôn hòa hay không cô không có cảm giác, ngược lại hai tròng mắt đã là đói đến phát sáng rồi, buổi tối trong phòng không cần bật đèn, cách xa năm mét cô đều có thể nhìn rõ được Tiểu Hà đang trộm ăn cái gì.

Hôm nay hộ gia đình tầng dưới đang hầm canh gà đen, cách đến mấy tầng, hương vị đó vẫn phiêu đãng bay vào mũi Tô Kỷ Thì. Cô ngửi ra được mùi đương quy, bách hợp, hạt sen, nếu như cô nhẹ hơn một chút, thì có thể chui qua cửa sổ bay ra ngoài, tới nhà người ta ăn vụng rồi.

Tiểu Hà thấy cô giảm béo khổ sở như vậy, chỉ có thể nghĩ cách chuyển hướng sự chú ý của cô.

Tiểu Hà mở xem các chương trình tạp kỹ Tô Cẩn từng tham gia, các phim truyền hình từng đóng, hỏi cô có muốn xem lại mấy “hồi ức đẹp” này không.

Tô Kỷ Thì tất nhiên là đồng ý.

Cô vẫn luôn rất tò mò về trải nghiệm của em gái mấy năm nay, hai mươi tám năm của cô vẫn luôn sống trong trường học đơn thuần, cô cũng rất muốn nhìn xem, giới giải trí kỳ lạ này rốt cuộc là có dạng gì.

……

Tô Cẩn vào nghề đến nay là ba năm rưỡi, công ty giải trí Hoàn Vũ mà cô ký kết thực ra là một công ty nhỏ không có danh tiếng, năm đó Phương Giải còn chưa phải là người đại diện, mà là “người tìm kiếm ngôi sao”, hôm đó đang ở trên đường lượn tới lượn lui thì nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền đưa ra một tấm danh thiếp. Vì hành vi rất hèn mọn nên bị không ít bạn trai của các cô gái đó đuổi đánh.

Lúc đó mẹ Tô Cận Thanh bị bệnh, chính là lúc thiếu tiền, một mình cô ấy làm mấy phần công việc, luôn bôn ba trên đường, kết quả liền bị Phương Giải nhìn trúng. Phương Giải mồm miệng trơn tru, rất nhanh liền đem Tô Cận Thanh ngây thơ thuần khiết dụ dỗ được lên thuyền tặc, giúp cô đổi tuổi, đổi tên, tạo ra một thân phận mới, đẩy lên vũ đài của giới giải trí.

Lúc mới vào nghề, vì công ty quản lý không có hậu đài, Cận Thanh chỉ có thể ở trong đoàn phim chất lượng thấp làm khách mời là các vai nhỏ chỉ có mấy câu thoại, cô thỉnh thoảng có thể được lên mấy lần chương trình giải trí, đảm nhiệm vai trò mỹ nữ bình hoa, giới thiệu sản phẩm quảng cáo…

Tô Kỷ Thì mở ra một chương trình giải trí đêm khuya, chương trình này rất nổi tiếng, lấy “ra tay độc ác” và “giày vò” khách mời để làm điểm thu hút, mà kỳ này, Tô Cận Thanh cũng có tham gia.

Cô gái hóa trạng nhạt, mặc một chiếc áo phông rộng không hề vừa người, vụng về theo các khách mời nữ khác chơi trò tránh bóng. Mái tóc dài của cô bện thành một cái đuôi to vừa đen vừa bóng, ở sau lưng lắc lư, tạo nên một làn sóng. Không giống với người chị từ nhỏ đã hoạt bát, Tô Cận Thanh không sở trường bất kỳ một hạng mục thể dục nào, thường xuyên bị bóng đập trúng.

Lần cuối cùng, quả bóng kia trắng trợn bay hướng tới đầu cô, cô trở tay không kịp bị đập chính diện, ngã ngửa ra, tạo ra một tiếng vang “bộp” thật lớn. Nhưng các khách mời nữ cùng đội không một ai đưa tay ra đỡ cô dậy, mà là hi hi ha ha đuổi theo trái bóng chạy mất.

Qua phải đến nửa phút, Tô Cận Thanh mới có thể tự mình bò dậy từ trên mặt đất.

Đầu tóc cô tán loạn, cổ áo trượt xuống bả vai, lộ ra làn da nhẵn nhụi cùng xương quai xanh tinh tế. Cô gái mờ mịt đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn bàn tay bị mặt đất mài rách.

Cô gái trên màn hình kia bóng người cô độc, hóa thành một đám nho nhỏ.

Tô Kỷ Thì vô thức đưa tay ra, muốn lau đi nước mắt không hề tồn tại của cô gái. Cho tới khi ngón tay cô chạm phải màn hình lạnh lẽo, cô mới hoảng hồn ý thức được, cô gái không hề ở trước mặt cô.

Một ngọn lửa âm ỉ cháy trong tim, Tô Kỷ Thì hận không thể đem đám gà mái chạy loạn khắp nơi trong màn hình này bắt lấy, nhổ trụi từng cái lông một, ném vào lồng gà — cho họ biết được em gái của Tô Kỷ Thì cô đây không có dễ bắt nạt thế đâu!!

Đang lúc cô phẫn nộ, Tiểu Hà ngốc nghếch đột nhiên đụng trúng vào họng súng.

Cô xuất hiện từ sau sô pha, chống cằm xem chương trình giải trí trên ti vi, dùng một loại giọng điệu mơ màng hỏi: “Chị Tô, chị thế mà lại xem chương trình này à ~~ thật là lãng mạn nha ~~~”

Tô Kỷ Thì: “… lãng mạn?”

Tiểu trợ lý này sợ là bị bóng đập ngốc rồi, em gái cô đều bị thương rồi còn lãng mạn gì?!

Tiều Hà nói: “Đúng vậy đúng vậy. Vì chị ở trong chương trình bị thương, Mục tiên sinh trong cơn tức giận liền mua lại công ty giải trí này, để cho tổ chương trình trực tiếp giải tán — này còn không đủ lãng mạn sao?”

Tô Kỷ Thì: “…???!!!”

Mục tiên sinh, Mục tiên sinh là ai?

Tô Kỷ Thì đột nhiên nhớ ra, chủ nhân của căn nhà này chính là “Mục tiên sinh”! Cô vốn cho rằng Mục tiên sinh là chủ nhà, nhưng trên thế giới này có người chủ nhà nào lại vì để xả tức cho người thuê nhà mà lại trực tiếp mua lại một công ty được???

Càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, Tô Kỷ Thì kéo tới ngồi bên cạnh mình, một bên đút đồ ăn vặt cho cô nhóc, một bên thì dụ dỗ cô nói chuyện.

Tiểu Hà không có chút lòng phòng bị nào, rất nhanh liền bị Tô Kỷ Thì hỏi được ra.

— “Mục tiên sinh là bạn trai chị a!”

Tô Kỷ Thì: “…”

Trong lời kể của Tiểu Hà, Tô Kỷ Thì nhanh chóng tạo dựng được hình tượng của vị Mục tiên sinh này. Mục Hưu Luân Mục tiên sinh là một trong những người thừa kế của tập đoàn khoáng sản nổi tiếng trong nước, Tập đoàn EP, là một “khoáng nhị đại***” chính cống. Anh ta trong lãnh khốc có một tia ôn nhu, trong nghiêm túc có một phần chăm sóc… anh ta giống như nam chính tổng tài trong tiểu thuyết bước ra, tuy vì công việc bận rộn mà không thường xuyên gặp Tô Cẩn, nhưng anh ta lo toàn bộ việc ăn ở của Tô Cẩn, đến chiếc máy bay tư nhân kia, thực ra cũng là tài sản riêng của Mục tiên sinh.

Tuy rằng Tiểu Hà đem vị Mục tiên sinh này miêu tả đều là ưu tú, nhưng Tô Kỷ Thì lớn hơn cô bé nhiều tuổi như vậy, vẫn là ngửi ra được trong lời kể có chút không giống như bình thường.

Nhìn bề ngoài thì Tô Cận Thanh đúng là đang cùng vị Mục tiên sinh kia yêu đương, Mục tiên sinh rất “sủng ái” cô, thật sự để cho cô trực tiếp vào ở nhà của mình. Nhưng cả căn nhà này nhìn sao cũng không ra được chút “yêu đương nồng nhiệt” nào cả? Cho dù là hai người không ở chung, trong căn nhà này cũng hẳn là phải có chút vật phẩm tình lữ hay là ảnh chụp thân mật chứ!

Quan trọng nhất là, một người nói chuyện yêu đương, tuyệt đối không thể giấu được người đại diện.

Em gái cô có bạn trai, chuyện lớn thế này, sao mà trước nay không hề nghe Phương Giải nhắc tới?

Các loại manh mối liên kết với nhau, Tô Kỷ thì có lý do để tin tưởng, quan hệ của Mục tiên sinh này với Tô Cận Thanh, không chỉ đơn giản là bạn trai bạn gái thế được!

……

Tô Kỷ Thì trước giờ không ngăn được lời nói, sau khi cô đuổi được Tiểu Hà đi, việc đầu tiên là gọi điện cho Phương Giải.

Điện thoại tiếp thông, giọng Phương Giải từ đầu kia điện thoại truyền tới: “Alo, chị Tô…”

Lời còn chưa nói xong, liền bị Tô Kỷ Thì ngắt.

Cô đơn giản trực tiếp, một chút lời đệm đầu cũng không có, mở miệng liền hỏi: “Mục Hưu Luân là ai?”

Phương Giải: “…”

Một giây, hai giây, ba giây… mười giây… hai mươi giây.

Tô Kỷ Thì nhìn đồng hồ, hỏi: “Tôi cho anh thời gian nửa phút, anh một câu cũng không nói. Sao, là lời nói dối không bịa được nữa à?”

Trong loa, tiếng khóc lóc của Phương Giải mơ hồ truyền tới: “… Chị, chị Tô, chị nghe tôi giải thích, chuyện này không phải là tôi cố ý giấu chị…”

Tô Kỷ Thì ngắt lời anh ta: “Đừng tỏ vẻ tội nghiệp với tôi, bây giờ là tôi đang hỏi anh! Anh thành thật trả lời, Mục

Hưu Luân rốt cuộc là có quan hệ gì với em gái tôi? Bọn họ thật sự là bạn trai bạn gái sao?”

Phương Giải trù trừ nửa ngày, run giọng nói: “Thực ra bọn họ không khác bạn trai bạn gái mấy.”

“Không khác mấy?”

“Chính là ký một hợp đồng, trong hợp đồng quy định phải hẹn hò này, dùng bữa này…” Phương Giải nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, “… Sau đó Mục tiên sinh sẽ cho Tô Cẩn một số tài nguyên điện ảnh.”

Tô Kỷ Thì: “…”

Tô Kỷ Thì: “……”

Tô Kỷ Thì: “………”

Phương Giải nói rất uyển chuyển, nhưng Tô Kỷ Thì lại không phải là cô nhóc 18 tuổi, ý trong ý ngoài lời anh ta nói, còn có gì mà không hiểu chứ?

Một đôi nam nữ gặp nhau, người đàn ông có tiền có tài nguyên, cô gái trẻ trung xinh đẹp lại thiếu tiền. Một quan hệ anh tình tôi nguyện, nói “bao dưỡng” thì không đến mức, nói “yêu đương” càng là chuyện xa vời.

Tô Kỷ Thì chỉ hận chính mình, hận mình sao lại không quan tâm em gái hơn một chút? Nếu như vào lúc mẹ bị bệnh, cô có thể biết được tin tức, cô có thể xuất một phần lực, người em gái nhìn thì dịu dàng nhưng lại cứng cỏi kia của cô, liệu có phải là không cần phải chịu sự khuất nhục này không?

… Tô Cận Thanh vốn là có thể có được cuộc sống của chính mình, có người yêu của mình, có tương lai của mình, nhưng tất cả mọi thứ đều bị thùng nhuộm lớn giới giải trí này hủy rồi.

… Con bé vốn là có thể không phải làm “Tô Cẩn”.

Cúp điện thoại, Tô Kỷ Thì giống như giống như một con thú quẫn bách, đi vòng vòng trong phòng.

Hôm qua cô còn ghét bỏ căn nhà này quá lớn, một người ở trống rỗng; còn bây giờ, khi cô biết căn nhà này là Mục Hưu Luân dùng để “kim ốc tàng kiều”, cơn tức của cô đã đủ để phá vỡ căn nhà này.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mặt trời dần dần rơi xuống đường chân trời.

Tô Kỷ Thì không bật đèn, chỉ có ảnh trăng soi vào từ cửa sổ, chiếu trên mặt đất một hồ ánh sáng trăng bàng bạc.

Cô bất chợt ngồi xuống sô pha, nửa mặt chìm trong bóng tối, mà một bên mặt thì ở dưới ánh trăng.

Đúng lúc này, điện thoại ném trên thảm trải sàn lại vang lên.

Tô Kỷ Thì cúi đầu nhìn, người gọi đến lại là Phương Giải.

“Làm gì thế?” Cô nhận điện, lạnh lùng hỏi.

Phương Giải ho khan hai tiếng, cẩn thận nói: “Chị, chị Tô, vừa rồi thư ký của Mục tiên sinh gọi điện tới, muốn hẹn tối mai gặp mặt. Chị xem…” anh ta cắn răng nói, “… nếu không tôi lùi lịch?”

“Không cần lùi.”

Nửa ngày sau, Tô Kỷ Thì đưa ra một đáp án ngoài dự tính.

Cô đi chân trần, dẫm lên ánh trăng, đi qua phòng khách trống vắng, dừng lại trước phòng đọc.

Cửa phòng “chi nha” một tiếng bị mở ra. Mắt cô gái đã quen với bóng tối, cô giống như một động vật sống về đêm tìm kiếm thức ăn trong đêm tối, chính xác mở ra cửa tủ sách, lấy ra một ba lô hai vai rất nặng từ trong góc.

Ba lô phải nặng đến mấy cân nặng nề đập lên mặt đất, tiếng ồn lại bị thảm trải sàn hoàn toàn hút mất.

Cô gái nghiêng cổ, dùng vai và tai kẹp điện thoại, đưa hai tay lấy ra bảo bối yêu quý của cô từ trong ba lô đeo vai — một chiếc búa địa chất nho nhỏ, che kín sương gió nhưng lại tỏa sáng lấp lánh.

“Ngày mai mấy giờ? Tôi sẽ đến đúng giờ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Tô đã sắp vượt khỏi giới hạn bạo phát: Chị Tô, đều là hiểu lầm! Hiểu lầm! Hiểu lầm!! Bỏ búa xuống đi!!!

“Che nắp nồi nói một câu: Chương sau là gặp mặt rồi! Nam chính và em gái không có bất cứ quan hệ gì! Không phải tình yêu tay ba! Nam chính cũng không phải là bá đạo tổng tài thông thường, chương sau bản tính bộc lộ…)

Hôm nay 60 hồng bao a!

~~~0o0~~~

***Khoáng nhị đại: Phú nhị đại là con nhà giàu, quan nhị đại là con nhà quan, khoáng nhị đại là con nhà khai thác khoáng rồi :))))

~~~~~ Hết chương 6 ~~~~~

Ầy, chị Tô não bổ nhiều quá, chị thật có óc tưởng tượng, chắc tiến sĩ đều thế. Mẹ ơi chị cầm búa đi gặp zai đấy hả chị ơi…

À ta không thích cái đoạn tự não bổ kia mấy cơ mà nếu là hiểu lầm thì lại vui rồi, haha, anh Mục, anh bảo trọng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện