Mục Hưu Luân đến muộn.
Là một người đàn ông trưởng thành có ý thức mạnh mẽ về thời gian, Mục Hưu Luân đem thời gian biểu của mình sắp xếp vô cùng tinh chuẩn, bất kỳ việc gì vượt quá một phút đều sẽ làm rối loạn kế hoạch công việc của anh ta. Đáng tiếc, trên thế giới này luôn có muôn hình vạn trạng điều không thể khống chế được, trên đường cao tốc xảy ra đụng xe, làm cho anh đến muộn cuộc hẹn với Tô Cẩn đúng hai mươi phút.
Mục Hưu Luân hiếm khi lại có mấy phần có lỗi, nhưng không chờ anh ra khỏi thang máy, mấy phần tội lỗi này liền biến mất sạch sẽ, dường như là bong bóng nổi lên từ đáy nước, còn chưa nổi lên mặt nước đã tự tiêu tán rồi.
Nhà hàng xoay ngắm cảnh hoạt động theo cách đặt trước, chỉ có hội viên mới có thể vào trong. Cửa thang máy vửa mở ra, nhân viên đón khách chờ phía sau lập tức tới đón, cung kính dẫn Mục Hưu Luân đi tới bàn anh đã đặt trước.
“Tô Cẩn đến rồi sao?” Mục Hưu Luân hỏi.
“Cô Tô đã tới rồi.”
Lưu lượng của Tô Cẩn hiện nay có thể xếp vào hàng top 3 tiểu hoa đang nổi, hình tượng thanh thuần ngọt ngào. Nhưng nàng tiểu hoa giới giải trí này lại bí mật hẹn hò với con trai của phú hào ở đây, nếu như truyền ra, không biết có bao nhiêu người hâm mộ khóc mù mắt nữa. Cũng may nhân viên phục vụ ở đây sớm đã nhìn quen loại sự việc này, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, tất nhiên sẽ không lắm lời.
Vị trí mà thư ký đặt là ở cạnh cửa sổ kính chạm đất, bộ sô pha mềm mại thoải mái, xung quanh đặt một vòng cây xanh xen kẽ tinh tế, dùng bức tường thiên nhiên để ngăn cách tầm nhìn của người khác.
Xuyên qua con đường nhỏ quanh co sâu thẳm, vòng qua khúc rẽ cuối cùng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên sáng bừng lên.
Chờ nhìn rõ khung cảnh trước mắt, bước chân Mục Hưu Luân dừng lại, ngây người.
Toàn cảnh ngoài cửa sổ, bóng đêm đã giáng xuống tòa thành thị này. Cô gái ngồi ở trong một tấm màn sao điểm xuyết, một tay chống cằm, buồn chán nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ. Hoa tai ngọc trai, vòng trang sức kim cương, tóc ngắn phiêu dật điểm điểm ánh trăng, nhìn có vẻ mỹ lệ thăng hoa. Ánh đèn của vạn nhà bị cô dẫm dưới chân, lại không so được với chút bụi trên gót giày của cô.
Cô tuy mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng trong miệng lại lưu loát nói ra một loạt tên món ăn, làm cho người phục vụ chờ ở bên cạnh chân tay luống cuống.
Chỉ nghe thấy cô mở miệng: “Tôm hùm không vận từ Australia có râu? Chọn loại phẩm chất tốt nhất, cho tôi một con. Bào ngư đừng lấy loại năm loại sáu ra lừa tôi, tôi muốn to nhất, trước lên bốn con đi. Hàu sống Iceland cho một tá, cá hồi Na Uy hai con, còn về cua đế vương, tôm nước sâu*** các anh xem mà phối hợp. Đều muốn đắt nhất — Mục tiên sinh của chúng ta có chính là tiền.”
Mục Hưu Luân: “…”
… Tô Cẩn của hôm nay, hình như có chỗ nào không đúng lắm?
Mục Hưu Luân còn chưa kịp suy tư, người phục vụ đã phát hiện ra anh tới, vội vàng cúi người, chào anh.
Tô Cẩn ngồi trước cửa sổ cũng theo đó quay đầu lại, nhìn anh.
Kỳ quái là, trong ánh mắt của cô gái lộ ra một loại cảm giác dò xét lạ lẫm, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy Mục Hưu Luân vậy, từ dưới lên trên, chầm chậm, từng chút một quan sát anh.
Vào một giây phút nào đó, Mục Hưu Luân còn nghi ngờ ngồi trước mặt mình là một người khác — nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng vẫn là hình dáng của Tô Cẩn.
“Đã lâu không gặp,” Cô gái sóng mắt lưu chuyển, lộ ra ý cười, giống như một bông hoa đào lay động trong gió, “Mục tiên sinh.”
“Đúng là rất lâu không gặp, gần đây có chút bận.” Mục Hưu Luân mạnh mẽ áp xuống cảm giác không phù hợp trong lòng, ngồi xuống đối diện Tô Cẩn. Anh cẩn thận quan sát “bạn gái” đã hơn một tháng không gặp mặt, bất giác nghĩ: “Sao chỉ thay đổi kiểu tóc thôi mà biến hóa của Tô Cẩn lại lớn như vậy?
Anh nào có thể đoán được, cô gái ngồi ở phía đối diện của anh, từ tâm đến vỏ, sớm đã đổi thành một người khác rồi.
Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, tướng mạo của Mục Hưu Luân cho dù đem đến giới giải trí cũng là tướng mặt được điểm tuyệt đối. Anh ngũ quan đoan chính anh tuấn, vai rộng chân dài, bộ tây trang thiết kế riêng càng làm lộ ra khí thế quanh người anh. Người không quen sẽ cảm thấy anh có chút lãnh ngạo, chính là người đàn ông thuộc loại hình “tổng tài bá đạo” mà vô số cô gái muốn theo đuổi.
Đương nhiên, dưới con mắt của Tô Kỷ Thì, đây chẳng qua là một tên sói đội lốt người, gia hỏa rác rưởi có ý đồ chiếm tiện nghi của em gái cô mà thôi.
Búa địa chất giấu trong tất chân nóng lòng muốn hành động, nếu anh ta dám vượt qua ranh giới một bước, Tô Kỷ Thì đảm bảo sẽ dùng búa mở ra đầu anh ta!
……
Từng món hải sản trải qua chế biến cẩn thận được mang lên bàn, ly rượu đỏ đế cao tản ra mùi hương mê người, nhưng người ngồi hai bên bàn lại không có ý động đũa.
Hai người cách một cái bàn nhìn nhau, một anh tuấn thành thục, một ngọt ngào dịu dàng, cho dù là ai tới nhìn đều thấy là một đôi tình lữ trẻ xứng đôi.
Chờ sau khi món ăn lên hết, nhân viên lặng lẽ rời đi, đem không gian lưu lại cho bọn họ.
Yên lặng phải đến nửa phút, Mục Hưu Luân cuối cùng đành mở miệng: “Cô Tô, thời gian của tôi rất quý giá, vậy cứ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề thôi.”
“Thật khéo, thời gian của tôi cũng rất quý báu.” Tô Kỷ Thì cười tủm tỉm nói, “Mục tiên sinh có lời gì, cứ nói thẳng.”
“…” Mục Hưu Luân hắng giọng, “Ba năm nay, tôi và cô Tô hợp tác rất thuận lợi, bây giờ hợp đồng đã đến hạn, chúng ta cũng nên xem xét chuyện gia hạn hợp đồng.”
Đến rồi đến rồi! Quả nhiên đến rồi!
Tô Kỷ Thì ngoài mặt thì không đổi sắc, tay dưới bàn ăn thì đã chạm tới chiếc búa địa chất cứng rắn trong tất chân kia.
Chiếc búa địa chất đầu bằng này thế nhưng là chiến hữu thân nhất của cô, cùng cô lên núi đao xuống biển lửa , không biết là đã trải qua bao nhiêu lần dã ngoại. Một búa của cô nện xuống, cho dù là nham thạch núi lửa cũng sẽ phải nứt.
Mục Hưu Luân đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, không hiểu sao rùng mình một cái. Tuy nhiên anh không để tâm, mà là lấy từ trong túi giấy tờ tùy thân một bản hợp đồng, thái độ thản nhiên đẩy tới trước mặt Tô Kỷ Thì.
Hợp đồng tất cả có mười mấy trang, bên A là Mục Hưu Luân đã ký tên trước, bên B còn trống, chờ Tô Kỷ Thì đặt bút.
Nhìn có vẻ… khá là chính quy nhỉ?
Tô Kỷ Thì có chút tò mò, không tự chủ nhận lấy hợp đồng.
Mấy trang đầu đều là điều khoản hợp tác phức tạp, Tô Kỷ Thì nhìn sơ sơ, rất nhanh liền lật tới phần quan trọng phía sau — Quyền lợi và nghĩa vụ của hai bên.
— Điều khoản 8.1.1 [Bên A mỗi quý sẽ cung cấp cho bên B hạng mục hợp tác điện ảnh và truyền hình (cấp A) 5 bộ trở lên, hạng mục hợp tác giải trí (cấp S) một bộ/kỳ trở lên, còn lại là một số tài nguyên thời trang, độ xuất hiện trên truyền thông; khi bên B gặp nguy cơ về ngôn luận, bên A cần mời đoàn đội quan hệ công chúng chuyên nghiệp cho bên B, bảo vệ hình tượng của bên B]
— Điều khoản 8.1.2 [Hai bên A, B là quan hệ hợp tác cùng có lợi, không được công khai với công chúng (ngoại trừ người thân, bạn bè) quan hệ lẫn nhau]
— Điều khoản 8.1.3 [Khi bên A có nhu cầu xã giao, bên B cần dùng thân phận bạn gái tham dự hoạt động xã giao của bên A, phối hợp tất cả những hành vi thể hiện tình cảm của bên A, không được từ chối]
— Điều khoản 8.1.4 [Mỗi tháng bên B cần cùng bên A hẹn gặp 3 lần] bị gạch bỏ hoàn toàn, đổi thành [Do sắp xếp công việc của bên A, mỗi tháng bên B cần cùng bên A hẹn gặp một lần]. (Khiếp, này mà yêu thật chắc khóc thét)
— Điều khoản 8.1.5 [Nội dung hẹn hò do bên A quy định, bao gồm tất cả không ngoại trừ cầm tay, ôm, hôn, qua đêm. Bên B không được đưa ra dị nghị] điều này, [hôn, qua đêm] đều bị gạch đi.
Tô Kỷ Thì: “…”
Tô Kỷ Thì: “……”
Tô Kỷ Thì: “………”
Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên khỏi hợp đồng, nhìn sang Mục Hưu Luân ngồi ở đối diện.
Đây thật sự là hợp đồng bao dưỡng?
Tuy rằng Tô Kỷ Thì chưa từng nhìn thấy “kim chủ” khác, nhưng thông qua thường thức, cô cũng có thể phán đoán được, kim chủ thông thường sẽ không đưa ra một hợp đồng ưu đãi như vậy. Trong hợp đồng này, Tô Cẩn chiếm được hết tiện nghi, còn Mục Hưu Luân thì vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, chỉ đạt được một người bạn gái bình hoa mà thôi.
Nữ minh tinh khác tìm kim chủ, là tìm “cha nuôi”, còn Mục Hưu Luân rõ ràng là cha ruột tặng đến cửa a — nếu như cô không phải vô cùng chắc chắn cha cô còn ở nhân thế, cô đều đang nghi ngờ Mục Hưu Luân liệu có phải là chuyển thế của cha cô hay không đây. (Toát mồ hôi, suy nghĩ của chị thật là muốn quỳ)
Tô Kỷ Thì chỉ vào mấy dòng bị gạch đi, hỏi: “Những chỗ này là…”
Mục Hưu Luân đáp: “Đó đều là do luật sư tự mình ra chủ ý, vô ích đối với hợp tác của chúng ta, tôi liền xóa đi rồi.” Chủ yếu là, tiếp xúc cơ thể quá độ sẽ khiến cho bên nữ sản sinh ảo tưởng không thực tế với anh, nên anh tuyệt đối không thể giữ lại.
Tô Kỷ Thì hoàn toàn không biết ý nghĩ tự luyến này của anh, trong lòng ngầm khen một câu — Thật vẫn là một chính nhân quân tử.
Hai tay cô gái giấu ở dưới bàn, cuối cùng cũng rời khỏi chiếc búa. Cô đem hợp đồng đẩy lại, nói: “Cảm ơn Mục tiên sinh yêu quý, nhưng phần hợp đồng này xin lỗi tôi không thể tiếp nhận.”
“Vì sao?” Mục Hưu Luân hoàn toàn ngoài ý muốn. Hai người hợp tác ba năm chưa từng có bất kỳ sơ suất nào, loại hợp đồng này cô khẳng định sẽ sảng khoái ký chứ. “Chẳng lẽ những điều khoản này cô không hài lòng?”
“Nếu như muốn thay đổi điều khoản, thế thì cô để người đại diện của cô liên hệ với luật sư của tôi.” Anh ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm, “Những tài nguyên tôi liệt kê ra đây, ở trong giới này đều coi như là điều kiện hậu đãi nhất rồi. Các cô đừng có quá tham trả giá.”
“Không phải.” Tô Kỷ Thì không hề tin anh ta, đương nhiên sẽ không nói cho anh ta thân phận thật của mình. Cô tránh nặng tìm nhẹ đáp, “Hợp đồng của tôi và công ty quản lý còn hơn một năm nữa là kết thúc, thời gian tiếp sau đó, tôi không định có độ phổ biến quá lớn — tôi muốn rời khỏi giới giải trí.”
Mục Hưu Luân: “…” Đáp án này quá là vượt khỏi dự tính của anh.
Có nghệ sĩ nào đang ở giai đoạn thăng tiến lại ghét độ phổ biến quá rộng chứ? Cô còn trẻ như vậy, lại muốn rời giới?
Mục Hưu Luân nói thẳng: “Cô là nhân vật của công chúng, sau khi rời giới vẫn sẽ bị ánh đèn flash theo đuổi thôi.”
Tô Kỷ Thì nhướn mày: “Không sao, tôi có thể xuất ngoại du học.”
Giọng điệu của cô nghiêm túc như vậy, vừa nhìn là đã thấy được đã có kế hoạch từ lâu. Thấy cô đã quyết định chủ ý rồi, Mục Hưu Luân cũng không phí lời thêm nữa, dứt khoát thu lại hợp đồng — Tô Cẩn không có cách nào tiếp tục làm bạn gái lá chắn cho anh nữa, anh bắt buộc phải nhanh chóng tìm người mới thay thế.
Nhưng phải đi đâu tìm một người bạn gái giả như Tô Cẩn, vừa yên tĩnh, vừa ngoan ngoãn, vừa không dày vò đây?
******
Bữa ăn này ăn rất qua loa, hai người đều không động đũa mấy.
Chẳng qua, Mục Hưu Luân là không muốn ăn, còn Tô Kỷ Thì thì lại là muốn ăn từ tận đáy lòng — nhưng vừa nghĩ tới trở về phải phí bao nhiêu thời gian trên máy chạy bộ mới có thể đem lượng calo của một miếng thịt tôm hùm tiêu hao sạch sẽ, cô liền thành thật ngậm miệng.
Tô Kỷ Thì ngồi nhìn một bàn sơn hào hải vị không có cách nào vào bụng được, hơi cảm thấy khó khăn. Cô bây giờ vô cùng hoài niệm cuộc sống nửa tháng trước, lúc đó không ai quản lý tư thái đi đứng ngồi nằm của cô, cô có thể một tuần không gội đầu, nằm trên sô pha một bên viết báo cáo một bên ăn thực phẩm loại rác rưởi***. Nào có như hiện tại, phải vì 50, 100 calo mà lo lắng trước sau.
Theo hợp đồng, mỗi lần hai người hẹn gặp đều phải trên hai tiếng, đây là làm cho người ngoài nhìn, ít đi một phút một giây cũng không được.
Tô Kỷ Thì thấy chán, lấy điện thoại ra chọc chọc chọc.
Mỗi ngôi sao đều có hai điện thoại, Tô Cẩn là một lưu lượng nổi tiếng cũng vậy. Một chiếc là số cá nhân, chiếc còn lại là dùng để liên hệ với công ty. Lúc Tô Cẩn rời đi, chỉ mang theo điện thoại cá nhân của con bé, cái còn lại dùng cho công việc thì hiện tại rơi vào tay Tô Kỷ Thì.
Cũng may chiếc điện thoại này là nhận biết gương mặt, nếu như là khóa vân tay, phân biệt con ngươi thì Tô Kỷ Thì liền bị lộ rồi. Dù gì cho dù có là chị em sinh đôi thì vân tay và con ngươi cũng là độc nhất vô nhị.
Mục Hưu Luân đột nhiên nói: “Quen biết lâu vậy rồi, còn chưa có phương thức liên hệ của cô Tô.”
Lời vừa nói ra xong, anh chợt cảm thấy mình như là bị quỷ ám rồi. Ba năm trước lúc vừa ký hợp đồng, anh không nguyện ý có quá nhiều liên kết với Tô Cẩn, cũng sợ để mất điện thoại sẽ làm lộ tin tức, nên không lấy số điện thoại, số Wechat của Tô Cẩn. Trước mỗi lần “hẹn hò”, đều để cho thư ký thông báo trước cho người đại diện của Tô Cẩn.
Nào ngờ… vào ngày cuối cùng hợp đồng kết thúc, Mục Hưu Luân lại muốn đem tên của cô lưu lại bên người.
Tô Kỷ Thì không để ý chút nào. Cô đối với vị kim chủ cha ruột này ấn tượng không tệ, nghĩ rằng “thêm một người bạn thêm một con đường”, sảng khoái đem số điện thoại làm việc nói cho anh, còn chủ động gửi lời mời kết bạn Wechat.
Mục Hưu Luân nhìn vào điện thoại: “Wechat của cô sao lại tên là Dr. Tô***?”
“……”
Wechat công việc của tiểu hoa Tô Cẩn, vốn chỉ đơn giản là hai chữ “Tô Cẩn”. Nhưng sau khi Tô Kỷ Thì lấy được, cảm thấy dùng cái tên này quá mất tự nhiên, dứt khoát đổi thành “Dr. Tô”. “Dr” là viết tắt của “Doctor”, trừ lúc tiểu học đều biết có nghĩa là bác sĩ ra thì nó càng là danh xưng của học vị tiến sĩ.
Tô Kỷ Thì tự nhiên mở miệng nói bừa: “Chính là câu ngạn ngữ đó đó, “Mỗi ngày một quả táo, bác sĩ tránh xa nào”, tôi thích ăn táo, liền tự đặt cho mình cái tên là Dr. Tô.”
Nguyên nhân và kết quả hoàn toàn không có quan hệ lô gic, nhưng Mục Hưu Luân lại gật đầu, nhìn có vẻ như là chấp nhận danh xưng này.
Đáng tiếc Tô Kỷ Thì không biết là, chính bởi vì câu nói bừa này của cô, mà trong một khoảng thời gian rất dài rất dài ở tương lai, Mục Hưu Luân đều gọi cô là “trái táo nhỏ”. (Xin lỗi, quạ bay đầy đầu ta, ta cứ thấy nó rợn rợn. Thông cảm, ta là gái nhưng là hủ, lại còn hơi man tánh nên là mấy cái bánh bèo sến rện ta chịu không nổi.)
……
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một trận tiếng bước chân từ bên lối đi truyền đến. Đầu tiên lọt vào tai là tiếng giày cao gót chạm đất, gót giày cứng và nhọn gõ cộc cộc xuống mặt đất, như ma âm quán não, căn bản không có cách nào lơ đi; tiếp theo đó là tiếng một giày da lộ rõ sự nặng nề cũng theo đó mà tới, mỗi một bước đi, chủ nhân giày da đều phải thở hổn hển, cùng với tiếng cười yêu mị của người bạn gái, cùng nhau truyền đến bên tai đôi “tình lữ” ngồi ở bàn ăn.
Tô Kỷ Thì ngây ra, vị trí của bọn họ ở trong một góc tương đối hẻo lánh của nhà hàng, sao mà vẫn có người đi qua chỗ này?
Lại nhìn Mục Hưu Luân, sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, đặt dụng cụ ăn trong tay xuống — nhìn biểu cảm của anh ta, anh đã nghe được ra thân phận của hai vị khách không mời này rồi.
Đúng như cô nghĩ, mấy giây sau, một người đàn ông trung niên béo tròn ục ịch, trên cánh tay còn đang có một cô gái kiều mị động lòng người bám vào xuất hiện ở trước mặt họ.
Người đàn ông trung niên kia vừa béo vừa lùn, nhìn thì khoảng đầu năm mươi, nhưng đường chân tóc đã lui đến tận sau đầu rồi. Ông ta mặc một bộ âu phục hoa văn màu nâu giản dị, cổ áo cùng cổ tay đều bị nhét chật căng, dường như chỉ cần ông ta thở mạnh một chút sẽ làm rách một thân y phục này mất.
Còn về cô gái trẻ đang khoác tay ông ta, nhìn bộ dáng chưa quá 21, 22 tuổi, đường nét tinh xảo, thân hình nóng bỏng, trên mặt lại đeo một loại phong trần lõi đời mà không ai cùng tuổi bằng được. Cô ta rõ ràng là dựa vào vai người đàn ông trung niên, ánh mắt lại giống như móc câu, còn ném cho Mục Hưu Luân một cái nhìn.
Người đàn ông trung niên ưỡn cái bụng tròn vo, đứng cạnh bàn, chờ Mục Hưu Luân chủ động chào ông ta.
Đáng tiếc, Mục Hưu Luân không hề đặt ông ta trong mắt, người đàn ông trung niên bị lạnh nhạt nửa ngày, mất mặt, chỉ có thể gắng chống đỡ, kiên cường nói: “Yo, khéo thế, không ngờ ở đây gặp được Hưu Luân nha.” Ánh mắt ông ta rơi trên người Tô Kỷ Thì ở một bên, giống như vừa mới nhìn thấy cô vậy, rất khoa trương nói, “Hẹn hò với tiểu Cẩn à? Cậu hai không làm phiền cháu chứ?”
Mục Hưu Luân không đứng dậy, chỉ khẽ vuốt cằm: “Không ngờ ở đây lại gặp cậu hai.”
Nói là cậu hai, thực ra người đàn ông trung niên là họ hàng xa bên phía mẹ nuôi anh, mượn tên mẹ nuôi anh mưu lợi được chức vị nào đấy ở trong Tập đoàn Khoáng sản EP, bây giờ trên danh nghĩ có hai quặng sắt, khá có tiền. Vì mẹ nuôi chán ghét Mục Hưu Luân, liên lụy đến mấy người thân thích này cũng không ưa anh, không ít ở trong tập đoàn ngáng chân anh.
Mà lần này, chính là người cậu hai này nghe nói Mục Hưu Luân đang ở bên này gặp tình nhân, vội vàng dẫn theo cô bạn gái nhỏ yêu quý nhất của mình tới lập uy.
Việc Mục Hưu Luân bao dưỡng Tô Cẩn, ở trong gia tộc coi như là tin đồn mọi người đều biết. Cậu hai từng nhìn thấy Tô Cẩn trên TV, không ngờ Tô Cẩn ngoài đời còn chói mắt hơn trên quảng cáo?
Nếu như nói, cô ở trên TV là một đóa hoa trắng ôn nhuận động nhân thì cô đang ngồi cạnh bàn ăn lại là một đóa hoa hồng yểu điệu đằm thắm, rõ ràng là cùng đường nét mày mắt ngũ quan, nhưng lại đẹp tới mức tỏa ra bốn phía… đẹp đến khiến cho vị cậu hai này trong lòng ngứa ngáy.
Ông ta căn bản không nghĩ tới việc tránh né, một đôi mắt híp nhỏ như hạt đâu liền dính lấy trên người Tô Kỷ Thì, cứ như là muốn dùng hai mắt đem lễ phục trên người cô lột ra không bằng.
Loại cảm giác nhớp nháp, ngấy ngậy này làm cho Tô Kỷ Thì nghĩ tới đầm lầy đã từng gặp khi đi dã ngoại — đầm lầy bản thân vừa thối vừa bẩn, còn cố kéo người xuống, bôi ra một thân tanh tưởi mới thôi.
Tô Kỷ Thì bị loại ánh mắt mạo phạm này nhìn chằm chằm, không chỉ không né tránh, ngược lại nâng cằm, trực tiếp trừng lại.
— Đủ cay, đủ cay!
Cậu hai bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, dường như có một ngọn lửa trong lục phủ ngũ tạng dấy lên, lan tràn tứ phía, từ trên xuống dưới, đem cả người ông ta đều đốt đến miệng khô lưỡi nóng. Đến lúc này, ông ta nào còn để ý được đến bạn gái nhỏ thiên kiều bách mị trong lòng nữa!
Dù sao Tô Cẩn là bị Mục Hưu Luân bao dưỡng, không phải là tiền sao, Mục Hưu Luân có thể cho, ông cũng có thể! Mục Hưu Luân chẳng qua chỉ là đứa con nuôi không được yêu thích, cái công ty đất màu hiếm rách nát kia, thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nào có giống như ông dưới tên có hai tòa quặng sắt, làm là giao dịch cấp quốc gia, một vào một ra, tiền vào túi ông ta không biết là đủ cho bao nhiêu người bình thường phần đấu mười đời!
Lại nói, Mục Hưu Luân đã bao Tô Cẩn ba năm rồi, tính toán thời gian, cũng nên chán rồi.
Mắt người đàn ông trung niên híp lại, giống như là đã nhìn thấy Tô Cẩn ngoan ngoãn nằm trên giường ông ta, mặc ông ta muốn gì được nấy.
“Tiểu Cẩn à…” Ông ta không biết xấu hổ, trực tiếp ở trước mặt Mục Hưu Luân đào góc tường, “Em cũng theo Hưu Luân nhiều năm như vậy rồi, có từng nghĩ đến lại tiến lên thêm một bước không, đổi một bệ đỡ tốt hơn nữa? Đương nhiên, bệ đỡ tốt cũng cần có gió đông thổi em mới có thể lên được…” Trong lời nói ám thị rõ ràng, ông ta, chính là “gió đông” trong tương lai của Tô Cẩn, chỉ cần Tô Cẩn ngoan ngoãn thuận theo ông ta, muốn gì mà không có đây?
Lời của ông ta vừa dứt, sắc mặt cô bạn gái nhỏ của ông ta soạt một cái liền trắng rồi. Cô
Cô ta vội kéo lấy cánh tay người đàn ông trung niên, liều mạng làm nũng: “Lão công~~~” (T_T da gà da vịt của tôi, sao đoạn này gớm thế!!!)
Nhưng người đàn ông kia lại đưa tay, kéo cánh tay ra, dùng một loại ngữ khí lạnh lùng trước nay chưa từng có nói: “‘Lão công’ cái gì? ‘Lão công’ là cô cũng có thể gọi sao?” Cô gái ủy khuất cắn môi dưới, khóe mắt đã rướm lệ, nhưng trong lòng sớm đã chửi ầm lên rồi — béo chết tiệt, tôi qua trên giường ông lại không phải nói thế!
Vị cậu hai này mắt nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào mặt Tô Cẩn, theo ông ta thấy, nếu như có người có thể gọi ông ta là ‘lão công’, thế thì lựa chọn tất nhiên muốn là đại mỹ nhân như Tô Cẩn mới được!
Bạn nữ của mình bị mạo phạm như thế, Mục Hưu Luân sao có thể nhìn được cục tức này? Anh chau mày nhìn sang người cậu hai kia, đang định mở miệng mắng, lời còn chưa nói ra, đột nhiên bắp chân thấy đau — ở dưới tấm khăn trải bàn, Tô Kỷ Thì đột nhiên đá anh một cái thật mạnh!
Tiếp đó, giày cao gót nhọn hoắt đạp mạnh lên giày da của anh, còn khách khí xoay trái xoay phải — khỏi phải nghĩ, tối nay về nhà trên chân tuyệt đối sẽ lưu lại một vết bầm tím.
Mục Hưu Luân buồn bực ho một tiếng, cố nhịn xuống đau đớn ở chân, nhìn sang người bạn gái bình hoa ngồi đối diện kia.
Tô Kỷ Thì hai tay đặt trên bàn ăn, vẫn là biểu cảm tươi cười duyên dáng đó, hai mắt gợn sóng lăn tăn, dịu dàng như sắc thu.
“Này ông… cậu hai.” Cô không biết ông ta tên gì họ gì, dứt khoát dùng cậu hai gọi ông ta. Cô cười hỏi, “Không biết cậu hai năm nay hưởng thọ bao nhiêu tuổi?”
Cô cố ý dùng hai từ “hưởng thọ”.
Câu hai nghe ra được giọng điệu cô không đúng, không vui trách mắng: “Cái gì mà ‘hưởng thọ’? Tôi mới có năm mươi hai tuổi!”
Tô Kỷ Thì: “Năm mươi hai tuổi? Không khéo, cháu mới hai sáu.”
Cậu hai: “Sao, cô chê tôi lớn tuổi? Tôi nói cho cô, kiểu cô gái trẻ mới hai mươi sáu chưa trải đời như cô đây, người đàn ông 52 tuổi chính là lúc có mị lực nhất, vừa có trải nghiệm cuộc sống, vừa có thể cung cấp cho cô cuộc sống vô lo, có gì mà không tốt?”
Tô Kỷ Thì tin tưởng, chờ đến lúc Mục Hưu Luân 52 tuổi, sẽ là một người đàn ông thành thục có mị lực; nhưng cái vị đại thúc béo này, từ đỉnh đầu hói cho đến cái bụng kéo căng thắt lưng, cả người trên dưới đều không có chỗ nào có thể có tý quan hệ với hai chữ “mị lực” cả, hoàn toàn là tự mình cảm thấy bản thân quá tốt đẹp thôi.
Tô Kỷ Thì lắc lắc đầu, đưa ra một đáp án ngoài dự kiến: “Xin lỗi, tôi là chê cậu ít tuổi.”
Cậu hai: “…???”
Tô Kỷ Thì cười mỉm: “Tôi chê cậu quá ít tuổi, nếu như cậu năm nay hưởng thọ 90, tôi không nói hai lời lập tức cầm hộ khẩu theo cậu tới cục dân chính. Tốt nhất là cậu đổi sang hình tượng bệnh cao huyết áp gan nhiễm mỡ trúng gió bán tàn không nói được, thế thì chờ tôi vừa qua cửa, cậu vừa đi, gia tài ngàn vạn kia không phải đều là của tôi rồi sao?”
Cậu hai: “…!!!”
Cô gái nhếch mép, hàng lông mi giống như chiếc quạt che đi sự chế giễu trong mắt, căn bản là không để vị cậu hai này trong mắt: “Cậu tìm cháu thật sự là thiệt thòi quá, cháu khuyên cậu vẫn là tiếp tục tìm xuống, 26 tuổi đã là gì, hai mươi, mười tám, mười sáu… cố gắng lên, rồi có một ngày cậu có thể tìm được người thừa kế tài sản.”
Mục Hưu Luân thực sự là không nhịn nổi, dùng tiếng ho để che đi tiếng cười.
Anh sao luôn không nhận ra, Tô Cẩn còn có một mặt lanh lợi này nhỉ? Hôm nay cô rõ ràng giống như đã thay đổi thành một người khác, khí thế mở ra, thể hiện một loại tính cách bá khí hoàn toàn bất đồng với trên màn ảnh. Đây đâu phải là đóa hoa mềm mại tinh tế gì? Rõ ràng là một đóa bá vương hoa có thể ăn xương người!
Cậu hai tức đến mực toàn thân thịt béo rung rung, đưa ra ngón tay thô ngắn chỉ vào mũi Tô Cẩn.
“Tô Cẩn, tốt, tốt, tốt! Cô cho rằng Mục Hưu Luân có thể bảo vệ cô cả đời sao? Đừng cho rằng cô là tiểu hoa đang nổi tiếng thì tôi không làm gì được cô! Cô có tin không, một lời của tôi, tháng sau, tất cả quảng cáo của cô đều biến mất khỏi tầm mắt công chúng?”
Lời này hoàn toàn là phô trương thanh thế, Tập đoàn khoáng sản EP tuy có tiền, nhưng vị cậu hai này chỉ là một quản lý nhỏ của một góc, anh ta căn bản không có năng lực lớn như vậy, có thể khiến cho nghệ sĩ đang nổi tiếng biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Ông ta nhất đời xúc động, liền muốn dọa cô ta thật ra hồn, mài mài đi nhuệ khí của cô ta.
Nào ngờ, Tô Kỷ Thì còn mong mà không thể biến mất khỏi tầm mắt công chúng cơ, cô rõ ràng mạch lạc nói: “Được đấy, tiền bồi thường hợp đồng cho tôi là 3 tỷ, nếu cậu thật sự có thể bù được 3 tỷ, tôi đảm bảo về nhà liền đem ảnh của cậu treo trên tường, một ngày ba nén hương! Tết Trung thu đốt đèn cho cậu, tết Thanh minh gửi cho cậu áo rét, ngài thấy sao?”
Cậu hai: “Cô cô cô cô cô cô cô…” Ông ta cho dù không có bệnh tim, bây giờ cũng muốn bị tức tới mắc bệnh tim thôi. Cô bạn gái nhỏ ở bên cạnh vội vã dính tới, giúp ông ta thuận khí.
Đối phương rõ ràng là giận tím mặt, nhưng Tô Kỷ Thì lại không để ý. Loại người có tiền thế này, đều coi trọng mặt mũi, sẽ không ở trường hợp công cộng xé rách mặt, cho dù là thật sự động thủ… búa địa chất cô gài ở tất chân, hôm nay còn chưa được dùng đến đây.
Mục Hưu Luân ở một bên xem kịch hay lâu như vậy, cũng không thể cứ thế tiếp tục hưởng thụ nữa.
Anh hắng giọng, giả vờ nói: “Được rồi! Đây là tình huống gì vậy, tiểu Cẩn em sao lại không có chút phép tắc gì thế? Sao có thể dùng loại giọng điệu này đùa với cậu hai? Cậu hai lớn tuổi rồi, có khoảng cách với người trẻ tuổi, nghe không hiểu lời nói đùa của chúng ta.”
Vừa là “có khoảng cách”, vừa “lớn tuổi”, Mục Hưu Luân nhìn thì là đang phê bình Tô Kỷ Thì, thực ra từng câu đều đang đâm vào tim người đàn ông trung niên.
Tô Kỷ Thì tuy chiếm thượng phong nhưng cô không ham chiến. Bậc thang của Mục Hưu Luân đã đặt dưới chân cô, cô liền đúng lúc đi xuống — trong nháy mắt, lại là một đóa hoa nhỏ đáng thương, nhỏ yếu lại vô tội, thanh thuần.
……
Mục Hưu Luân gọi nhân viên đến tính tiền, cậu hai và cô bạn gái nhỏ của ông ta giống như là hai người vô hình đứng ở đó, bị bỏ qua triệt để.
Khi Mục Hưu Luân đứng dậy, liền lịch sự đưa tay cho Tô Kỷ Thì. Thần sắc ranh mãnh xẹt qua trong mắt Tô Kỷ Thì, cô lập tức hiểu được ý anh: Bọn họ dù sao là quan hệ “kim chủ cùng hoàng yến”, có người trong nhà ở hiện trường, cũng không thể thể hiện như hai người xa lạ.
Thôi, dù sao hợp đồng đến hôm nay sẽ kết thúc, cứ coi như cô miễn phí tặng cho một phần biểu diễn encore đi.
Cô vươn ngón tay ra, thân thiết đặt vào bàn tay người đàn ông. Không giống với da thịt của em gái, Tô Kỷ Thì bởi vì thường xuyên ở bên ngoài sờ soạng lần mò, hai tay cô rất thô, có không ít vết thương, thậm chí còn có mấy vết chai.
Nhưng giờ khắc này, Mục Hưu Luân căn bản không hề cố kỵ chút khác biệt này. Bàn tay nhỏ của cô gái nằm trong lòng bàn tay lớn của anh, anh chỉ cần thu lại năm ngón liền có thể đem nó nắm gọn.
Hai lòng bàn tay ấm nóng như nhau dán cùng một chỗ, Mục Hưu Luân hơi dùng sức, cô gái liền thuận thế đứng lên, khoác lấy cánh tay người đàn ông.
Cô nhẹ nhàng như một chiếc lá, một đóa hoa, một làn gió gào thét thổi tới, Mục Hưu Luân trong lòng ẩn ẩn có dự cảm — Nếu như anh không thể nắm chặt lấy cô, cô sẽ rời khỏi lòng bàn tay anh.
Mục Hưu Luân mạnh mẹ đè xuống loại ý tưởng kỳ lạ khó hiểu xuất hiện này. Anh là đứa con nuôi của hào môn tiền đồ gian nan, còn cô là nữ minh tinh trẻ trung đang trên đà tiến bước, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác bình thường không hơn… mà loại quan hệ này, đến hôm nay liền kết thúc.
Anh vẫn có thể tìm một người khác ký hợp đồng bao dưỡng, có gì mà cứ phải cố lưu giữ cô chứ?
Nhưng so với sự mâu thuẫn trong nội tâm anh, cơ thể anh ngược lại thành thực hơn nhiều — anh duỗi ra cánh tay dài, không được sự cho phép của cô, liền ôm lấy vong eo thon của cô.
Tô Kỷ Thì đang đói tới run cả chân, cô căn bản không kịp chống cự, liền rơi vào vòng tay của người đàn ông.
Cơ thể mảnh khảnh cao ráo của cô gái, vừa khéo đặt trong lồng ngực của người đàn ông. Cách lớp vải quần áo mùa hè mỏng manh, hai trái tim đang đập dán vào bên nhau, dường như hai nửa hình tròn bị đánh vỡ cuối cùng đã tìm được một nửa ăn khớp kia.
Trong con mắt của người ngoài, đôi tình lữ này là không kìm lòng được, nhiệt tình ôm lấy nhau.
Nhưng trong lòng người trong cuộc, một màn này không có gì lãng mạn để mà nói–
Tô Kỷ Thì nghĩ: Mẹ nó, phần diễn encore này rốt cuộc là lúc nào kết thúc?
Còn Mục Hưu Luân thì nghĩ: Kỳ quái, giữa hai chân cô ấy, sao lại có thứ gì cưng cứng đang chọc vào mình thế nhỉ?
Chèn dấu trang
Tác giả có lời muốn nói:
Đội nắp nồi, tuy là hôm qua không hơn… nhưng chương này hôm nay lại có 7500 chữ! Hi vọng có thể bù lại cho mọi người!!
Mọi người ơi!!!
Nếu như chương này đọc sảng khoái thì mời dùng bình luận nhấn chìm tôi đi~~.