Không chờ Mục Hưu Luân tiếp tục cảm nhận thêm về thứ đột ngột nổi lên giữa hai chân cô gái, Tô Kỷ Thì đã rời khỏi anh trước, bước lùi về một bước, trở về khoảng cách an toàn.
Mục Hưu Luân kỳ quái liếc nhìn nửa dưới người cô, váy dài mỏng manh bay bay, lớp sa mỏng phồng lên một độ cong vừa đúng, khiến cho người ta căn bản là không nhìn rõ được bí ẩn trong đó.
Mục Hưu Luân: “…” Chắc là anh nghĩ nhiều rồi nhỉ?
Tô Kỷ Thì hoàn toàn không biết bí mật trong váy cô suýt chút nữa thì lộ, cô nhấc tay vén sợi tóc rơi xuống bên tai ra sau, tư thái dịu dàng động lòng người.
“Chúng ta có thể đi rồi nhỉ?” Cô hỏi.
“… Ừm, không còn sớm nữa, tôi đưa cô về.” Mục Hưu Luân chỉ có thể tạm thời đem nghi vấn ép xuống.
Trước khi đi, anh làm ra một hành động khiến người ta không ngờ tới — anh gọi phục vụ, đem các món ăn gần như chưa đụng đến đều đóng gói lại.
Đây là lần đầu tiên Tô Kỷ Thì nhìn thấy tổng tài bá đạo ăn xong còn muốn đóng gói đem về, thật là tiết kiệm, vừa bảo vệ môi trường vừa lợi cho nhà mình.
Phục vụ ngược lại nhìn thấy lạ mà không cho là lạ, chân tay nhanh nhẹn đem tất cả đồ ăn đều đóng hộp, sau đó hỏi Mục Hưu Luân: “Mục tiên sinh, đồ ăn vẫn là đưa tới thôn Thái Dương sao?”
“Phải.” Người đàn ông gật đầu, tiêu sái ký tên mình lên hóa đơn.
“Thôn Thái Dương?”
Vào lúc nghe thấy Mục Hưu Luân muốn đem thức ăn gửi tới thôn Thái Dương, cậu hai ở một bên làm nền đã lâu đột nhiên lẩm bẩm một câu gì đó, ánh mắt khinh miệt quét qua người Mục Hưu Luân, nhưng Mục Hưu Luân căn bản là không thèm để ý đến ông ta.
Xem ra, “thôn Thái Dương” này hẳn là một nơi có chút ngọn nguồn với Mục Hưu Luân. Tô Kỷ Thì âm thầm ghi nhớ tên địa danh kỳ lạ này, dự định sau khi trở về nhà tra xem nơi này rốt cuộc là làm gì, vì sao Mục Hưu Luân lại đem đồ ăn còn lại gửi tới đó?
……
Hai người rời khỏi nhà hàng, một trước một sau đi vào thang máy.
Thang máy trực tiếp đi từ nhà hàng xoay trên tầng chót thông xuống hầm để xe, mỗi lần sau khi hẹn hò, đều là Mục Hưu Luân đưa Tô Cẩn về.
Mục Hưu Luân cẩn thận mở cửa xe cho cô, nhìn theo cô gái túm gấu váy ngồi vào ghế phó lái.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe không hề bắt mắt đỗ ở cách đó mấy hàng, đột nhiên có ánh sáng đỏ chớp lên, này có nghĩa là có paparazzi đang dùng chế độ ban đêm chụp trộm hình hẹn hò của họ.
Mục Hưu Luân là đã sớm không lấy làm lạ nữa, hai người họ, một là nữ ngôi sao đang nổi, một là con riêng của ông trùm khai thác mỏ, nếu không có phóng viên bám theo mới là lạ.
Anh “bao dưỡng” Tô Cẩn ba năm nay, mỗi lần hẹn hò đều có một đám ruồi bu theo bên người. Chẳng qua anh chẳng hề để tâm, ngược lại là vô cùng hoan nghênh, vì mấy tên phóng viên này sau khi chụp trộm hình thì sẽ không trực tiếp công khai mà là tìm anh đòi tiền, để anh thu hồi ảnh. Cứ như vậy, phía mẹ nuôi anh cũng sẽ có được tin tức, bà ta thấy anh say mê bao dưỡng nữ minh tinh như vậy sẽ thả lỏng cảnh giác với anh.
Nhưng anh không để ý, bản thân Tô Cẩn không để ý, nhưng Tô Kỷ Thì thì lại không phải kẻ ngồi không.
Tô Kỷ Thì nhướn mày, một đôi mắt đẹp nghiêng đầu nhìn sang.
Rõ ràng xe đỗ ở trong hầm có mấy trăm chiếc, nhưng đường nhìn của Tô Kỷ Thì lại chuẩn xác nhắm tới chiếc xe con Santana màu đen*** không hề bắt mắt kia.
“Thao***!”
Trong xe, paparazzi nhiều năm thâm niên Đại Vĩ của phòng làm việc Dương Vỹ thầm mắng một tiếng, vội vàng thụt người xuống. Ở cạnh anh ta, nhân viên thực tập Tiểu Lưu lần đầu làm nhiệm vụ lại như là bị định thân vậy, ngốc ngốc giơ máy ảnh ngồi ở đó. Vừa rồi chính là tên ngốc này, quên tắt chế độ đèn đỏ của máy ảnh, chỉ một ánh đèn đỏ chớp lên liền bạo lộ ra bọn họ đang rình trộm.
“Mau nằm xuống!!!” Đại Vỹ túm lấy vai Tiểu Lưu, cứng rắn đem nửa thân trên của tên nhóc này ấn xuống. Anh vốn cho rằng Tiểu Lưu không đủ kinh nghiệm vì thế mới bất động, đâu ngờ vừa đưa tay chạm vào, mới phát hiện ra cả người Tiểu Lưu đang run lên — cậu ta thế mà bị ánh mắt đó của cô ta dọa sợ, không dám động đậy!!!
“Anh.. Anh Vỹ…” Tiểu Lưu hoàn toàn cứng ngắc ở đó, trong tay ôm máy ảnh bảo bối, sắp khóc rồi, “Em, em sao lại cảm thấy Tô Cẩn nhìn thấy em rồi ạ?”
“Đừng nói vớ vẩn!” Đại Vỹ hạ thấp giọng, “ở đây nhiều xe như vậy, lại tối thế, cô ấy cùng lắm là phát hiện được đại khái chỗ chúng ta, sao có khả năng nhìn thấy cậu được?! Cô ta cũng không phải là thần tiên!”
Không sai, Tô Kỷ Thì không phải thần tiên, nhưng Tô Kỷ Thì có trực giác mà đến thần tiên cũng không có. Cô đi dã ngoại bao nhiêu lần như vậy, thường xuyên cần phải một mình tiến vào nơi không có người, chỉ mang theo một chiếc xe, một ít trang bị cùng GPS mà thôi, cô từng bị thổ dân hoang dã vây công, cũng từng gặp phải một đàn sói đói đi tìm thức ăn lướt qua, cô chính là dựa vào trực giác như thần của mình mà xu lợi tránh hại, tránh được qua từng lần nguy hiểm.
Trong xe, Đại Vỹ cùng Tiểu Lưu ngưng thở nằm ở đó, không dám ngẩng đầu, chỉ có thể yên lặng chờ Tô Cẩn và kim chủ của cô rời khỏi.
Nhưng trời không chiều lòng người — đang lúc Tiểu Lưu không ngừng cầu khẩn Thượng đế, Thánh mẫu Maria, Ngọc hoàng đại đế, Thái Thượng lão quân, một đoạn tiếng bước chân như quỷ mị từ từ tới gần.
Gót giày cao gót cùng với mặt sàn bê tông va chạm, cấu tạo của hầm để xe phóng đại vô hạn chuỗi tiếng vang, tiếng vọng lại từng đợt, Tiểu Lưu run lẩy bẩy, co quắp ở đó, cảm thấy mình giống như một chú chuột nhỏ bị một con thú ăn thịt lớn nhìn chằm chằm, cậu sẽ không bị ăn, vì ba lạng thịt trên người cậu căn bản là không đủ để nhét kẽ răng của mãnh thú; mãnh thú sẽ chỉ không ngừng chơi đùa cậu, cho đến khi đem cậu dọa tới hồn lìa khỏi xác, trừ giả chết ra cái gì cũng không làm được.
Lời cầu khẩn của Tiểu Lưu đến cuối vẫn là không có hiệu quả.
“Cộp, cộp, cộp.”
Cửa kính xe đột nhiên bị gõ kêu lên.
Tiểu Lưu gào lên một tiếng, hai hàng nước mắt khoa trương mà chảy ra từ hốc mắt, giống như là hiệu ứng đặc biệt trong phim hoạt hình vậy. Cậu chẳng qua chỉ là một người chạy vặt sau khi tốt nghiệp không kiếm được việc làm thôi a, khi trước cảm thấy làm cẩu tử*** có thể tiếp xúc với minh tinh cậu mới bước chân vào nghề này, nào có ngờ được sẽ bị một nữ minh tinh dịu dàng dọa thành thế này!
Tuy nhiên cậu kêu một tiếng bất chợt ngược lại đã phá vỡ sự im lặng cả trong và ngoài xe. Mặt mũi Đại Vỹ đã bị cái tên nhóc trợ lý không ra sao này đánh mất sạch rồi, thật là hận không thể đem cậu ta ném trở lại trường học uống sữa tiếp!
Ngoài cửa xe, Tô Kỷ Thì đưa tay gõ gõ, vẫn không nhanh không chậm mà gõ cửa kính, rõ ràng trên kính cửa sổ xe có dán tấm chống nhìn xuyên 1 chiều, nhưng đôi mắt cười của cô lại trực tiếp nhìn vào trong xe.
Sau lưng cô, quý tử giới thương nghiệp Mục Hưu Luân hai tay đút túi, biểu cảm lạnh nhạt giống như kết lên một tầng băng.
Thật sự không còn cách nào, Đại Vỹ chỉ có thể hạ cửa xe xuống, đối mặt trực diện với hai vị đại Phật này.
Anh cũng là người từng trải qua sóng gió, tin đồn ngôi sao xuất quỹ*** ly hôn anh không biết đã tiết lộ bao nhiêu, độ dày của da mặt đã là đăng phong tạo cực. Trên mặt anh ta đeo nụ cười lấy lòng, trong lòng đã nghĩ xong tiêu đề trang đầu của tin đồn ngày mai — “Tiểu hoa đán S nửa đêm bí mật hẹn gặp nam phú hào, mạnh mẽ đoạt máy ảnh tát tai phóng viên”! Woa, có điểm nóng có điểm nóng, lượng click xem tháng này có rồi!!
“Tô Cẩn à, khéo vậy?”
“Khéo? Khéo gì mà khéo?” Tô Kỷ Thì nhướn mày, “Các anh không phải là cố ý đi theo tôi sao?”
Đại Vỹ cười ngượng: “Không không không, nào dám bám theo cô.”
Tô Kỷ Thì lười vạch trần lời nói nhảm của anh ta, nói cô vừa đen vừa béo, lưng hùm vai gấu chính là nhóm bát quái tinh*** miệng rộng này!
Một tay cô giữ cửa xe, một tay trực tiếp đưa vào bên trong khoang xe —
Tiểu Lưu trong lòng ôm máy ảnh, ngây ngốc nhìn tay cô cách mình ngày càng gần, càng ngày càng gần… này, đây là muốn cướp máy ảnh?
Mục Hưu Luân đứng ở sau lưng cô không hề ngăn cản động tác của cô, vì anh cũng rất muốn biết, Tô Cẩn xa lạ của tối nay lúc đối mặt cẩu tử không nơi nào không vào được này, rốt cuộc sẽ làm ra hành động gì? Cho dù cô thật sự đập vỡ máy ảnh, anh cũng có thể đem tin tức này áp xuống, đem cô bảo hộ thật tốt như trước.
Đáng tiếc, tất cả mọi người đều không đoán đúng được suy nghĩ của Tô Kỷ Thì — chỉ thấy ngón tay cái của cô siết chặt ngón giữa, mạnh mẽ búng ra ngoài, cứ thế búng nhẹ vào ống kính máy ảnh một cái!
Móng tay sơn màu đỏ cắt tỉa chỉnh tề rơi trên ống kính, phát ra một tiếng kêu thanh thúy.
Đại Vỹ: “…?”
Tô Kỷ Thì nghiêng đầu, cười mỉm nói: “Canh cả một buổi tối, hai vị vất vả rồi.”
Tiểu Lưu trước đây gặp nữ minh tinh, đều là cách một cái màn hình, cách một biển người; đâu giống như hiện tại, Tô Cẩn liền sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu! Gương mặt còn sinh động, tinh tế hơn cả trên màn hình quảng cáo kia gần trong tầm với, một cái nhăn mày, một nụ cười, mùi nước hoa phiêu dật lan tỏa tới, khiến cho cậu ta cả người phát nóng, cả người đều bị nướng tới cháy khét!
Cậu ta giống như bị cương thi ăn mất não, ngốc nghếch nói: “Không vất vả, không vất vả, vì dân phục vụ.”
Vì quần chúng bát quái cung cấp những tin tức rác rưởi người người hoan nghênh, thế không phải là vì nhân dân phục vụ à!
Tô Kỷ Thì cũng không phiền, nói: “Nhìn trên phần vất vả này của các anh, thế tôi đây cung cấp cho một tin đi.”
Ăng ten trên đầu Đại Vỹ ngay lập tức bắt được: “Bao lớn? Độc quyền sao?”
Tô Kỷ Thì: “Bảo đảm lớn, bảo đảm độc quyền.”
“Tin gì?”
Tô Kỷ Thì cười đáp: “Các anh sau này không cần đi theo tôi và Mục tiên sinh nữa — tôi với anh ấy chia tay rồi, tin này có đủ lớn không?”
Đại Vỹ: “???”
Tiểu Lưu: “???”
Mục Hưu Luân rất vô tội nhưng cũng không mấy vô tội: “???”
******
Chiếc xe tính năng ưu việt lặng lẽ chạy trong đêm tối, Tô Kỷ Thì nhìn chiếc Santana trong gương chiếu hậu vẫn luôn đi theo họ, bất đắc dĩ thở dài.
Mục Hưu Luân đang lái xe cũng chú ý đến chiếc xe bám sau bọn họ, lần này, cẩu tử
Tô Kỷ Thì phẫn nộ: “Không phải đã nói là chia tay rồi sao? Sao vẫn cứ đi theo tôi vậy?” Cô phiền chết đám cẩu tử này, cho rằng tiết lộ tin lớn chia tay sẽ có thể khiến cho họ cút ra xa xa, nhưng cô lại không nói nguyên nhân, lại không nói dự định, ngược lại lại câu lên hứng thủ của cẩu tử.
Đặc biệt là Tô Kỷ Thì còn lên xe Mục Hưu Luân — Đôi nam nữ nào chia tay vẫn cùng ngồi một xe vào lúc nửa đêm chứ??
Mục Hưu Luân nói: “Xem ra bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”
Tô Kỷ Thì: “Rốt cuộc làm thế nào cho họ tin là tôi với anh cái rắm quan hệ cũng không có đây?”
Mục Hưu Luân: “… Thực ra tôi vẫn luôn muốn hỏi, hợp đồng 3 năm đến hạn, hôm nay cô là cuối cùng cũng nhịn không nổi mà lộ ra bản tính sao?” Tô Cẩn hôm nay chỗ nào cũng nằm ngoài dự kiến của anh, cô vốn là nên mềm yếu, ngoan ngoãn, nhưng cô của hôm nay cả người đầy gai, đem tấn công làm cách phòng ngự tốt nhất.
Tô Kỷ Thì lời lẽ hùng hồn đáp: “Vì Tô Cẩn của trước đây mất tích rồi, ngồi cạnh anh bây giờ là New Color Tô Cẩn***!”
Mục Hưu Luân: “…”
Anh không biết tối nay sẽ bị cô chọc cười biết bao nhiêu lần nữa.
Mục Hưu Luân đánh lái sang trái, hướng tới tiểu khu cô đang ở đi: “Thế được, New Color Tô, tôi không đưa cô vào trong tiểu khu nữa, tôi đưa cô tới cửa, lúc xuống xe nhớ đóng cửa xe thật mạnh vào, như thế họ mới tin là chúng ta thật sự sẽ không tái hợp nữa.”
New Color Tô đồng ý.
……
Vì thế theo như kịch bản, Mục Hưu Luân đem cô đưa tới cửa tiểu khu, cô xuống xe, đập cửa, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo cất bước rời đi.
Đám cẩu tử bám theo lúc này cũng không trốn nữa, nâng máy ảnh tách tách tách chụp không ngừng, đèn flash tụ thành một mảng, chiếu sáng màn đêm vốn đang yên tĩnh.
Tô Kỷ Thì đi vừa tiêu sái vừa dứt khoát, váy dài đính sao màu bạc kéo ra phần đuôi váy dài thướt tha, cô không quay đầu, không dừng bước, cô bước ra mỗi bước đều mang theo sự quyết đoán, nhìn thật giống như là một cô gái bị tổn thương quá độ đã triệt để đoạn tuyệt tình cảm.
Mục Hưu Luân tắt máy, xe đỗ ở bên đường, nhìn bóng dáng cô càng đi càng xa, cho tới khi biến mất khỏi tầm nhìn của chúng nhân.
Anh châm một điếu thuốc, lại không hút, mà là nhìn đốm lửa le lói trong giấy bọc từng chút từng chút lan hết cả điếu thuốc. Cho tới khi anh chắc chắn là trên người đã ám đầy mùi thuốc “sa sút”, anh mới mở cửa xe, gọi phóng viên lại.
“Ra giá đi.” Anh lấy ra tập chi phiếu, ngòi bút máy bằng vàng viết lên trên chi phiếu một dòng tên rồng bay phượng múa, “Chuyện tối nay, tôi không muốn để cho bất kỳ ai biết.”
Đám cẩu tử nhìn theo ngòi bút đang chuyển động của anh, lộ ra nụ cười vừa tham lam lại vừa lấy lòng.
— Miệng đám cẩu tử là không đáng tin nhất, Mục Hưu Luân lại tin, ngày mai mẹ nuôi anh sẽ nhận được tin con chim hoàng yến anh nuôi đã bay mất.
……
Đợi đuổi được đám cẩu tử đi rồi, Mục Hưu Luân lại lên xe.
Anh không vội khởi động xe ngay, mà là nhìn sang ghế phó lái trống không bên cạnh, lộ ra một ý cười đến tự mình cũng không phát giác.
Đột nhiên, tầm nhìn của anh ngưng đọng lại ở một góc — một thứ gì đó phát sáng lấp lánh rơi ở dưới ghế phó lái.
Nó giống như chiếc giày thủy tinh mà cô bé lọ lem đánh rơi để lại vậy, cho dù công chúa và hoàng tử tạm thời phân cách, nhưng chỉ cần có giày thủy tinh còn đó, bọn họ cuối cùng cũng sẽ trùng phùng.
Chẳng qua…
Mục Hưu Luân cúi người, lòng đầy nghi ngờ nhặt lên thứ đồ kia.
— Vì sao New Color Tô Cẩn, lại tùy thân mang theo một cây búa?
Chèn dấu trang
Tác giả có lời muốn nói:
.Phần mới hơn sẽ đến muộn! Nhưng sẽ không tuyệt tích (Ngẩng cao đầu, tự hào ing)
Hôm nay 50 hồng bao nha ~~~ Muốn lên bảng rồi, mau mau tới bình luận đi ~~~
~~~0o0~~~
***Xe Santana thì nhiều loại, nó là một dòng của hàng xe Volkswagen, ta cho mấy cái hình lên nha, chắc đại khái là thế này.
***Thao: chị ý chửi bậy thôi ý mà :)))) dịch thành Mẹ kiếp được, nhưng ta thích để thế.
***Cẩu tử: Ta định dịch sang tiếng Việt hoặc tiếng Anh nhưng thấy chả hay bằng Hán Việt nên thôi kệ lại để nguyên là Cẩu tử – paparazzi á.
***Xuất quỹ: Công khai đồng tính, từ thẳng thành cong tèn tén ten. Chữ này thực ra có thể không cần giải thích, nhưng hôm trước thấy có bạn để lại comment hỏi bên Bói nên là lại viết nó ra đây.
***Bát quái tinh: Tung lời đồn, đồn đại thành tinh á.
***New Color Tô Cẩn: Ta dịch đại đấy, chả biết là chữ gì, dịch thành ý là một Tô Cẩn mới haha.
~~~~~ Hết chương 9 ~~~~~
Chương này may chả có gì cần chú thích nhèo, eo ơi, chị Tô New Color haha, ta trans ra mà ta cứ nghĩ đến sơn New Color :))) cứ thấy hài hài ý, chụ ui, anh zai Mục dính bẫy rồi.
Tiện đây thông báo luôn, bộ Bạch liên hoa này ta sẽ chuyển thành 3 ngày một chương, đăng vào 11h34 sáng nhé. Thông cảm, vì một chương của bộ này dài gần gấp đôi 1 chương của bộ Danh viện hay Bói, ta lười a… Chương sau cứ thể mà triển. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.