Sau khi lấy lại bình tĩnh, Trà Trà đột nhiên nhíu mày rồi nhẹ mím môi lại.
Tại sao trông nam chủ lại giống Tiêu Viện thế nhỉ! ?
Dù màu mắt của hai người là khác nhau nhưng mà.
Gương mặt của họ lại giống nhau đến lạ, chỉ khác ở chỗ Tiêu Giang trông có vẻ lạnh nhạt bất cần đời hơn là vẻ yếu đuối lại ranh ma của Tiêu Viện.
Nói đến đây, Trà Trà nhớ tới chuyện của Tiêu Viện nhịn không được thở dài đầy mệt mỏi.
Không biết tại sao khi cô gọi lại cho cậu, máy lại thông báo cho cô là số điện thoại ấy chẳng còn tồi tại.
Dù trước đây, nó vẫn dùng bình thường mà?
Trà Trà cũng chẳng thể tìm tới nhà của Tiêu Viện được vì cô có biết nhà của cậu ở đâu đâu.
Hai người lúc về cùng nhau chỉ có một con đường duy nhất là đến nhà cô xong Tiêu Viện sẽ tự về nhà cậu nên thành ra cô chẳng biết nhà của cậu ấy ở đâu cả.
Nhưng Trà Trà lại chẳng có thời gian bận tâm cho điều đó.
Mà cô phải hoàn thành nhiệm vụ của hôm nay.
Dù hệ thống chẳng giao cho Trà Trà nhưng chắc chắn cô biết rằng để giữ vững được cốt truyện, cô phải đi đúng đường như cuốn tiểu thuyết này đã viết.
Cụ thể thì sau ngày đầu tiên nam chủ chuyển đến, nguyên thân cùng anh ấy vô tình gặp mặt họ đã có một cuộc gặp gỡ với lời chào hỏi của nam chủ nhưng Trà Trà lại thay vào thành cô vì sợ hãi một mình chạy vụt đi mất.
Nhưng chắc là cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm nhỉ, tiếp theo ấy chẳng hiểu sao nguyên thân lại suy nghĩ vẩn vơ, cô ấy khó chịu muốn chết nên muốn tìm nữ chủ để xả giận.
Ngay sau giờ ra chơi, lúc nữ chủ đang ở dưới gốc cây đọc sách, nguyên thân hóa thành bạch liên hoa ác độc ranh ma mà cười, cướp đi cuốn sách của cô ấy rồi hung hăng mà nhục mạ cô ấy một phen.
Nữ chủ đáng thương chẳng dám tỏ thái độ một câu, chỉ có thể im lặng mà nghe nguyên thân sỉ nhục mình.
Tô Trà Trà mang theo tâm trạng hồi hộp mà đi về lớp, cô cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt mãnh liệt của Thời Sinh nữa, trong đầu chỉ nghĩ suy về nhiệm vụ ngày hôm nay.
Cho đến khi tiếng chuông ra chơi vang lên, Trà Trà vẫn còn đang ngẩn ngơ, phải mất một lúc lâu sau cô mới đứng bật dậy, như lâm trận mà tìm đến gốc cây sau trường.
Ngay lập tức Trà Trà đã thấy được thân ảnh của Thời Mạn, lúc này cô ấy không giống với lúc làm phục vụ, mái tóc đen dài cô nàng được thả xuống, nhẹ nhàng bay mà theo chiều gió, đôi mắt đỏ rực tựa đá quý đang chăm chú mà nhìn vào cuốn sách trên tay mình.
Hít vào một hơi, Trà Trà ngay lập tức thay vào một vẻ mặt kiêu căng chưa từng thấy, rồi kiêu ngạo ngẩng đầu lên đi đến chỗ Thời Mạn.
Ngay sau khi đến chỗ mà Thời Mạn đang ngồi, Trà Trà giật lấy cuốn sách trên tay cô nàng, mỉm cười rồi ác liệt mà cất lời.
"Ôi trời~ đứa con gái thất lạc nhà họ Dư tại sao lại cô đơn nơi đây đọc sách một mình thế này~"
"Hay là! chẳng ai thèm làm bạn với mày?"
Thời Mạn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt chẳng có chút cảm xúc tức giận nào, cô nàng khàn khàn mà cất lời.
"Trả lại sách cho tôi.
"
Trà Trà cười nhạo rồi ngồi xổm xuống, dí cuốn sách vào trán cô nàng rồi cất lời.
"Mày tính là thứ gì mà cũng dám nói chuyện với tao như vậy?"
"Một đứa con gái chẳng được sủng ái như mày không quyền không tiền lại chẳng biết ăn nói khép nép lại.
"
"Mày không sợ chết hả? không sợ bị người ta ghi thù hả?"
"Mày có phải là bị ngu không hả Thời Mạn?"
"Bây giờ mày chẳng là gì cả, thậm chí còn bị một đứa mồ côi như tao bắt nạt cũng chẳng phản kháng được nửa phần mà còn chưng ra vẻ mặt gì chứ.
"
"Thời Mạn à, mày nên học cách nhẫn nhịn đi.
"
Nhặt lấy cuốn sách mà lúc cô dí vào trán mình đã rơi xuống, Thời Mạn chẳng đáp lại một lời.
Trà Trà phủi phủi những hạt bụi chưa từng tồn tại trên đầu gối mình rồi chống người dậy, phiền chán mà vò vò tóc, ánh mắt chẳng mấy vui vẻ mà nhìn Thời Mạn.
"Quả nhiên phản ứng của mày chán chết đi được.
"
"Nhưng mà lời tao nói, mày cần phải tiếp thu.
"
"Nếu không thì thôi.
"
Trà Trà xoay người bước đi, lúc mà cô đã đi xa, chẳng thể nhìn thấy thân ảnh của Thời Mạn nữa Trà Trà dường như mới thở ra một hơi, cô suy sụp mà ngồi bệt xuống đất, cười nhạo mà cất lời.
"Lâu lắm rồi mới bắt nạt lại trẻ con đấy.
"
"Nữ chủ quả nhiên giống như cốt truyện, mặc mình sỉ nhục như nào cũng bất động như thái sơn nhỉ.
"
"Nhưng mà tại sao nguyên thân lại nói như vậy.
"
"Đúng thật là có sỉ nhục đứa trẻ Thời Mạn này thật nhưng mà cô ấy thậm chí còn tự hạ thấp mình đi rồi nói cho Thời Mạn biết rằng cô ấy phải biết nhẫn nhịn chứ.
"
"Thật là! chẳng thể hiểu nổi nguyên thân mà.
"
Cũng giống như Trà Trà chẳng thể hiểu nổi chính bản thân mình vậy.
Một mặt cô cảm thấy bản thân mình thật dối