Sau khi tan học, Trà Trà vốn đang đứng đợi Uy Đình ở cổng trường thì lại nhận được tin nhắn của cậu, cậu ấy nói rằng mình có việc bận hôm nay không đón được Trà Trà.
Trà Trà thở dài một hơi, nếu là trước kia thì ngay lập tức cô sẽ cùng Tiêu Viện đứng đợi bên mình đồng hành tung ta tung tăng về nhà cùng nhau nhưng mà bây giờ!
Cô chỉ có thể đi về một mình thôi.
Một mặt mệt mệt mỏi mỏi mà đi bộ về, Trà Trà hôm nay mới đột nhiên chú ý tới một gốc lê trắng ở gần quán cafe của Tranh Niệm đã nở hoa rồi.
Cô nhịn không được đón lấy một cánh hoa bay về phía mình rồi lầm bầm.
"Ngôn Vũ Hạ đã từng nói, hoa lê là tượng trưng cho tình yêu mới chớm nở nhỉ! ?"
"Từ từ- tại sao mình lại nhớ tới cậu ta thế này!"
"Tên cún con chết tiệt đó cứ nói mấy câu tình tình cảm cảm làm mình bị liệu rồi!"
Tô Trà Trà thở dài một hơi rồi bước vào tiệm, cô cho gọi một ly cà phê sữa.
Sau khi đã làm xong mọi chuyện, Trà Trà mới quan sát quán hôm nay, hôm nay quán có vẻ vắng vẻ hơn, thậm chí còn chẳng có vị khách nào ngoài cô.
Trà Trà nằm ườn ra bàn, đôi mắt nhắm lại, cô vốn đang lim dim nhưng chẳng hiểu sao lại cảm nhận được thứ gì đó mềm nhẹ vừa chạm vào má mình.
Trà Trà mở bừng mắt ra, nhưng lại chỉ thấy thân ảnh của anh chủ quán Tranh Niệm đang mỉm cười dịu dàng mà nhìn mình.
Trà Trà ngồi dậy rồi nhịn không được sờ nhẹ vào má mình.
Cô rũ mắt xuống, trong lòng bồn chồn, cứ có cảm giác như thứ vừa chạm vào má mình ấy là một nụ hôn ấy.
Nhưng mà Tranh Niệm sẽ là người hôn trộm mình sao?
Làm sao có thể chứ!
Bỏ qua suy nghĩ trong lòng mình, Trà Trà nhẹ mỉm cười rồi cất lời.
"Ông chủ Quán, cà phê sữa của em đâu rồi?"
Tranh Niệm thở dài một hơi, anh khẽ nhíu mày rồi có chút tiếc nuối mà nhẹ giọng đáp lại.
"Hôm nay quán vắng quá, tay anh lại đau, liệu Trà Trà có thể tự pha cho mình một ly được không?"
Trà Trà có chút sửng sốt nhưng nhanh chóng là vui vẻ mà đáp lại.
"Được ạ!"
Mặc vào chiếc tạp dề rồi cột tóc mình lên, Tô Trà Trà vừa ngâm nga vừa cẩn thận mà pha cà phê, vốn cô chỉ định làm một ly nhưng nhớ đến Tranh Niệm liền làm thêm một ly nữa.
Sau khi làm xong, Trà Trà nhịn không được vui vẻ trong lòng, lâu rồi không pha cafe may mắn chính mình vẫn chưa lụt nghề.
Rồi cô bê ly ra bàn mình, cất giọng gọi Tranh Niệm ra.
Tranh Niệm trông có vẻ rất sửng sốt nhưng khi nhìn vào ly cà phê mà Trà Trà làm cho anh, liền nhịn không được ánh lên chút hoài niệm.
Dù ngay lập tức, nó chẳng còn tồn tại nữa.
Anh ngồi xuống ghế, chống cằm rồi vui vẻ mà cất lời.
"Sao em lại làm cả cho anh vậy?"
Trà Trà có chút xấu hổ rồi nhẹ giọng đáp lại.
"Thì đột nhiên muốn làm thôi ạ.
"
Tranh Niệm cong cong mi mắt, anh cầm lấy ly cà phê rồi nhẹ nhàng mà cất lời.
"Cảm ơn em nhiều.
"
"Trà Trà.
"
_______________________
Sau khi đã thưởng thức xong ly cà phê rồi được anh chủ quán vui vẻ bảo hôm nay miễn phí cho mình, Trà Trà lại tiếp tục đường về nhà.
Lúc đi qua một con hẻm, Trà Trà lại thấy được thân ảnh của Thời Mạn, cô sửng sốt, rồi nép vào tường nhìn trộm.
Hóa ra còn một người khác, đó là một cô gái trông có vẻ rất kiêu căng lại ngạo mạn, so với sự kiêu ngạo nguyên thân còn có vẻ một chín một mười, chỉ khác ở chỗ, cô gái này đối với Thời Mạn là 100% ác ý, không giống như nguyên thân nửa phiền chán