Sau đó vài ngày, Ngô Trúc Thanh đều ở đây triền miên cùng Ngụy Hải Đông, ở các ngõ ngách trong phòng đều lưu lại hơi thở của mình.
Lòng hắn tràn đầy vui sướng, cho là mình đã là người duy nhất của anh.
Nhưng vào khoảnh khắc kia khi hắn trở lại trường học nhìn thấy Nhiêu Bạch, hắn biết mình không có thắng.
Nhiêu Bạch vẫn là sắc mặt hồng nhuận, mặt nở nụ cười, trong mắt là hạnh phúc không thể nào tiêu tan.
Cậu nhìn Ngô Trúc Thanh ánh mắt mang đầy sự đắc ý.
Trước đây điều Nhiêu Bạch đắc ý chính là, mặc dù Ngụy Hải Đông thích Ngô Trúc Thanh, Ngụy Hải Đông vẫn đang lên giường với cậu, còn hiện tại điều cậu vẫn đắc ý chính là, mặc dù Ngụy Hải Đông và Ngô Trúc Thanh đang quen nhau, thì anh vẫn lên giường với mình như trước.
Từ đầu tới cuối, cậu vẫn chiếm lấy được một phần tình yêu của anh, tương lai cậu còn có con với Ngụy Hải Đông, chỉ sẽ chiếm giữ càng nhiều tình yêu hơn, không mảy may lo sợ gì.
Nhiêu Bạch yêu người đàn ông này, trước kia cậu không có gì cả, hiện tại cậu đã có Ngụy Hải Đông, nên tuyệt đối sẽ không buông tay, mặc dù quỳ trên mặt đất cầu xin một chút thương hại của anh, cậu vẫn sẽ cam tâm tình nguyện.
Thấy Nhiêu Bạch có nét mặt dương dương đắc ý, Ngô Trúc Thanh đã quét tất cả đồ vật trên bàn xuống dưới đất.
Trước đây hắn không phải là loại sẽ không khống chế được cảm xúc tới mức này, thế nhưng vừa nghĩ tới Nhiêu Bạch chẳng biết xấu hổ mà tìm cách quyến rũ Ngụy Hải Đông, hắn không thể nuốt trôi được cục tức này.
Sau đó Ngô Trúc Thanh không nói với Nhiêu Bạch một câu nào nữa.
Bạn học chung quanh nhận thấy được sự chuyển biến của hắn, quan tam mà hỏi thăm Ngô Trúc Thanh.
Nhưng Ngô Trúc Thanh chỉ là nhẹ giọng thở dài không nói, sau đó chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.
Thấy biểu hiện của hắn như vậy, trong lòng bạn học đã rõ ràng, biết Nhiêu Bạch đã làm chuyện gì có lỗi với hắn, cho nên thái độ đối với Nhiêu Bạch cũng thay đổi chút.
Nhìn Nhiêu Bạch bị người chung quanh trở nên xa lánh, Ngô Trúc Thanh lại ngầm cảm thấy vui sướng thỏa mãn tột cùng.
Đúng vậy, nó không biết xấu hổ như vậy, dám quyến rũ bạn trai của người khác, dây dưa không chịu buông tới chết, nên phải chịu đựng loại đối xử như vậy.
Thậm chí cảm thấy được nếu như có thể làm cho nó trở thành một con chuột chạy qua đường, Ngô Trúc Thanh cũng không ngại phải dùng thủ đoạn nhiều thêm chút nữa.
Nếu như có thể đuổi học cậu ta chắc cũng không tệ?
Ngô Trúc Thanh âm u mà thầm nghĩ.
Làm cho nó bị đuổi học sau đó phải biến khỏi cái thành phố này, Ngụy Hải Đông sẽ chính thức thuộc về hắn.
Ngô Trúc Thanh thật sự từ không nghĩ tới chính mình sẽ cực đoan như thế, thế nhưng đây cũng là Nhiêu Bạch ép buộc hắn, nếu để cho hắn mắt mở trừng trừng mà nhìn Ngụy Hải Đông bị thứ ti tiện như thế cướp mất, hắn làm không được!
Hôm sau, trường học đã truyền ra tin tức có sinh viên nghèo khó nào đó của khoa nghệ thuật có đạo đức suy đồi, cuộc sống cá nhân bê bối, bị người ta bao nuôi.
Cái khoa khác thì cũng cho qua, khoa nghệ thuật làm sao có thể không chú ý, nếu là không điều tra ra là ai, những sinh viên nghèo ai cũng không tẩy sạch được.
Lúc này, lại có người nói là Nhiêu Bạch.
Liên hệ với việc dạo gần đây Ngô Trúc Thanh xa cách Nhiêu Bạch, việc này một truyền mười mười truyền một trăm, đến cuối cùng thì không thật cũng phải thành thật.
Các khoa khác vừa mới gặp khoa nghệ thuật đã bắt đầu hỏi: Ai? Là ai trong khoa mấy người được bao dưỡng vậy.
Ai cũng sẽ nói một câu: Nhiêu Bạch đó.
Còn có người nhiều chuyện hỏi được lịch học của Nhiêu Bạch, chạy đến phòng học nhìn cậu.
Sau khi thấy đều Á một tiếng, hài hước nói một câu với đứa bạn bên cạnh: Trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn ngây thơ thuần khiết, không nghĩ lại dơ bẩn tới như vậy.
Chuyện này, trực tiếp kinh động đến các cấp cao trong trường, Đại học J vẫn lấy danh dự của trường làm trọng, lập tức tìm trưởng khoa nghệ thuật để nói ông phải xử lý tốt chuyện này.
Nhiêu Bạch lúc này đang học, chung quanh những ánh mắt kia như là đao kiếm muốn ghim vào người cậu, như muốn đem cậu lóc xương da, lột ra uống máu ăn thịt.
Cậu cắn chặt răng, biết tất cả những chuyện này là bắt nguồn từ người nào, thế nhưng cậu không thể phản kích.
Cậu cũng không có cách nào để phản kích cả.
Xét về cách thức lợi dụng miệng lưỡi thế gian thế này, cậu hoàn toàn đánh không lại Ngô Trúc Thanh.
Lúc này, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên, do quên tắt tiếng mà tiếng chuông reo inh ỏi, cậu vội vã tắt đi âm thanh, phát hiện là thầy hướng dẫn gọi điện thoại tới.
Trên bục giảng, thầy chán ghét nhìn cậu một cái, “Nhiêu Bạch, em cũng biết đây là đang trong giờ học, em đây là đang làm ảnh hưởng tới trật tự lớp học, đi ra ngoài cho thầy!”
Nhiêu Bạch mím môi một cái, khom người thu thập túi sách cắn môi đi ra ngoài.
Trên đường không biết ai đó vươn chân ra ngáng, làm cho cậu suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Thế nhưng đồ đạc trong ngực cũng đã theo đà ngã trên mặt đất, cả lớp đều cười cậu..
Cậu chật vật lượm đồ đạc, chạy ra ngoài.
Đến bên ngoài, thầy hướng dẫn đã gọi lại nữa.
“A lô”
“Nhiêu Bạch em đang làm cái gì vậy! Thầy gọi điện thoại cho em vì sao em không nhận!”
“Dạ em, em đang trong lớp.”
“Vậy cũng đâu phải là không nghe được điện thoại.”
“… Có chuyện gì vậy ạ?”
“Em đi qua đây làm thủ tục đi, trường dự định để cho em tạm nghỉ học một khoảng thời gian.”
“Vì sao ạ?!”
“Vì sao à? Sao em không suy nghĩ một chút xem em đã làm những chuyện tốt gì, đã có một số sinh viên khác báo cáo lên trường rồi.
Nói chung, em về nhà trước đi, tạm nghỉ một học kỳ rồi sau đó hãy tính tiếp.
“
Cầm thư thông báo tạm nghỉ học, Nhiêu Bạch trở lại ký túc xá, lại phát hiện tất cả đồ đạc của mình đều bị ném ra, vài sinh viên nam không hề quen biết khinh miệt nhìn cậu một cái, bỏ đi, mà tất cả đám bạn cùng phòng đều ở một bên ngồi trên cao, thờ ơ lạnh nhạt nhìn xuống.
Nhiêu Bạch dọn dẹp từng thứ từng thứ một, bỏ hết vào trong valy, đầu cuối rất thấp xuống nhưng khóe miệng lại cong lên.
Ngô Trúc Thanh, anh cho rằng chỉ có như vậy mà có thể khiến tôi biến đi sao?
Tôi càng thảm hại, ca ca sẽ càng thương xót, anh ấy vốn là người hiền lành như vậy đấy, tôi biết mà.
Buổi tối, ở trong khách sạn, sau khi hai người làm chuyện thân mật xong.
“Là sao cơ chứ? Em bị bịa đặt sau đó khoa để cho em tạm nghỉ học? ” Ngụy Hải Đông cau mày hỏi.
Nhiêu Bạch gật đầu, cắn môi dưới.
“Chuyện gì xảy ra ở trong khoa vậy? Cũng không tra rõ sao?”Trường đại học J vốn lớn như vậy, thế mà sao lại làm ra loại chuyện như thế này.
Nhiêu Bạch đáng thương trả lời, “Em cũng không biết, bọn họ nói có người tố cáo em, trực tiếp đưa cho em thư thông báo tạm nghỉ học.”
“Không có việc gì, vậy giờ em đến chỗ phòng trọ gần trường của anh để ở đi, sau này cũng dễ để anh tìm em hơn.”
“Dạ….
” Nhiêu Bạch vâng lời nằm trong lòng Ngụy Hải Đông, “Về sau em cũng chỉ có ca ca thôi, em vẫn sẽ ở bên đó đơi anh.”
“Ngoan.” Ngụy Hải Đông nâng mặt cậu lên, hôn một cái.
Nhìn phòng ở lần nữa sáng đèn, Ngô Trúc Thanh suýt chút nữa đem lòng bàn tay của mình bóp ra máu.
Vì sao?
Vì sao Ngụy Hải Đông nhất định phải đi tìm cậu ta chứ.
Chính mình chẳng lẽ thật sự không sánh bằng loại người như vậy sao?
Sau đó Ngô Trúc Thanh bắt đầu quấn chặt không tha cho Ngụy Hải Đông, hầu như mỗi ngày cũng không hề ngại vất vả mà băng qua nửa thành phố chỉ để đến nhà của Ngụy Hải Đông để ở lại.
Các lớp học trong trường cũng bỏ rất nhiều tiết, chính là muốn vì anh mà làm nhiều thêm vài bữa cơm, ở với anh thêm một đêm, hành vi cũng càng ngày càng phóng đãng, cùng với hình tượng trước kia hoàn toàn khác xa.
Ngụy Hải Đông bị hắn bám rít như thế cũng có chút khó chịu, chuyển biến của hắn cũng làm cho Ngụy Hải Đông thấy rất khó hiểu.
Anh mơ hồ cảm thấy được Ngô Trúc Thanh chắc là đã biết sự tồn tại của Nhiêu Bạch.
Một mặt là thanh mai trúc mã mình đã thích rất lâu rồi, một mặt là tình nhân bé nhỏ giỏi chịch giỏi lấy lòng, anh có thể làm sao chứ?
Một hôm xế chiều lúc anh tan việc, cũng không lái xe theo hướng về nhà, anh muốn đi ra ngoài giải sầu một chút.
Ngụy Hải Đông muốn gọi điện thoại cho Trịnh Quân làm cho hắn ra nhậu với mình rồi tán gẫu, lại cảm thấy những lời nói ra từ miệng thằng bạn này chắc cũng chả có ích gì.
“Haiz…” Ngụy Hải Đông thở dài.
Lại nghe ngoài cửa sổ xe một giọng nói vang lên, “Đông Đông?”
Ngụy Hải Đông quay đầu nhìn lại, “Thầy? “
Chỉ thấy ngoài của sổ xe là Liễu Ứng Quan đầu chải tóc đuôi ngựa thấp, đang đứng đó, nét mặt rất dịu dàng.
Liễu Ứng Quan nhìn anh hơi nhíu chân mày, cười êm ái, “Muốn đi nhà thầy làm ly rượu không? “
Không nghĩ gì cả, lại trùng hợp thay chạy tới chỗ gần nhà Liễu Ứng Quan, Ngụy Hải Đông nghĩ cũng tốt, liền mở ra cửa xe làm cho Liễu Ứng Quan lên xe, hai người cùng nhau đi đến nhà thầy.
Nghe xong chuyện của Ngụy Hải Đông, Liễu Ứng Quan nhẹ nhàng cười, mở ra một chai rượu mạnh rót cho anh nửa chén,