Chờ đến sắc trời đã tối xuống rồi, Ngô Trúc Thanh còn đứng ở bên cửa sổ chờ đợi lại vẫn không thấy bóng dáng của Ngụy Hải Đông đâu.
Điện thoại gọi cho Ngụy Hải Đông cũng không có ai nhấc máy.
Hắn sa sút tinh thần mà chậm rãi ngồi xuống ở bên tường, đầu vung lên đập đầu vào tường, thật lâu sau cũng đã bất động.
Nỗi lòng đầy nặng nề, nhưng không biết nên làm như thế nào để giải tỏa hết.
Nghĩ rằng hối hận mình đã không nhận lời Ngụy Hải Đông sớm hơn một chút, tỏ tình với anh sớm hơn, hai người bên nhau sớm hơn, thì cũng sẽ không đi đến loại tình huống như bây giờ.
Nhưng mà trên thế giới không có chuyện nếu hối hận thì những chuyện trước đó sẽ thay đổi được.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tưởng là Ngụy Hải Đông, hắn cuống quít nhận điện.
Điện thoại lại truyền đến một giọng nữ quen thuộc lại chói tai.
“Ngô Trúc Thanh! Con nói cho mẹ biết, con và Ngụy Hải Đông đang quen nhau rồi là có ý gì?! Vì sao lại vẫn ở bên nó chứ!”
Trong nháy mắt khi nghe được giọng nói đó của mẹ, tim Ngô Trúc Thanh như đã nguội đi.
Ngô Trúc Thanh hai mắt nhắm nghiền, đầu tựa vào trong gối, “Sao mà mẹ biết được.”
Chuyện trong trường học, vì sao mẹ lại biết, lại không thể bỏ qua cho hắn chứ!
“Con dựa vào cái gì mà nghĩ là mẹ sẽ không biết.
” bên đầu điện thoại kia, người phụ nữ cười lạnh một tiếng, nói ra lời đay nghiến ngoa ngoắt, “Ngô Trúc Thanh con có biết xấu hổ hay không, dạng chân ra mà cho thằng khác làm.
Mẹ đã nói cho con bao nhiêu lần, ba con cũng đâu chỉ có một đứa con trai là con đâu, còn vô số những đứa khác do mấy con đàn bà ở ngoài sinh ra, mẹ hao tâm cố sức nuôi con khôn lớn, mà con lại báo đáp mẹ như thế này? Con muốn cho mẹ con chúng ta lâm vào cảnh cuối cùng trắng tay không có kết quả gì sao!?”
“Mẹ à! Con đã phải ngay lập tức nghe lời mẹ mà phải đi du học rồi, mấy tháng này mẹ không thể để con được tự do hay sao?”
“Không được! Trúc Thanh, nghe lời mẹ là không bao giờ sai! Nếu như con lại vẫn cứ nhất nhất làm theo ý mình, mẹ chỉ có thể — “
“Mẹ à! Mẹ đừng ép buộc con nữa được không, nếu không con cũng chỉ muốn chết cho mẹ xem!”
Nghe Ngô Trúc Thanh nói như vậy, lúc này bà mới tỉnh lại một chút, lát sau, bà thở một hơi dài, nhưng vẫn đang uy hiếp hắn mà nói: “Vậy mẹ sẽ cho con thời gian mấy tháng tới, đến lúc sau con phải đi Anh học ngành kinh tế, không được nhắc tới ngành nghệ thuật hay quen ai cả …”
“Con biết rồi… “
Ngô Trúc Thanh cúp điện thoại, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Vì sao hắn lại có một bà mẹ như thế, vì sao hắn không thể tự làm chuyện mình muốn làm!
Từ khi được Liễu Ứng Quan khai sáng cho đến giờ, những gì Ngụy Hải Đông làm đều tùy theo sở thích của mình, trong lòng buông lỏng rất nhiều.
Thế nhưng dạo gần đây anh lại phát hiện Tề Hàn Bách, cấp trên của mình, dường như thích anh.
Vì sao như thế thì phải quay lại một khoảng thời gian trước.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tề Hàn Bách cứ luôn mang cho anh bữa sáng, nhìn còn có vẻ là tự tay làm lấy.
Vị chánh án vốn trong mắt người khác mang hình ảnh nghiêm túc hà khắc, lạnh lẽo cô quạnh trầm ổn, mỗi sáng lại làm bữa sáng cho anh.
Có ngốc cỡ nào cũng nhìn ra được chuyện gì đang diễn ra.
Thế nhưng Ngụy Hải Đông cũng không nói trắng ra.
Vì trong tòa có quy định, nên hôm nay ra tòa phải mặc trang phục đúng chuẩn, lúc đầu Ngụy Hải Đông tính đi còn muốn nói không đi, Tề Hàn Bách lại từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ trang phục dự bị để mặc ra tòa đưa cho anh.
Ống tay áo màu đen, cổ áo được thuê viền trang trí, ống tay áo có viền vải màu đỏ, thoạt nhìn trang nghiêm lại thiêng liêng.
Dáng người Ngụy Hải Đông vốn đã cao ngất, mặc cái gì đều dễ nhìn, thế nhưng mặc vào bộ đồng phục này lại có một loại cảm giác cấm dục, đôi mắt đen lóa mắt như đá cẩm thạch, khuôn mặt anh tuấn đường nét khắc sâu đẹp như tạc tượng, những lúc cử động tay chân đều cảm giác được khí chất đè ép ở trên.
Tề Hàn Bách cũng thấy có chút khó thở, nhìn chằm chằm mấy lần rồi mới nâng kính mắt lên ổn định lại, chuẩn bị để mở phiên tòa.
Ngày hôm nay Tề Hàn Bách cũng chỉ có một phiên tòa, phiên tòa này cũng chỉ cần dùng một ít tài liệu là đã xét xử xong.
Ngụy Hải Đông đi vào phòng vệ sinh, trước giờ về anh phải thay quần áo.
Bên ngoài tiếng sét đánh ầm ầm vang lên, có vẻ như trời muốn mưa.
Vào lúc cởi trang phục mặc ở tòa, Tề Hàn Bách nhạy cảm mà nghe được tiếng chuyển động của chốt cửa, trong lòng hắn giật mình, động tác ở ngay tay cũng dừng lại.
Một hồi tiếng sấm đi qua, ở bên trong phòng làm việc yên tĩnh, hắn nghe được tiếng chìa khóa cắm vào ổ.
Vì lý do bảo mật, tất cả các phòng làm việc trong tòa án lúc nào cũng được khóa lại, chìa khoá cũng chỉ có rất ít người có, mà chìa khoá của phòng làm việc này, chỉ có hắn và Ngụy Hải Đông cầm.
Tề Hàn Bách không nói gì, cũng không có ngăn lại, mà là tiếp tục động tác trên tay, cũng cởi hết cả quần áo mặc ở trong ra.
Ngụy Hải Đông mở cửa thấy quần áo Tề Hàn Bách còn vướng ở bên hông, nửa che vòng eo trắng nõn của hắn, “Xin lỗi, em không biết anh đang thay quần áo.” Nói rồi tính lui ra ngoài, Tề Hàn Bách lại kêu anh lại, “Đừng đi ra.
Để cửa khóa lại rồi vào đi”
Ngụy Hải Đông nghe hắn nói mà nhíu mày đóng cửa lại.
Sau đó anh đã nhìn thấy quần tây của Tề Hàn Bách từ phần hông rớt xuống đất, còn có một cái quần lót màu đen vướng lại.
Nếu như chỉ muốn đổi sang đồ mặc hằng ngày, không cần phải cởi tới mức thế này.
Anh chậm rãi xoay người lại, ở trong không gian nóng bức này, vị chánh án vốn thường ngày áo mũ chỉnh tề, cẩn thận xét nét kia lại để lộ hoàn toàn vóc người cân xứng, cơ thể trắng nõn xinh đẹp ra trước mặt thực tập sinh của hắn.
Bên ngoài là âm thanh mưa gió đùng đùng vang lên, mưa bắt đầu to hơn.
Sau khi thư ký vào cửa, cả người Tề Hàn Bách chỉ mặc mỗi áo khoác của quan toà, ngồi xổm dưới đáy bàn liếm vào phần xương chân thon gầy của Ngụy Hải Đông.
Thời điểm nghe tiếng đẩy cửa, hai người giật nảy mình.
Ngụy Hải Đông vừa nhớ ra hồi nãy mới đóng cửa quên khóa.
Thực sự là quá nguy hiểm, may mà viện trưởng đột nhiên gửi mail đến, anh tiến tới chỗ máy vi tính xem, trùng hợp liền che được người của Tề Hàn Bách.
Anh phản ứng cực nhanh mà hướng trên bàn dựa vào một chút, chặn lại khe hở bàn, “Dọa tôi giật mình, sau này cô nhớ gõ cửa nhé!”
“A, tôi quên mấy! May mà chánh án không có ở đây! Thư ký vỗ một cái vào đầu mình, trong lòng thấy may mắn không thôi.
Ngụy Hải Đông nhẹ nhàng cười, ngón chân đụng vào đôi môi trơn bóng của Tề Hàn Bách rồi đút vào.
Bị dọa đến sửng sốt Tề Hàn Bách vẫn phản ứng kịp trong chớp mắt, tiếp tục đưa ra đầu lưỡi mút ngón chân của Ngụy Hải Đông, cố gắng không gây tiếng động.
Khe hở chính giữa bàn bình thường chỉ có thể buông chân, giờ giấu cả một người đàn ông thì càng thêm chật hẹp, bản thân Tề Hàn Bách lại rất cao, vùi ở không gian chật hẹp nên chỉ có thể quỳ trên mặt đất, xương bả vai dính sát vào giữa để đỡ người.
Bên ngoài cách tấm ván mấy cm là cô thư ký nhỏ nhắn xinh xắn hoạt bát đang đứng ở đó.
Mà có lẽ viên thư ký nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Vị chánh án vốn luôn làm cho cô vừa sợ vừa thấy kính trọng kia, đang rúc lại ở khe hở chính giữa bàn, cả người mở rộng ra dùng đầu lưỡi ướt mềm liếm chân đàn ông.
Cô thấy chánh án không ở đây, mới thoải mái đem hồ sơ đặt xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm với Ngụy Hải Đông.
Một bên ừ ừ à à nghe thư ký nói chuyện, một bên Ngụy Hải Đông vừa dùng chân uốn đảo đầu lưỡi của Tề Hàn Bách, cảm giác khoang miệng ấm bọc vào lớp da làm cho anh thoải mái mà híp mắt lại.
Anh cúi đầu nhìn hồ sơ trên bàn, giọng nói có chút khàn khàn, “Lại có vụ án mới à? “
“Không phải.” cô thư ký tự nhiên sờ lỗ mũi một cái, dường như có chút ngượng ngùng, “Hai tập hồ sơ này là do trước đó tôi chỉnh sai trình tự, chánh án để cho ta chỉnh lại lần nữa đó.” dường như cảm thấy việc phạm loại sai lầm căn bản này có chút ngu ngốc, cô còn bỏ thêm một câu để bao biện cho mình, “Tôi cũng mới vừa qua thời kỳ thực tập không lâu mà.
Cậu thì tốt rồi, chánh án rõ ràng thiên vị cậu nhiêu.” cô ta buồn bực mà nằm úp sấp ở đối diện chu miệng lên.
Tề Hàn Bách ở dưới đáy bàn thậm chí có thể cảm giác chân của cô đang chống vào ở trên chính giữa tấm ván kia.
“Có không?” Ngụy Hải Đông híp mắt cười, ở dưới đáy bàn cà cà mặt của Tề Hàn Bách, “Chánh án tốt bụng lắm mà.”
“Đó là đối với cậu thôi.” Nói rồi cô ta như vì bức xúc mà lại tiếp tục kể lể hết ra, “Lần trước chả phải bản ghi chép của cậu bị lỗi sao? Thế mà chánh án cuối cùng lại tự nhiên trực tiếp tự sửa lại, cũng chả la cậu tiếng nào, nếu như là tôi à, thì dù có sai một dấu chấm câu cũng sẽ bị mắng xối xả, cậu cũng không biết tôi đã bị giáo huấn biết bao nhiêu lần từ khi tôi đi thực tập tới đây đâu.
Còn có lần trước tôi đến trễ bị anh ấy mắng tới khóc, chắc cậu đã quên.
Ai, chánh án đúng thật là phân biệt đối xử mà.”
“Chắc do anh ấy thấy tôi mới nên quan tâm tới tôi hơn thôi.”
Tề Hàn Bách bắt đầu liếm đến phần da