Dần dần vào mùa hè, khí trời cũng nóng lên, Ngụy Hải Đông sợ nóng nên mở máu lạnh rất lớn, Tề Hàn Bách lại khá là sợ lạnh, mỗi ngày đều khóa cửa ngồi ở trong lòng Ngụy Hải Đông làm việc.
Những lúc thế này, Ngụy Hải Đông thật sự có cảm giác tựa như mình đang nuôi một con thỏ.
Hơn nữa con thỏ lớn này còn mang vẻ mặt đứng đắn, đang nhìn lời khai của phạm nhân.
Hai người đang ôm nhau thân thiết, điện thoại di động lại vang lên.
Tề Hàn Bách liếc mắt một cái đã biết là ai, cũng không lên tiếng hay hờn trách gì, chỉ là im lặng ngã vào giữa cần cổ của Ngụy Hải Đông hôn lên làn da.
Ngụy Hải Đông vừa vuốt ve sau gáy để an ủi hắn, vừa nhận cuộc điện thoại.
“Hải Đông, hôm nay anh có về không?”
Mấy ngày nay, Ngụy Hải Đông không chỉ đi qua lại giữa chỗ của Ngô Trúc Thanh và Nhiêu Bạch, còn hay đến nhà của Tề Hàn Bách, cho nên tính tới tính lui, số lần trở về nhà mới tự nhiên đã giảm rất nhiều rồi.
Ngô Trúc Thanh lại vẫn cứ tìm cớ để không lên lớp, mỗi ngày chỉ ở nhà chờ đó.
Tay của Ngụy Hải Đông theo cổ của Tề Hàn Bách đi xuống phía dưới, mò đến tấm lưng, bàn tay lửa nóng làm cho người ở dưới thở dốc một hồi, Ngụy Hải Đông tùy ý trả lời Ngô Trúc Thanh nói: “Ừ anh sẽ về! Em ở nhà chờ anh.”
“Được, em chờ anh” Ngô Trúc Thanh cười trả lời, giọng có chút run do cao hứng.
Cúp điện thoại, Ngụy Hải Đông để mình vui vẻ trong chốc lát trên người con thỏ lớn rồi mới trở về nhà.
Vừa vào tới cửa nhà, Ngô Trúc Thanh đang giúp anh đổi dép, chợt nghe tiếng điện thoại của Ngụy Hải Đông lại vang lên.
Trái tim của hắn thắt lại, căng thẳng nhìn Ngụy Hải Đông cầm điện thoại đến sân thượng để nghe.
“Anh à, em, có lẽ em có rồi.” trong điện thoại Nhiêu Bạch nói đầy hốt hoảng.
“Có” Ngụy Hải Đông nghi ngờ nhíu nhíu mày, dừng một chút mới hiểu được có là ý gì, “Em thật sự có thể mang thai à?”
Nhiêu Bạch nhỏ giọng dạ một tiếng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Anh ơi, anh có thể tới bệnh viện một chút không? Em, em muốn gặp anh.”
Cúp điện thoại rồi Ngụy Hải Đông vẫn còn chưa kịp tỉnh lại.
Vào lúc anh ý thức được hóa ra mình chỉ thức các bạn nam, đã có cảm giác rằng tương lai mình chắc chắn sẽ không có con, nhưng thế mà hiện tại lại nói cho anh biết rằng cốt nhục của mình đã thành hình ở trong thân thể của một người con trai, điều này cũng thật là quá khó để tin được.
Thế nhưng anh vẫn rất nhanh thay đổi giày chuẩn bị đi bệnh viện, hỏi cho rõ để có dự định về sau.
Giữa lúc anh muốn mở cửa để đi, Ngô Trúc Thanh lại chợt từ phía sau ôm chặt lấy anh.
“Không cần đi, Hải Đông, van xin anh không cần đi. “
Ngụy Hải Đông cũng chỉ đành hướng hắn giải thích: “Trúc Thanh, anh có việc gấp phải xử lý, xong xuôi trở về, ngoan, buông tay ra.
“
“Em không muốn.
” Ngô Trúc Thanh đem khuôn mặt chôn vào tấm lưng rộng phía sau, “Em biết, anh muốn tới chỗ của Nhiêu Bạch, nếu anh đi thì sẽ không trở về nữa.
Hải Đông, em ở đây chờ anh đã lâu, anh lại không thể ở bên em một đêm sao? “
Ngụy Hải Đông thở dài, trực tiếp đẩy tay hắn ra, quay đầu lại chỉ nói một câu xin lỗi xong rồi không chút do dự mà đạp cửa bước ra ngoài.
Ngón tay của Ngô Trúc Thanh chỉ vừa xẹt qua một bên tay áo của anh.
Lái xe đến bệnh viện, Nhiêu Bạch đang cúi đầu ôm bụng ngồi ở bên ngoài.
Trong nháy mắt khi cậu nhận thấy được thân thể khác thường thì đã biết nhất định mình đã có.
Cậu đương nhiên là muốn giữ lại đứa con kết hợp giữa mình với Ngụy Hải Đông.
Vào thời điểm khi biết kết quả, cậu thật sự theo bản năng liền lấy ra điện thoại, muốn nói cho Ngụy Hải Đông cái tin này.
Thế nhưng cậu lại do dự, cậu không biết Ngụy Hải Đông có muốn hay không.
Nếu như anh ấy không muốn, kêu mình phá thì làm sao bây giờ?
Cậu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, thế nhưng cậu biết nếu như gạt Ngụy Hải Đông, vậy thì kết cục của cậu nhất định là sẽ không tốt đẹp gì.
Không có một người đàn ông nào thích bị lừa dối và giấu giếm.
Cho nên Nhiêu Bạch vẫn nói cho Ngụy Hải Đông.
“Thế nào rồi?”
Ngụy Hải Đông đi tới trước mặt Nhiêu Bạch hỏi.
Nhiêu Bạch ngẩng đầu, con mắt đỏ ngầu, “Ca ca, nếu như em thật sự có, chúng ta sẽ giữ lại đứa bé này có được hay không?”
Ngụy Hải Đông im bặt đi trong nháy mắt, “Đừng vội, chúng ta cứ xem trước đã.
“
Bác sĩ nhìn tờ siêu âm nói rằng: “Kết quả siêu âm chỉ ra đúng là đang mang thai, thời gian mang thai có thể tầm năm tuần.
Tuy là người song tính quả thực rất khó mang thai, nhưng mà cũng không phải là không thể được.
Thế nhưng nếu muốn sinh ra được, có lẽ sẽ khá là nguy hiểm, các cậu phải suy nghĩ cẩn thận.”
Ngụy Hải Đông nhìn lại về phía Nhiêu Bạch
Nhiêu Bạch lắc đầu, trong mắt rưng rưng, “Em muốn giữ lại, ca ca, em không muốn phá đâu.”
Nói rồi cậu tựa ở trên vai Ngụy Hải Đông khóc lên.
Ngụy Hải Đông vỗ bờ vai của cậu, “Phía sau còn có người, chúng ta đi ra ngoài trước đã.
“
Hai người tới một góc nào đó yên tĩnh, Nhiêu Bạch kéo tay Ngụy Hải Đông năn nỉ nói: “Em, em thật sự muốn sinh con cho anh, mặc dù có nguy hiểm thế nào em cũng không sợ, có được hay không?”
Ngụy Hải Đông nhẹ nắm lấy tay cậu, còn đang do dự vẫn chưa trả lời.
Trong lòng bồn chồn Nhiêu Bạch vội vã cầm lấy tay anh duỗi đến cái bụng non mềm của mình, “Ca ca anh cảm nhận đi, ở chỗ này đang có một đứa bé đó, chắc hẳn anh cũng đang mong đợi đến lúc nó chào đời, gọi anh là ‘ba’.”
Vừa nói vừa rơi lệ, hy vọng Ngụy Hải Đông có thể thương mình một chút, đồng ý cho cậu giữ lại em bé không dễ có được này.
“Được rồi, đừng khóc.
” Ngụy Hải Đông duỗi tay gạt đi nước mắt của cậu, “Thời gian mang thai mà khóc sẽ không tốt cho em bé sau này.”
Nhiêu Bạch nghệch ra nhìn anh, lúc phản ứng kịp mới vì quá vui mừng mà ôm lấy anh, “Anh đồng ý rồi? Thật sự đồng ý rồi?”
“Ừ, ừ, là con của anh thì đương nhiên anh sẽ hy vọng nó được chào đời lớn lên chứ, ngốc ạ.”
“Hì hì.” Nhiêu Bạch ngây ngốc cười lên một tiếng.
“Đi thôi, trở về chỗ căn hộ gần trường, để anh tìm bảo mẫu cho em, sau này em chỉ cần yên tâm dưỡng thai, đừng lo lắng điều gì cả.” Ngụy Hải Đông khoác vai Nhiêu Bạch đi ra ngoài bệnh viện.
“Dạ…! ” Nhiêu Bạch gật đầu thật mạnh, lại mang ánh mắt gian xảo, mặt đã hồng hơn “Thời gian tới anh cũng không được chạm vào em đó.”
Ngụy Hải Đông nhìn cậu cười, vuốt mặt cậu một cái, “Toàn nghĩ bậy bạ, bác sĩ cũng đã dặn hạn chế làm rồi.”
Câu này khiến mặt của Nhiêu Bạch đỏ chót lên, cậu vùi đầu vào vai Ngụy Hải Đông, ngượng ngùng cà cà, “Ôm ca ca ngủ thôi là em đủ vui rồi.”
“Ừ ~ tối anh ngủ với em.” Ngụy Hải Đông vẫn rất nuông chiều người đang mang thai.
Đến nhà rồi, để Nhiêu Bạch ngủ thiếp đi, Ngụy Hải Đông vẫn có chút không tin bỗng nhiên anh lại sắp có con.
Suy nghĩ một chút, anh lại gọi điện thoại cho anh trai mình.
“Đông Đông? Trễ như thế còn chưa ngủ?” Ngụy Văn Sở đang nhìn văn kiện công ty, bóp bóp cái mũi, “Ngủ trễ như thế không tốt cho sức khỏe.”
“Anh ạ, em muốn nói cho anh biết việc này.”
“Cái gì? ” động tác của Ngụy Văn Sở dừng lại trên trán, bắt đầu chuyên chú nghe lời của Ngụy Hải Đông.
“Ừm…… Có người mang thai con của em.”
“Con?” Ngụy Văn Sở dừng lại một chút, “Chả phải em vốn không thích con gái à?”
“Không phải là con gái — “
Ngụy Văn Sở đột nhiên nghĩ tới lần trước Ngụy Hải Đông uống rượu say có gọi tên Nhiêu Bạch, ngày sau anh có kêu người đi thăm dò lai lịch của người này, là một người song tính, nên đã hiểu ngay ra vấn đề.
“Em đã kêu giữ thai rồi.
Nhưng là vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin được, nêu giờ muốn nói với anh một chút.
Hơn nữa về việc phải nói với ba mẹ — “
Ngụy Văn Sở cười, “Không sao cả, nếu là con của em thì cứ sinh ra là được mà! Không cần phải thấy nặng nề gì hết, để anh lo cho!”
“Vậy thì cám