Bách Luyện Thành Thần

Chuyện lớn


trước sau

Thấy cảnh này, mọi người lại bắt đầu bàn tán.

“Một đòn kia của Châu Đan thật đáng sợ, gần như chỉ một chữ Sát đã đánh bay La Chinh! Hắn mạnh hơn La Chinh rất nhiều, có lẽ La Chinh sẽ phải thua!”

“Chỉ sợ không chỉ đơn giản là thua như vậy. Cái chữ Sát này vô cùng quỷ dị, bản thân nó chứa sức mạnh vô cùng khủng bố, hơn nữa mới vừa rồi ta cảm nhận được hình như nó có thể bắn ngược sức mạnh của La Chinh về. Cũng chính trong nháy mắt đó La Chinh bị sức mạnh của bản thân và sức mạnh vốn có trong chữ Sát tấn công hai tầng. Lần này La Chinh có thể đứng lên hay không cũng khó nói.”

“Thì ra là thế. Nếu vậy, thần lực trời sinh của La Chinh lại đánh lên trên người hắn. Chỉ mong hắn không đứng dậy được, nhất định đừng có đứng lên! Ta liên tục cược La Chinh bại, nhưng mỗi lần đều thua thảm! Đã sắp thua sạch cả quần rồi. Lần này xem như ta đã bất chấp tất cả, đặt toàn bộ gia tài trên người Châu Đan. Chỉ cần La Chinh thua, ta có thể thắng về cả vốn lẫn lãi!”

“Yên tâm. Không đứng dậy nổi đâu, cho dù là sắt thép mà trúng một chiêu như vậy thì cũng chịu không nổi.”

Như vậy có thể nói, ngoài Tiểu Vũ Phong từ trên xuống dưới và vài người đi ngược lại số đông cược La Chinh thắng, thì hầu như tất cả mọi người đều hy vọng La Chinh thua! Đều hy vọng La Chinh không thể đứng lên!

Lúc này, đúng là La Chinh không hề đứng lên, nhưng không phải bởi hắn không muốn mà là đang tự hỏi làm thế nào đối phó với tình thế hiện tại, làm thế nào để phá Tự Quyết của Châu Đan.

Suy nghĩ trước sau, La Chinh ý thức được rằng chỉ nhờ vào thân xác của mình thì có lẽ không thể phá vỡ phòng ngự của Châu Đan.

Nhất định phải dùng biện pháp khác.

Năm chữ Phòng Tự Quyết không ngừng bay múa xung quanh Châu Đan, bên người Châu Đan còn có hai chữ Sát Tự Quyết. Tuy Dư đạo sư bảo Châu Đan chỉ cần có cơ hội thì phải đánh La Chinh đến chết, nhưng với tính cách của Châu Đan thì thực sự không làm được chuyện này.

Một người luôn tuân theo đạo quân tử thì làm sao có thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn được?

Một đòn vừa rồi hẳn là La Chinh đã chịu phản lực nghiêm trọng, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, có lẽ là ngất đi rồi. Nếu vậy cũng không tồi, trọng tài trực tiếp phán La Chinh thua, trận đấu này cũng không cần tiếp tục nữa.

“Hẳn là không đứng dậy nổi...” Châu Đan nhìn chằm chằm La Chinh. Thế này, hắn cũng có thể ăn nói với Dư đạo sư rồi. Dù sao ngất xỉu cũng tính là thua, hắn đích thực không thể tiếp tục công kích La Chinh nữa. Ngay lúc Châu Đan vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy tay chân La Chinh động đậy, lập tức nhảy bật lên như một con cá chép, còn hoạt động thân thể một chút, bản mặt tỉnh bơ mà cười...

Một hơi mà Châu Đan vừa mới thở ra, lập tức lại bị hít ngược trở lại. Người này cứ như không có việc gì xảy ra.

Thân thể La Chinh mạnh mẽ, đây là chuyện Châu Đan đã biết từ lâu. Trước đây La Chinh đã từng biểu diễn rồi. Châu Đan cũng rất rõ ràng, bình tĩnh tìm cách rồi mới hành động, nhưng hắn lại không nghĩ rằng thân thể La Chinh có thể mạnh mẽ đến mức này.

Đây cũng không phải mức độ mà thân thể máu thịt có thể đạt được, cho dù là sắt thép chân chính thì chỉ sợ cũng đã bị đánh vỡ rồi. Trừ phi thân thể La Chinh đạt tới cấp bậc huyền khí, thậm chí linh khí, có khi mới đủ khả năng chịu đựng đòn này.

Vốn Châu Đan chỉ nghĩ như vậy trong đầu, nhưng hắn lại không biết suy đoán của mình đã vô tình gần tới sự thật. Thân thể La Chinh đích thực là linh khí hàng thật giá thật, hơn nữa còn là linh khí trung phẩm!

La Chinh hoạt động thân thể một chút rồi nhìn Châu Đan đứng cách đó không xa, lúc này đây hắn lại hành động lần nữa!

La Chinh đánh nhưng cũng không mù quáng, tuy trước đây hắn che giấu thực lực của mình, nhưng hắn cũng hiểu mình không thể giấu kín được mãi. Huống chi nếu là người có lòng muốn điều tra ra thực lực thực sự của hắn thì cũng không khó.

Nếu hiện tại thân thể đơn thuần đã không thể đánh bại được Châu Đan, như vậy liền đến phiên chân nguyên của hắn lên sân khấu.

Trong nháy mắt lúc La Chinh tiến lên, từng luồng chân nguyên màu tím đen điên cuồng chui ra khỏi đan điền của hắn. Chân nguyên Thiên Ma theo kinh mạch chui thẳng vào trong hai tay La Chinh, sau đó đột nhiên phóng ra từ trên trán giống như từng ngọn lửa màu tím đen hừng hực thiêu đốt, tản mát ra một cỗ khí thế kịch liệt, quỷ dị phi phàm.

Mà ở trong chân nguyên màu tím đen kia còn có một chút ánh sao sáng lấp lánh, chỉ cần tùy ý liếc nhìn một cái sẽ cảm thấy bên trong ánh sao đó ẩn chứa lực lượng của Tinh, tạo cho người khác một áp lực chấn động trong lòng!

“Gì? La Chinh dùng chân nguyên... Sao ta lại quên mất La Chinh đã là cao thủ Tiên Thiên chứ! Từ lúc đánh đến giờ hắn vẫn chưa hề dùng tới chân nguyên!”

“Nói thừa. Ta nói rồi, người khác có thể che giấu tu vi, chẳng lẽ La Chinh lại không thể?”

“Chân nguyên của La Chinh làm cho người khác thấy áp lực rất lớn. Chân nguyên này cực kỳ đặc biệt, nhưng rốt cuộc lại không biết hắn tu luyện công pháp gì!”

Sắc mặt mọi người cũng kinh hãi. La Chinh một đường đánh thẳng tới đây đều chỉ dựa vào thần lực trời sinh và thân thể mạnh mẽ của hắn, nhưng giữa chừng chợt dùng tới chân nguyên, khiến mọi người nhất thời khó có thể tiếp thu. Huống chi đa số bọn họ đều cược cho Châu Đan, nếu thế cục thật sự bị La Chinh đảo lộn thì bọn họ sẽ thua sạch sành sanh, đến cả quần cũng chẳng còn.

Chỉ có cực ít đệ tử đã đi ngược lại số đông cược La Chinh thắng thì lúc này mới dương dương tự đắc: “Ta đã nói rồi, chắc chắn La Chinh che giấu để chuẩn bị cho các trận sau. Tuy hắn là Tiên Thiên Nhị Trọng, nhưng mà chỉ với cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng lại có thể một đường thắng liên tiếp đến bây giờ thì không thể nào là một tên bất tài!”

Thạch Kinh Thiên ngồi trên đài cao nhìn thấy chân nguyên Thiên Ma ngưng tụ trong tay La Chinh thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hai mắt như hai thanh đao nhỏ sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm chân nguyên Thiên Ma rồi chậm rãi nói: “Chuyện gì vậy? Nếu ta không lầm, chân nguyên trong tay La Chinh, hình như là chân nguyên Thiên Ma!”

Sắc mặt Từ trưởng lão đứng bên cạnh Thạch Kinh
Thiên cũng ngưng trọng đến cực điểm: “Đúng là chân nguyên Thiên Ma! Thằng nhóc này thế mà luyện thành chân nguyên Thiên Ma. Sao có thể...? Hắn vào Thiên Thư Các lấy đi Thiên Ma Thần Quyền rồi?”

“Ha ha, Thiên Ma Thần Quyền đặt ở Thiên Thư Các trăm năm nay mới có ba người lấy được. Hai trong số đó không thể luyện thành, còn một người bị Lẫm thúc ngăn cản, không cho tu luyện. Thật không ngờ... không ngờ.... Thiên Ma Thần Quyền này cuối cùng vẫn có người luyện thành.” Thạch Kinh Thiên thì thào nói.

Lẫm thúc trong miệng Thạch Kinh Thiên, tất nhiên là chỉ ông lão mà ngày đó La Chinh đã gặp trong Thiên Thư Các khi lấy Thiên Ma Thần Quyền đi. Địa vị của lão cực cao, đến tông chủ Thạch Kinh Thiên cũng phải gọi một tiếng “Lẫm thúc“.

“Thiên Ma Thần Quyền chính là công pháp thánh giai, cho tới nay thân thể con người căn bản không thể tu luyện được, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc thằng nhóc này làm thế nào mà luyện thành!” Trong mắt Từ trưởng lão toát ra vẻ hâm mộ, cho dù đã có địa vị trưởng lão thì lão cũng khá động tâm với công pháp thánh giai.

Cũng không phải Từ trưởng lão không thể lấy bản Thiên Ma Thần Quyền về tay mình. Chỉ cần trả một cái giá lớn nhất định là lão có thể mượn được. Nhưng cũng đành chịu, tuổi tác lão đã cao, huống chi công pháp thánh giai cũng không phải chỉ cần tu luyện là có thể thành. Đây là công pháp truyền thừa của Ma tộc, nhưng đến bản thân người Ma tộc cũng còn khó mà luyện thành, vậy nên Từ trưởng lão muốn tu luyện cũng quá khó khăn.

“Không thể tu luyện?” Thạch Kinh Thiên nghe Từ trưởng lão nói vậy thì lại lắc đầu: “Đối với ba trăm quận huyện, hàng tỉ người trong Đông Vực mà nói thì có thể là khó khăn. Nhưng phóng mắt ra toàn thế giới, hàng loạt các tông môn, điện phủ, thánh địa bốn phương, các đệ tử thiên tài trong đó từ nhỏ đã có được tài nguyên vô hạn, thiên phú được di truyền từ cha mẹ có thực lực cường đại, trời sinh bọn họ đã cường đại hơn rất nhiều, nếu thật sự muốn tu luyện, chưa chắc đã không thành công...”

Nghe Thạch Kinh Thiên nói vậy, Từ trưởng lão nhất thời trầm mặc.

Thạch Kinh Thiên nói có lý, thế giới này quá lớn, quá lớn.

Chỉ riêng Đông Vực đã có hơn tỉ người, chưa kể còn có Tây Vực, Bắc Vực, Nam Vực, Trung Vực, chẳng nơi nào bé hơn Đông Vực này.

Nhưng khoảng cách giữa các Vực rất xa xôi, không dưới trăm vạn dặm đường, còn con người được phân tán trong mỗi Vực đều phải tự chiến đấu. Giống như khi bị Yêu tộc tiến công, người trong mấy Vực khác cũng khó lòng cứu giúp, huống chi trong bốn Vực khác chưa chắc con người đã là chúa tể. Dựa vào hiểu biết của Từ trưởng lão, con người sống ở Tây Vực vô cùng gian khổ, chúa tể Tây Vực chính là người Ma tộc, con người ở đó chỉ được coi là thứ cấp, tất cả đều lấy Ma tộc làm đầu.

Ma tộc và con người cũng được phân bố như nhau, rải rác khắp nơi. Chỗ giao giữa Trung Vực và Đông Vực có một đế quốc lớn của người Ma tộc. Hiện giờ vương triều Phần Thiên đang liên minh cùng đế quốc Ma tộc đó để đối phó với Yêu tộc.

Nếu nhìn xa hơn một chút thì trên thực tế, năm vực Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung này cũng chỉ là một cái đảo thật lớn trên thế giới mà thôi!

Nghe nói vượt qua dải ngân hà bạo loạn vô biên kia thì mới có thể nhìn thấy đại lục thực sự của thế giới này!

Nếu đã suy xét đến nơi đây, rồi nghĩ lại Thanh Vân Tông, tưởng tượng thế giới này có tới trăm triệu tỉ sinh linh, trong đó những đệ tử ưu tú có thiên phú có thể tu luyện một quyển Thiên Ma Thần Quyền còn khó gặp nữa không?

“Tông chủ ta đây cũng hơi thất bại. Trong Thanh Vân Tông có người tu luyện Thiên Ma Thần Quyền mà không ai nói cho ta biết, đến khi chính mắt nhìn thấy mới biết được. Haha.” Thạch Kinh Thiên hơi tự giễu mà cười nói.

Thực tế trong Thanh Vân Tông vẫn không ít người biết chuyện La Chinh tu luyện Thiên Ma Thần Quyền, ít nhất là mười đại chân nhân kia đều biết. Chỉ là bọn họ vì mục đích nào đó, thậm chí vì đã kết thù kết oán với La Chinh, nên cũng không muốn báo cáo chuyện này. Không chỉ như thế, bọn họ còn ngăn chặn không ít tin tức về thiên phú mà La Chinh đã thể hiện khi tu luyện!

“Tông chủ, người biết về Thiên Ma Thần Quyền đã ít lại càng ít, chỉ sợ cho dù có thấy La Chinh sử dụng Thiên Ma Thần Quyền thì cũng không mấy ai nhận ra.” Từ trưởng lão phân tích.

“Cũng phải. Chẳng qua chuyện này ta vẫn muốn điều tra thêm! Nếu có người biết rõ chuyện lớn này nhưng không báo cáo, ta tất nhiên sẽ khiến họ phải trả cái giá lớn!” Thạch Kinh Thiên lạnh nhạt nói.

Chỉ một lời này lại làm trong lòng Từ trưởng lão âm thầm cả kinh. Tuy chuyện này không liên quan tới lão, nhưng tầng tầng sát khí ẩn giấu trong lời nói của Thạch Kinh Thiên làm cho Từ trưởng lão có chút sợ. Lão cho rằng, dù La Chinh tu luyện Thiên Ma Thần Quyền thì cùng lắm cũng chỉ biểu lộ ra thiên phú không tồi mà thôi, chứ không nghĩ tới Thạch Kinh Thiên lại coi trọng việc này như vậy. Chẳng lẽ bản công pháp thánh giai này thật sự khó tu luyện như vậy?

La Chinh tất nhiên không biết cuộc đối thoại của hai người. Kiến thức hiện tại của hắn chỉ vẻn vẹn trong Đông Vực này mà thôi. Phía sau Thiên Ma Thần Quyền này rốt cuộc là cái gì thì hắn cũng không rõ, nhưng hiện tại hắn đã lựa chọn dùng Thiên Ma Thần Quyền để phá vỡ phòng ngự của Châu Đan!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện