La Chinh đột nhiên bộc phát ra chân nguyên có uy thế như thế, sắc mặt Châu Đan lúc này cũng cứng lại.
Châu Đan vốn kinh ngạc với thân thể mạnh mẽ của La Chinh, nhưng cũng chỉ là coi trọng về mặt thân thể mà thôi.
Tuy lực phòng ngự của La Chinh cường hãn nhưng Châu Đan không hề sợ hãi, dù sao chỉ cần La Chinh không công phá được Phòng Tự Quyết của hắn thì hắn vĩnh viễn bất bại.
Nhưng lúc La Chinh phóng ra chân nguyên, Châu Đan nhất thời cảm thấy tình huống không ổn.
Vì sao lúc trước khi hắn chiến đấu lại không sử dụng chân nguyên?
Chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, chân nguyên của La Chinh cũng không mạnh, hay nói cách khác, thứ duy nhất La Chinh cậy vào chính là thân thể mạnh mẽ và thần lực khủng bố trời sinh của hắn.
Thứ hai, thực lực La Chinh vượt xa tưởng tượng, hắn đánh thẳng đến lúc này nhưng vẫn áp chế thực lực bản thân, che giấu con bài chưa lật của mình!
Theo phán đoán của Châu Đan, khả năng thứ nhất cực kỳ thấp. Thân thể đã cường đại như vậy, sức mạnh cũng kinh khủng như thế, cho nên chân nguyên của hắn làm sao kém được? Huống chi hai luồng chân nguyên màu tím đen trong tay La Chinh lại phát ra uy thế bậc này! Uy lực dù thế nào cũng sẽ không yếu!
Nghĩ đến đây, Châu Đan liền không ngừng lùi về phía sau, vừa lùi vừa điều khiển bút lông trong tay như rồng bay phượng múa vẽ ra một đám chữ Sát. Trận chiến đấu này đã định trước là một trận khổ chiến.
Châu Đan không kịp kinh ngạc để than rằng tu vi của La Chinh mới chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng, thậm chí hắn đã quên tu vi của La Chinh luôn rồi. Lúc này hắn cho rằng La Chinh là kình địch cực mạnh của cuộc đời mình!
“Sát sát sát sát sát...”
Một đám Sát Tự Quyết hình thành dưới ngòi bút của Châu Đan, chúng vừa xuất hiện liền sắp xếp thành một trận pháp theo góc độ cực kỳ lạ, đánh về phía La Chinh.
“Thập Tam Tuyệt Sát Trận!”
Thập Tam Tuyệt Sát Trận này chính là phương pháp tấn công mạnh nhất của Châu Đan, cũng là đòn sát thủ của hắn.
Hắc Nham Phong chính là phong xếp hạng thứ hai của Thanh Vân Tông, thân là đệ tử đứng đầu Hắc Nham Phong thì không thể không có dã tâm bước lên đỉnh cao, nhưng thực lực của các đệ tử thân truyền không thể coi thường, hắn nhất định phải giữ lại con bài chưa lật của mình.
Đáng tiếc giờ này Châu Đan đã hiểu, con bài chưa lật này hắn không giữ nổi!
Tuy hắn vốn cũng có thể trực tiếp nhận thua, bởi hắn đã toàn thắng từ đầu đến giờ nên lúc này có thua một hai trận cũng không sao.
Nhưng Châu Đan không làm được, phong phạm quân tử làm sao có thể để hắn làm loại chuyện đầu cơ trục lợi như vậy? Huống chi đối thủ của hắn còn là một vị Tiên Thiên Nhị Trọng, nếu thật sự thực lực không tốt, thua bởi La Chinh hắn có thể chấp nhận! Nhưng nhất định không thể không chiến mà đã thua, không xứng với đạo quân tử của hắn!
Thập Tam Tuyệt Sát Trận vừa xuất hiện, toàn bộ võ đài nhất thời đằng đằng sát khí. Sát ý thật lớn làm cho người ta cảm thấy bị áp bách mãnh liệt, giống như mình đang đứng trong địa ngục Tu La vậy. Trọng tài trên võ đài bị những luồng sát ý đó áp chế, sắc mặt cũng tái nhợt, vội vàng lui ra khỏi võ đài, đến khi ra ngoài kết giới ngăn cản lại luồng sát ý này thì trên mặt hắn mới dần hồng hào trở lại.
“Thập Tam Tuyệt Sát Trận sao?” La Chinh nhìn mười ba Sát Tự Quyết tạo thành trận pháp áp bách về phía mình, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Chỉ một chữ Sát đã có thể bộc phát ra sức mạnh như vậy, hơn nữa còn có thể phản chấn lại sức mạnh của mình, hắn cũng hiểu lúc này đây hắn không được qua loa dù chỉ một chút.
“Thiên Ma Mị Ảnh! Xuất!”
Phía sau La Chinh bỗng nhiên có tới sáu bóng dáng màu tím đen nhẹ nhàng đi ra.
Hình thái của sáu Thiên Ma Mị Ảnh kia khác nhau, nhưng nhìn qua giống như đều phác họa lại thân thể La Chinh vậy. Chúng vừa xuất hiện liền vọt tới phía Thập Tam Tuyệt Sát Trận kia.
Đại trận được tạo thành từ mười ba Sát Tự Quyết, uy lực khủng bố biết bao. Trong nháy mắt Thiên Ma Mị Ảnh đầu tiên xông lên, Thập Tam Tuyệt Sát Trận kia bắt đầu chậm rãi xoay tròn, tạo thành một luồng sát khí xoắn lại, cuốn Thiên Ma Mị Ảnh vào trong.
Thiên Ma Mị Ảnh cứng thế nào?
Trong luồng khí xoắn liền truyền đến từng đợt tiếng vang giống như đang rang đậu.
“Bụp bụp bụp bụp...”
Giống như tiếng một vật cứng bị nhét vào bên trong chiếc cối xay đang xoay tròn.
“Két két... “
Bề mặt Thiên Ma Mị Ảnh bắt đầu xuất hiện vết nứt, dường như sắp vỡ, nhưng cùng lúc đó, ba chữ Sát ở mặt ngoài Thập Tam Tuyệt Sát Trận cũng xuất hiện vết nứt!
Thấy cảnh này, sắc mặt Châu Đan lập tức vô cùng khó coi.
Uy lực của Thập Tam Tuyệt Sát Trận này bản thân hắn rõ nhất, sau khi tu luyện thành công Thập Tam Tuyệt Sát Trận, hắn cũng đã từng lấy rất nhiều đồ vật làm thử nghiệm.
Ngay từ đầu hắn thử xoắn một khối gỗ vô cùng rắn chắc, thực nhẹ nhàng đã khiến nó vỡ thành những mảnh nhỏ.
Sau đó hắn thử xoắn tảng đá, cũng nhẹ nhàng mà biến nó thành bột phấn.
Tiếp đó liền xoắn tới sắt thép, huyền khí, linh khí...
Trong thử nghiệm của Châu Đan, hầu như không có đồ vật gì có thể ngăn trở lực xoắn của Thập Tam Tuyệt Sát Trận.
Nhưng mà...
Vì sao Thiên Ma Mị Ảnh La Chinh triệu hồi ra lại có thể ngăn cản được? Dựa vào cái gì!
Thông thường, thứ mà võ giả sử dụng chân nguyên để biến thành không có khả năng cứng rắn như thế!
Đó cũng là lý do tuyệt đại đa số võ giả đều có thể hóa chân nguyên thành đao, kiếm và vũ khí, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn một món vũ khí chân chính mà không dùng loại vũ khí do chân nguyên hóa thành.
Nhưng Mạc Hưu Ngôn là một ngoại lệ, công pháp mà lão ta tu luyện vô cùng đặc biệt nên mới cô đọng ra một thanh kiếm chân nguyên sánh ngang được với tiên khí. Chẳng qua trong mắt một vài võ giả, làm như vậy chỉ tổ phí sức, dùng chân nguyên hóa kiếm tuy rằng khả thi, nhưng phải hao tổn một lượng chân nguyên lớn để duy trì. Hơn nữa bảo kiếm tương đương với tiên khí của Mạc Hưu Ngôn cũng không phải hình thành chỉ trong nháy mắt, mà còn phải ngưng luyện ra hàng vạn hàng nghìn binh khí sau đó ngưng tụ lại mới được, quá trình quá phiền toái.
Cao thủ so chiêu có đôi khi chỉ trong nháy mắt, nếu có một thanh tiên khí, rút ra là có thể chém ngay, chứ kẻ địch không thể nào cho ngươi thời gian đủ dài để ngươi ngưng tụ ra kiếm chân nguyên.
Đó cũng là bởi vì Mạc gia
suy bại, với tài lực của Mạc gia thì không thể mua nổi một thanh tiên khí, cho nên Mạc Hưu Ngôn mới phải lựa chọn biện pháp này, bù lại thế yếu về vũ khí của hắn.
Nhưng tuyệt đại đa số vật biến hóa ra từ chân nguyên mà ra không thể phòng ngự được, ít nhất là không thể ngăn cản được lực nghiền xoắn từ Thập Tam Tuyệt Sát Trận của Châu Đan!
Cho dù là linh khí cũng có thể bị Thập Tam Tuyệt Sát Trận xoắn vụn. Như vậy chỉ có thể nói, độ cứng của Thiên Ma Mị Ảnh này có thể so với tiên khí!
Thế nhưng Châu Đan không biết, Thiên Ma Mị Ảnh này không phải là La Chinh quán tưởng mà ra được, nói trắng ra là nó khác hóa thân chân nguyên thông thường một trời một vực. Thứ mà La Chinh quán tưởng ra chỉ có một, đó là Tinh quang trong chân nguyên Thiên Ma. Về phần Thiên Ma Mị Ảnh, thì nó được ngưng kết tự nhiên sau khi tu luyện Thiên Ma Thần Quyền tới trình độ nhất định.
“Thật sự là quái vật... “
Sau khi giật mình, trên mặt Châu Đan lộ ra một tia cười khổ. Chẳng qua một tia cười khổ này gần như chỉ trong nháy mắt. Là người đứng đầu Hắc Nham Phong thì không thể chỉ vì một chút này mà đã nhận thua. Thiên Ma Mị Ảnh kia của La Chinh dĩ nhiên mạnh, nhưng Châu Đan hắn cũng không phải chỉ có một chiêu.
Huống chi Châu Đan chính là cường giả Chiếu Thần Cảnh, chân nguyên nhiều hơn La Chinh nhiều, về lâu về dài, hắn vẫn có thể đánh tiếp cùng La Chinh.
“Răng rắc...”
Ba Sát Tự Quyết rốt cuộc hoàn toàn bị phá vỡ.
Nhưng đồng thời, Thiên Ma Mị Ảnh đầu tiên của La Chinh cũng vỡ tan.
Nói cách khác, cái giá phải trả cho ba Sát Tự Quyết là một Thiên Ma Mị Ảnh...
Châu Đan tổng cộng có mười ba Sát Tự Quyết, sau khi mất đi ba chữ thì chỉ còn mười chữ, mà tuyệt sát trận tạo thành từ mười Sát Tự Quyết, uy lực khẳng định không bằng Thập Tam Tuyệt Sát Trận.
Sợ là càng về sau, khi nghiền xoắn Thiên Ma Mị Ảnh thì Sát Tự Quyết lại càng vỡ vụn nhiều hơn!
Châu Đan tất nhiên sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh, hắn múa may bút lông trong tay, tiếp tục viết chữ Sát. Cùng lắm thì hôm nay hắn liền cùng La Chinh kéo dài thời gian, để xem rốt cuộc là Tiên Thiên Nhị Trọng kiên trì lâu hơn, hay là Chiếu Thần Cảnh kiên trì lâu hơn.
Nhưng Châu Đan còn chưa kịp viết ra một chữ Sát nào thì hắn lại thấy một màn không thể tưởng tượng nổi ngay trước mắt.
Thiên Ma Mị Ảnh vốn đã vỡ vụn hóa thành một luồng chân nguyên màu tím đen, nhưng rất nhanh những chân nguyên màu tím đen đó lại bắt đầu tự động ngưng kết, khôi phục thành Thiên Ma Mị Ảnh nguyên bản.
“Chuyện này...”
Cũng đến mệt cho Châu Đan, vì nho sĩ vốn chú trọng hình tượng nên sẽ không vì quá kinh ngạc mà thất thố, nếu không giờ phút này cằm của hắn đã rơi xuống đất luôn rồi.
“Thế này quá vô lại rồi... “
Suy nghĩ cả nửa ngày, Châu Đan mới phun ra được những lời này.
Đối với võ giả mà nói, biến hóa chân nguyên là một quá trình không thể đảo ngược. Ví như sau khi Châu Đan dùng chân nguyên của hắn viết thành chữ, thì luồng chân nguyên này liền cố định, nếu bị người khác phá hoặc là bị Châu Đan tự động phóng thích thì sẽ trở thành một luồng nguyên khí tiêu tán giữa trời đất.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao nguyên khí giữa trời đất vẫn luôn được duy trì.
Lúc người tu luyện thiền tịnh hấp thu nguyên khí của trời đất vào trong cơ thể rồi ngưng kết thành chân nguyên, sau đó sử dụng rồi trả lại cho trời đất, đây chính là chân lý từ xưa đến giờ không hề thay đổi.
Nói trắng ra là nguyên khí vốn là tạo hóa của trời đất, con người hấp thu nguyên khí về cho mình chính là đoạt đi tạo hóa của trời đất.
Trời đất hào phóng, dùng xong thì trả lại là được, nếu không nhiều người hấp thu nguyên khí trời đất như vậy, dùng xong lại không trả về, sợ là sớm muộn cũng hết!
Đương nhiên, con người cũng không có cách nào có thể giam cầm chân nguyên mãi mãi, dù cho là kẻ nào đi nữa, sau khi biến hóa chân nguyên, cuối cùng vẫn sẽ trả lại phần tạo hóa này cho trời đất.
Nhưng mà hắn vừa mới nhìn thấy cái gì?
Thiên Ma Mị Ảnh đầu tiên của La Chinh kia rõ ràng đã bị Thập Tam Tuyệt Sát Trận của hắn xoắn nát, theo lẽ thường thì phải hóa thành một luồng nguyên khí, bay về với trời đất!
Nhưng Thiên Ma Mị Ảnh kia lại không như thế, mà vừa tan ra đã lại tụ hợp thành một Thiên Ma Mị Ảnh nữa.
Chuyện này sao có thể không khiến người kinh sợ!
Châu Đan có thể thấy cảnh này thì người khác tất nhiên cũng sẽ thấy.
Thạch Kinh Thiên hiểu về Thiên Ma Thần Quyền nên không khiếp sợ tới vậy. Tuy hắn không thể tu luyện Thiên Ma Thần Quyền nhưng lại biết rõ các loại tác dụng diệu kỳ trong bản công pháp thánh giai này, cũng đã từng thấy người khác sử dụng. Từ trưởng lão kia thì không, lão chẳng qua chỉ nghe nói một ít về Thiên Ma Thần Quyền, nhưng thật không ngờ Thiên Ma Thần Quyền lại có được năng lực thần kỳ như thế, cho nên giờ phút này mặt lão cũng ngơ ngác không nói nên lời.
Mà những đệ tử còn chưa hiểu rõ hết về chân nguyên kia, lúc này đều sục sôi cả lên...