<!---->La Đại Long gần như có cùng một lối suy nghĩ với La Chinh năm xưa.
Ta trái với gia quy nên trở thành gia nô, biến thành một cái bia thịt, đây là vận mệnh của ta.
Nhưng ta làm bia thịt là để cho đệ tử La gia luyện công, những người khác dựa vào cái gì mà đòi ra tay?
Không ngờ La Đại Long vừa nói xong, La Phái Hạo liền hung hăng đấm cho La Đại Long một quyền rồi trầm giọng nói: “La Đại Long, Tinh ca ra tay là nể
mặt ngươi lắm rồi! Còn lắm miệng ta sẽ đánh chết ngươi!”
La Đại
Long cũng là một kẻ hung bạo, cắn răng cả giận nói: “La Phái Hạo, ngươi
làm nhục La gia. So ra ngươi còn chẳng bằng ca ca La Phái Nhiên của
ngươi. La Phái Nhiên còn biết lấy lòng người đại sĩ tộc ở Đế Đô. Tinh ca chó má cái gì? Chẳng qua là người Hoàng gia ở quận Sùng Dương này! Với
địa vị Hoàng gia trước kia, theo sau xách giày cho La gia chúng ta còn
không xứng. Vậy mà ngươi lại lấy lòng hắn! Ta nhổ vào!”
“Địa vị
Hoàng gia của chúng ta trước kia theo sau xách giày cho La gia các ngươi còn không xứng?” Vẻ mặt Hoàng Tinh cũng lạnh đi.
Nhìn thấy sắc
mặt Hoàng Tinh sầm lại, La Phái Hạo vội vàng cười nịnh: “Tinh ca, đừng
so đo với thằng nhóc này. Hắn là miệng tiện, ta sẽ dạy dỗ hắn!”
“Không cần ngươi, ta tự mình tới dạy dỗ. Ta muốn cho hắn biết, cái gì gọi là
xách dép còn không xứng!” Nói xong Hoàng Tinh vận chân khí, bắt đầu tụ
tập khí thế của bản thân.
Hoàng Tinh là thiếu gia chủ Hoàng gia.
Hai năm nay, thế lực Hoàng gia ở quận Sùng Dương thực mạnh, gia chủ của
bọn họ không biết tìm được một cơ duyên lớn từ đâu, liên tiếp đột phá ba tầng, hiện tại đã là Tiên Thiên Ngũ Trọng.
Trong quận Sùng Dương, chỉ sợ cha của Hoàng Tinh chính là người có tu vi cao nhất!
Với lợi thế này, Hoàng gia đương nhiên phát triển không ngừng, những gia
tộc khác chỉ có thể nhất nhất quy phục, tặng nhiều ích lợi trong quận
Sùng Dương cho Hoàng gia.
Mà một phần ích lợi trong đó vốn là của La gia. Nói cách khác, trong khoảng thời gian này Hoàng gia đã ngầm
chiếm tài sản của La gia nhiều nhất.
Nhưng cho dù như vậy La gia
cũng không dám nói gì, mà La Phái Hạo lại còn nhất nhất nịnh bợ Hoàng
Tinh. Nếu một khi hầu hạ không tốt, chọc giận Hoàng gia, La gia chỉ còn
nước thảm hơn.
Cũng bởi vì La Phái Hạo nịnh bợ như thế nên mới có quan hệ tốt với Hoàng Tinh, bọn họ mới cho La gia một chút mặt mũi, lưu lại một ít sản nghiệp cho La gia.
Nhưng như vậy cũng chỉ là kéo dài hơi tàn của La gia mà thôi. Gia nghiệp La gia vẫn dần dần bị xâm chiếm như trước.
Với Hoàng Tinh mà nói, toàn bộ La gia chẳng qua cũng là vài tên phế vật mà
thôi. Ngay cả La Phái Hạo hay nịnh bợ hắn cũng là một phế vật, chỉ là
cái tên phế vật này nói chuyện rất dễ nghe nên hắn cũng không để tâm
chuyện La Phái Hạo lẽo đẽo theo mình.
Nhưng mà lúc này một cái bia thịt lại dám khinh bỉ Hoàng gia bọn họ sao?
Thật sự là không thể tin được.
Đừng nói đến một La gia toàn phế vật, vài đại gia tộc ở quận Sùng Dương này còn không dám làm thế trước mặt hắn.
Hoàng Tinh bắt đầu tích thế, chân khí trong tay hắn dần ngưng lại, uy lực một quyền này rõ ràng vô cùng kinh người.
La Đại Long cảm nhận được uy thế lớn lao trong đó, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Một quyền này nếu đánh vào người hắn, có lẽ sẽ trực tiếp giết chết hắn luôn!
Nhưng kể cả vậy, trên mặt La Đại Long vẫn toát ra vẻ quật cường như trước.
Hắn cắn răng không hề mở miệng cầu xin tha thứ. Với loại người này thì
cầu xin tha thứ cũng vô dụng, còn uổng công làm yếu đi khí thế của chính mình.
La Đại Long có thần lực trời sinh, dựa vào thân thể cường
tráng của chính mình cũng có thể cứng đầu đỡ một quyền. Thân thể của hắn hơi hơi cong, ngực trước hơi nghiêng, tư thế này có thể làm giảm bớt uy lực của đối phương ở một mức nào đó!
“Hừ! Vô dụng! Ngươi vẫn
luôn là châu chấu mà thôi. Một quyền này ta không đánh chết ngươi, thì
không phải họ Hoàng!” Trong lòng Hoàng Tinh đã động sát tâm.
“Ngũ Mã Toái Tâm Quyền!”
Một quyền của Hoàng Tinh đánh ra, trong nắm tay ẩn chứa sức mạnh bằng với
năm con ngựa! Nếu đánh vào người La Đại Long giống như dùng năm con ngựa đồng thời đâm vào người hắn.
“Chết đi!” Hoàng Tinh dữ tợn cười nói.
Trên mặt La Đại Long cũng dần hiện ra một tia đau lòng. Với một quyền này, chỉ sợ mình không qua khỏi…
Ngay khi nắm tay Hoàng Tinh sắp đánh lên người La Đại Long, một đường ánh sáng màu bạc chói lòa đánh về phía hắn ta!
Nếu Hoàng Tinh không thu quyền thì cánh tay hắn sẽ bị luồng sáng bạc này chặt đứt.
Đối mặt với công kích bất thình lình, Hoàng Tinh chỉ cắn răng một cái, rụt
tay về. Hắn xoay người một cái, vẻ mặt hết sức khó coi: “Ai dám đánh lén ta?”
La Chinh và La Yên thản nhiên liếc Hoàng Tinh một cái nhưng không trả lời, giống như Hoàng Tinh căn bản không đủ tư cách khiến bọn
họ để tâm.
Lúc này, La Ngọc Thư và vài vị đệ tử La gia lớn tiếng nói: “Đệ tử La gia đều tạm dừng tu luyện, thu xếp rồi theo sau chúng ta!”
La Phái Hạo
cười lạnh một tiếng: “La Ngọc Thư, ngươi là ai? Nơi này làm gì đến lượt ngươi lên tiếng?”
La Ngọc Thư này cũng là một vị đệ tử chi thứ râu ria nên La Phái Hạo vốn
không coi ra gì. La Phái Hạo vốn cho rằng tiếng quát lớn của mình sẽ có
hiệu quả.
Ai ngờ vừa mới quát lớn một tiếng, La Ngọc Thư lập tức phản kích: “La Phái Hạo đúng không? Ngươi cho là ngươi là cái thá gì?”
“Ngươi!” La Phái Hạo ngây ngẩn cả người, đồng thời có chút kỳ quái. La Ngọc Thư
này uống lộn thuốc hả? Sao đột nhiên lại mạnh miệng như vậy? Dám tranh
luận với hắn, muốn chết rồi à? La Ngọc Thư dựa vào cái gì?
Khóe
mắt hắn bỗng dưng giật giật, lúc này mới chú ý tới không ít đệ tử La gia đều tụ tập đi tới, hơn nữa cầm đầu đám đệ tử này còn có một nam một nữ: “Các ngươi đây là muốn tạo phản hả? Không sợ làm trái gia quy, các
ngươi sẽ bị ném vào địa lao làm bia thịt sao?”
Bọn người La Ngọc
Thư nghe nói như thế nhất thời cười to: “Tạo phản? Ha ha! Gia chủ đương
nhiệm của La gia ở đây, La Phái Hạo, ngươi mới là tạo phản!”
“Gia chủ đương nhiệm?” La Phái Hạo nhìn La Chinh rồi cười lạnh nói: “Các
ngươi tìm người ngoài hỗ trợ, người này chính là gia chủ? Ha ha ha, cười chết ta! Ấu trĩ! Chờ cha ta đến, các ngươi đều phải chết!”
“Hắn? Hắn không phải người ngoài.” La ngọc thư lắc đầu: “Hắn chính là gia chủ của chúng ta - La Chinh!”
“La Chinh!”
Những đệ tử La gia đang luyện tập ở võ đường căn bản cũng không rõ chuyện
đang xảy ra, nên nghe La Ngọc Thư nói như vậy cũng hơi hoang mang. Dù La gia có lụi bại như thế nào cũng không tới phiên người ngoài lên làm gia chủ…
Chỉ là người này không phải người ngoài mà là La Chinh!
Nghe được tên này, mọi người lập tức nhận ra hắn. Lúc này bọn họ mới hiểu
được, tại sao lại có nhiều đệ tử La gia đi theo sau La Chinh như vậy.
La Phái Hạo ngây dại. La Chinh? Hắn đã trở lại?
Trong mắt La Đại Long lộ ra vẻ khiếp sợ, kia thật sự là La Chinh?
Thật ra La Đại Long cũng từng nghĩ, không biết La Chinh có chết hay không?
Dù sao lúc ấy mọi người chỉ thấy La Chinh bị bắt đi, cũng không tận mắt
nhìn thấy La Chinh chết.
Tuy đã từng chọn La Chinh làm bia thịt, nhưng hắn vẫn vô cùng kính nể La Chinh, kính nể cốt khí của hắn.
Chỉ tiếc, hoàn cảnh La gia như thế này nên đệ tử La gia có cốt khí thường đều chết rất thảm. La Đại Long coi mình là ví dụ sống!
“La Chinh… Ngươi đã trở lại…” Thân thể cao tám thước cường tráng, giờ này khắc này cái mũi cũng đau xót, hốc mắt đỏ lên.
La Chinh trợn mắt há hốc mồm, đi từ từ đến trước mặt La Đại Long: “La Đại
Long, đã lâu không gặp. Vì sao ngươi lại thành bia thịt?”
“Cái này, kể ra rất dài dòng.” La Đại Long thở dài một tiếng.
“Về sau hãy kể, chẳng qua ta vừa mới đến, ai muốn đánh chết ngươi?” La
Chinh vừa nói, nhìn Hoàng Tinh cách đó không xa, thản nhiên nói: “Là kẻ
kia?”
Hoàng Tinh căn bản giận không kiềm được bởi vì La Chinh
đánh lén, suýt chút nữa đã cắt bỏ cánh tay của hắn, mà người này hình
như còn muốn tìm hắn gây phiền toái? Không biết mình là ai chăng? Muốn
chết?
“Là ta thì sao?” Hoàng Tinh cười lạnh nói: “Ngươi biết ta là ai không?”
La Chinh lắc lắc đầu: “Không biết…” Chuôi kiếm trong tay hơi nghiêng đi, chậm rãi rung rung.
“Ta chính là…”
“Vèo!”
Hoàng Tinh mới nói một nửa, Lưu Quang Kiếm của La Chinh đã tung ra một đóa ngân hoa xán lạn, chém ngang cổ Hoàng Tinh.
“Chính là… Chính là…”Hoàng Tinh mở to hai mắt ra nhìn. Hắn phát hiện mình
không thể nói ra những lời định nói, trong mắt tràn ngập vẻ không cam
lòng.
Vì sao không để cho ta nói hết?
Nếu biết thân phận của ta, ngươi chắc chắn không dám giết ta!
Ta chết quá oan uổng, cha ta sẽ báo thù cho ta.
Nhìn Hoàng Tinh ngơ ngác trừng mắt, La Chinh hờ hững lắc đầu: “Ta không có
hứng thú biết ngươi là ai.”