<!---->Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy La Chinh, La Phái Hạo còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ nên không kịp phản ứng.
La Chinh… La Chinh… vì sao hắn lại trở lại?
Hơn nữa cảnh tiếp theo càng khiến người khác chấn kinh, hắn lại dám dùng một kiếm giết chết Hoàng Tinh?!
Hoàng Tinh cứ như vậy mà chết?
La Chinh này chỉ sợ điên rồi?
Hoàng Tinh chính là thiếu gia chủ Hoàng gia! Cứ như vậy bị giết, Hoàng gia sẽ bỏ qua sao? Hoàng Tinh chết ở đây, chỉ sợ sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho La gia!
“La… La Chinh, ngươi có biết hắn là ai không?” La Phái Hạo nói, không ngừng run rẩy.
La Chinh lắc đầu: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta không có hứng thú biết.”
“Ta không cần biết ngươi có hứng thú hay không, Hoàng Tinh này chính là
thiếu gia chủ của Hoàng gia. Ngươi có biết Hoàng gia không? Hiện tại
người lợi hại nhất quận Sùng Dương - gia chủ Hoàng gia đã là cường giả
Tiên Thiên Ngũ Trọng. Hoàng Tinh chết ở đây, La gia chúng ta sẽ bị diệt
môn!” La Phái Hạo gào thét.
Nghe La Phái Hạo nói, có không ít đệ tử tỏ vẻ lo lắng.
Cảnh giới Tiên Thiên Ngũ Trọng đã là cường giả tuyệt đối tại quận Sùng Dương.
La Chinh có thể đối kháng Hoàng gia sao?
“Ngươi có thể câm miệng. Nếu không, ngươi cũng chết.” La Chinh thản nhiên liếc La Phái Hạo một cái.
Ngay khi bị La Chinh liếc mắt một cái, La Phái Hạo liền cảm thấy chính mình
bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, cả người đều rùng mình. Nhưng La Phái Hạo vẫn cắn răng nói: “Ngươi… Ngươi dám giết ta, cha ta… Cha ta sẽ
không bỏ qua cho ngươi?”
“Ta không giết ngươi, La Bính Quyền sẽ bỏ qua ta?” La Chinh cười lạnh nói.
“Nói cũng đúng. Lần này ngươi trở về, chính là muốn chết!” La Phái Hạo lành
lạnh nói. Nghĩ đến cha mình, trong lòng hắn nhất thời bình tĩnh lại. Bởi vì thực lực La Bính Quyền đã có tiến bộ rất lớn, đột phá Luyện Tủy
Cảnh, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng!
“Muốn chết?” La
Chinh thản nhiên cười nói, nhìn một ngôi đình bên cạnh võ đường, sau đó
hắn giẫm một bước lên trên vách tường, cả người giống như một con mèo,
nhảy phắt lên, sau hai ba lượt đã dừng lại tại nơi cao nhất trên ngôi
đình ấy.
Từ nơi này có thể nhìn xuống toàn bộ tầng tầng lớp lớp lầu các của La gia.
La gia trải qua nhiều năm như vậy, đình viện lầu các trong nhà xây dựng
tinh mỹ vô cùng, nhà vườn theo phong cách Tô Châu được thiết kế cực kỳ
khéo léo.
“Những tòa nhà này trong mắt sĩ tộc ở Đế Đô chẳng đáng
là gì, nhưng là La gia gây dựng bao đời mà có, ta tuyệt đối sẽ không cho phép chúng tan biến trong tay La Bính Quyền.” La Chinh thầm nghĩ trong
lòng.
Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, hắng giọng, đồng thời vận
chuyển chân nguyên lớn tiếng nói: “Đệ tử La gia, nghe lệnh! La Chinh ta
đã trở lại! Đệ tử và trưởng bối La gia, dù là chi thứ hay chi trưởng,
chỉ cần là họ La thì đến võ đường tập hợp! Thêm nữa, hai tên cẩu tặc La
Bính quyền, La Tuấn Dật ngoan ngoãn đi ra nhận lấy cái chết!”
Giọng nói của La Chinh thật to, thật rõ, hơn nữa còn vận dụng chân nguyên nên có thể truyền đi rất xa, lực thẩm thấu rất mạnh, cho dù là trong hầm
sâu cũng có thể nghe rõ từng tiếng một, giống như tiếng này vang lên
ngay bên tai.
“La Chinh!”
“La Chinh?”
“La Chinh trở lại?”
Nhóm đệ tử La gia rải rác khắp nơi nghe thấy tiếng nói này, ai nấy đều lập tức cảm thấy phấn chấn.
Tuy bọn họ không rõ chuyện gì đã xảy ra, vì sao La Chinh có thể trở về,
nhưng nếu La Chinh đã trở về, đã dám xuất hiện ở La gia thì đã chứng tỏ
rất nhiều vấn đề.
Ít nhất, La Chinh không e ngại La Bính Quyền.
Trong một đình đài, La Phái Nhiên ngồi ở xe lăn, mặt không đổi sắc nhìn từng đợt sóng nổi lên trong ao nhỏ.
Cái ao nhỏ này phong cảnh tuyệt đẹp vô cùng, nhưng La Phái Nhiên chẳng còn tâm trạng gì nữa…
Một võ giả nếu đã bị phế đi thì cũng giống như thường dân bị cụt tay cụt
chân. Tín niệm cường giả theo đuổi suốt đời đã tan thành mây khói.
Từ sau trận chiến ở Luyện Ngục Sơn, La Phái Nhiên bị La Chinh phế bỏ, triệt để mất hết giá trị trước mặt Vương gia.
Trên thực tế loại sĩ tộc như Vương gia này, căn bản không phải loại mà những đệ tử bình dân như La Phái Nhiên có thể trèo cao được. Ở quận Sùng
Dương, La Phái Nhiên có lẽ cũng được coi là một nhân vật có tiếng, nhưng ở Đế Đô Phần Thiên thì chẳng là cái thá gì, cũng chỉ là thường dân mà
thôi.
Vương Hoành Chi và La Phái Nhiên qua lại với nhau là bởi vì La Yên, vì lúc ấy trong Thanh Vân Tông chỉ có hắn có quan hệ huyết
thống với La Yên.
Nhưng khi La Chinh xuất hiện trên Luyện Ngục
Sơn đã khiến Vương Hoành Chi và Vương Yến Diêu đều hiểu ra, La Chinh mới là ca ca ruột của La Yên.
Có thể nói, cho dù ngày đó tại Luyện
Ngục Sơn, La Chinh không phế bỏ La Phái Nhiên thì Vương gia cũng sẽ vứt
bỏ hắn, bởi vì hắn đã mất đi giá trị lợi dụng.
Cho nên ngày đó
sau khi bị người ta phế bỏ, Vương gia đã tìm vài người đuổi hắn về quận
Sùng Dương, thậm chí ném hắn – kẻ đã tàn phế ở ngay cổng quận Sùng
Dương….
Trong khoảng thời gian trở về nhà này, hắn không có một giây phút nào vui vẻ, trong lòng chất chứa đầy u sầu buồn thảm.
Rồi đến một ngày, La Chinh trở lại giết mình thì phải làm sao?
Theo phán đoán của La Phái Nhiên, có thể là ba năm, cũng có thể là năm năm,
chỉ cần La Chinh không bất ngờ bỏ mình thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ trở
về.
Mà ngày La Chinh trở về không chỉ là ngày xui xẻo của hắn,
đến lúc đó cha hắn là La Bính Quyền và tam thúc La Tuấn Dật cũng sẽ xui
xẻo.
Nhưng mà…
La Phái Nhiên không nghĩ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Giọng La Chinh trầm ổn như sấm giữa trời quang, nổ tung lỗ tai hắn, nhất thời làm sắc mặt tái nhợt của hắn càng trở nên xám xịt.
“Tại sao lại nhanh như vậy?” La Phái Nhiên thì thào.
Đáng tiếc không ai trả lời hắn, chỉ
có hai chú chim bói cá nhanh nhẹn lướt
qua ao nhỏ, lưu lại một gợn sóng lăn tăn, chậm rãi khuếch tán trên mặt
nước.
Trong căn phòng sâu nhất ở La gia, La Bính Quyền đang nhắm mắt tu luyện.
Không giống đệ tử La gia, thông qua miệng La Phái Nhiên nên ông ta đã biết
các hướng đi của La Chinh. Ông ta cũng lo một nỗi lo giống La Phái
Nhiên.
Chẳng qua tuy có biết La Chinh tiến vào Thanh Vân Tông
nhưng La Bính Quyền lại không rõ về sau hắn tiến bộ thế nào, cũng không
biết chuyện đại hội toàn phong vừa qua.
“Vừa đi một năm đã trở lại rồi sao?” La Bính Quyền thì thào.
Từ khi biết La Chinh tiến vào Thanh Vân Tông, La Bính quyền cũng có một
cảm giác nguy cơ, trong lòng có một tầng áp bách. Ông ta tu luyện ngày
đêm, vô tình đột phá bình cảnh, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng!
Đối với La Bính Quyền đã qua 50 tuổi mà nói, thì đây là một kỳ tích.
“Thời gian một năm, cho dù thiên phú của ngươi xuất chúng thì thế nào? Ngươi
tiến bộ, ta cũng tiến bộ. Hiện giờ ta đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên
Tam Trọng… Nếu ngươi có thể vững vàng tại Thanh Vân Tông tu luyện mười
năm, ta có lẽ sẽ sợ ngươi. Nhưng mới chỉ gần một năm, ngươi xác định là
đối thủ của ta? Cứ cho ngươi là đối thủ của ta đi, vậy ngươi xác định
ngươi là đối thủ của người kia?” La Bính Quyền nhìn ra ngoài qua khung
cửa sổ phòng, lạnh lùng nói.
“Kẹt”
Phòng cửa gỗ bị người đẩy ra.
“Nhị ca! La Chinh trở lại rồi!” Trên mặt La Tuấn Dật đầy vẻ kích động.
La Bính Quyền lạnh lùng trừng mắt liếc La Tuấn Dật một cái: “Ta không có tai à? Lớn tiếng như vậy làm sao ta không nghe được?”
“Làm sao đây?” La Tuấn Dật trực tiếp hỏi.
“Làm sao đây? Còn làm thế nào được? Chuyện tới nước này, ngoài giết hắn thì
chúng ta còn có thể làm gì? Thả người kia ra! Lúc trước chúng ta đã cho lão một ân huệ lớn, giờ là lúc lão ta nên trả lại rồi!” La Bính Quyền
lập tức đứng dậy. Ông ta nhìn về phương hướng giọng của La Chinh truyền
tới, duỗi tay, xuất ra chân nguyên.
Mười ba thanh bảo kiếm trên vách tường đột nhiên trượt ra khỏi vỏ rồi lơ lửng theo phía sau ông ta.
Sau đó, ông ta liền tiến về phía võ đường.
Nhìn bóng dáng La Bính Quyền đi xa, La Tuấn Dật khẽ cắn môi. Gã lại chạy về hướng ngược lại.
Nơi đó cũng là hầm của La gia, chẳng qua cái hầm này thật đặc biệt, ngoại trừ La Tuấn Dật và La Bính Quyền thì không có ai biết.
La Tuấn Dật chui vào sâu bên trong hầm, dùng chìa khóa mở ra hai lớp cửa.
Trong nháy mắt vừa đẩy cửa ra, bên trong hầm liền truyền đến một mùi máu tươi nồng đậm.
“Ai?” Một giọng nói khàn khàn truyền ra từ trong hầm.
“Ta là La Tuấn Dật.” La Tuấn Dật nói.
“Là vì tên nhóc kia nên tới tìm ta?” Cái giọng nói khàn khàn kia cười cười. Giọng nói của La Chinh có chất chứa chân nguyên, lực thẩm thấu rất
mạnh, cho dù hầm sâu như thế nào thì người kia cũng nghe rõ ràng.
Đương nhiên người đó cũng nghe thấy La Chinh gọi La Tuấn Dật và La Bính Quyền là “cẩu tặc”, nói vậy là có thù oán sâu nặng với bọn họ.
“Đúng. Huyết Tù tiền bối, xin người ra tay cứu giúp chúng ta!” La Tuấn Dật khép nép nói.
“Ha ha ha. Giọng nói của tên nhóc kia vô cùng hùng hậu, các ngươi tới tìm
ta, khẳng định là bởi không ứng phó được với hắn. Chắc chắn hắn là kẻ
địch mạnh, các ngươi tưởng ta ngốc?” Huyết Tù cười nói.
“Huyết Tù tiền bối, chúng ta đã cung cấp cho ngài không ít máu thịt, ít nhất đã
cho ngài ăn hơn mười người sống… Nếu chúng ta không địch lại tên kia, về sau sợ không ai giúp ngài thu thập máu thịt người sống nữa. Hơn nữa,
nếu La Chinh phát hiện sự tồn tại của ngài, nếu ngài bị bại lộ…” La Tuấn Dật nói.
“Uy hiếp ta? Hừ! Ta có thể giúp ngươi ra tay một lần,
chẳng qua trong một tháng phải tìm cho ta một trăm người sống, cho ta
hút máu thịt!” Huyết Tù nói thêm.
“Một trăm người sống…” La Tuấn
Dật chần chừ. Tuy số người ở quận Sùng Dương không ít, nhưng nếu một
trăm người sống biến mất thì chắc chắn sẽ gây chú ý, đối với La gia có
hơi phiền phức.
“Không làm được thì thôi. Cùng lắm ta đổi nơi ở!” Huyết Tù lạnh giọng nói.
“Được, được. Huyết Tù tiền bối, mọi chuyện đều theo ý ngài!” La Tuấn Dật cúi đầu khom lưng nói.
“Ha ha ha, tốt! Máu thịt của thằng nhóc này, ta cũng muốn ăn!” Huyết Tù nói xong liền từ trong hầm đi ra. Chỉ trong nháy mắt, một mùi máu tươi mãnh liệt ập đến.