“Ta thực sự tới tham gia đại hội võ đạo. Không tin ngươi xem, chỗ này của ta còn có Minh…” La Chinh nói xong liền muốn lôi chiếc Minh bài ra.
Ai ngờ chấp sự này căn bản còn chưa nhìn đã cười lạnh nói: “Cái thứ như ngươi ta thấy nhiều rồi. Chẳng qua người mới chỉ là Chiếu Thần Cảnh đã dám lừa ta thì chỉ có mình ngươi mà thôi. Cho ngươi ba giây, cút sang một bên đi!”
Nghe thấy chấp sự nói vậy, lông mày La Chinh cũng nhíu lại.
Nhìn thấy La Chinh còn không đi, chấp sự cười hắc hắc, quay vào phía đấu trường gọi: “Đại Hầu! Có tên ngu ngốc đến gây chuyện, cho ngươi xử lý đi này! Ném hắn ra ngoài đi!”
Tiếng chấp sự vừa dứt thì có một gã cao to, hung hãn chạy vội ra. Người này thân cao tám thước, giống như một cây cột sắt, giậm chân một cái làm chấn động cả mặt đất.
“Ai dám làm loạn ở Thiên Hạ Thương Minh? Muốn chết à?” Gã cao to tên Đại Hầu kia lao tới, ánh mắt dừng trên người La Chinh. Gã cười gằn một tiếng rồi tiến về phía La Chinh, rõ ràng là muốn bắt La Chinh lại.
Sau khi đã được Hồng Mông Thiên Cương rèn luyện thì thân thể La Chinh lúc này đã linh hoạt tới mức nào chứ?
Đối mặt với đôi bàn tay to như hai chiếc quạt hương bồ(1) của gã cao to kia, La Chinh không hề vận dụng một chút chân nguyên nào, thân thể chỉ cần xoay một cái đã có thể tránh được rồi.
(1)Quạt hương bồ: là một loại quạt làm từ lá cây hương bồ. Cây hương bồ hay ở Việt Nam còn gọi là cây cọ, lá được sử dụng làm quạt hoặc lợp mái nhà tranh, làm những chiếc áo khoác che mưa…
“Ồ?”
Mặt gã cao to kia lộ ra vẻ kỳ quái. Gã cảm thấy La Chinh giống như một con cá chạch không thể giữ được trên tay. Rõ ràng suýt chút nữa đã bắt được, vậy mà thân thể La Chinh vẻn vẹn chỉ cách người gã một chút lại thoát ra khỏi tay, từ đầu đến cuối gã còn không đụng được tới ống tay áo của La Chinh.
Giữa lúc gã ta còn đang nghi hoặc, thân hình La Chinh đã xoay đến bên người gã, đồng thời trong tay còn có thêm một thanh phi đao sáng loáng, đặt giữa xương sườn gã: “Ta đã nói là ta tới tham gia đại hội võ đạo rồi. Đám lão quái vật của Thiên Hạ Thương Minh đều rất biết làm người, sao đám người phía dưới lại cách xa vạn dặm vậy nhỉ?”
Trong Thiên Hạ Thương Minh, đám lão già ai nấy đều khôn khéo như hồ ly, chưa nói gì tới nhóm Mặc Nhạc Chương. Cho dù là ba tên mập mạp muốn ép La Chinh nói ra bí mật của Thăng Long Đài khi hắn mới về tới cửa, thì cuối cùng vẫn giữ lại đường lui, không triệt để đắc tội hắn.
Thế nhưng đám người phía dưới kia lại ỷ vào chuyện mình là người của Thiên Hạ Thương Minh, dường như chẳng chút kiêng nể gì.
Thực ra phân tích của La Chinh rất có lý. Thiên Hạ Thương Minh cũng được coi như một thế lực, tuy biểu hiện rất khiêm tốn, nhưng chung quy lại thì so với các đại tông môn khác, thế lực ẩn giấu đằng sau còn khổng lồ hơn cả Hư Linh Tông.
Thấy cảnh này, sắc mặt tên chấp sự ban nãy lập tức thay đổi. Bây giờ gã mới ý thức được rằng mình đã xem thường La Chinh. Hơn nữa, nghe giọng điệu La Chinh thì đúng là hắn không đến gây chuyện, chẳng lẽ tên Chiếu Thần Cảnh này thật sự có tư cách vào vòng trong?
“Ngươi… Ngươi… Mời đưa Minh bài ra!” Tên chấp sự kia gắng gượng tươi cười, dài dòng nói với La Chinh.
La Chinh lạnh lùng liếc gã một cái, quơ quơ Minh bài trước mặt chấp sự, sau đó bước đi.
Tên chấp sự cũng không thấy rõ trên Minh bài kia viết cái gì, chẳng qua gã cũng không dám hỏi lại…
Nhưng mà Thiên Hạ Thương Minh đã tổ chức đại hội võ đạo được mấy tháng rồi, đương nhiên sẽ bố trí hội trường chặt chẽ, không một kẽ hở. Sau khi La Chinh đi vào trong đấu trường thì có một trưởng lão đi về phía hắn, nói với hắn: “Ngươi là đệ tử đã qua vòng đấu loại? Giao Minh bài của ngươi ra.”
La Chinh đưa Minh bài trong tay giao cho trưởng lão. Trưởng lão tiếp nhận Minh bài, sau đó đối chiếu với phần danh sách trong tay rồi gật đầu nói với hắn: “Đi theo ta.”
Vì thế, La Chinh được đưa đến một bên của đấu trường. Giờ phút này, tất cả các võ giả đã thông qua vòng đấu loại đều tụ tập ở đây.
Vòng đấu loại được tổ chức hơn mười ngày, mỗi ngày đều có ba người được vào vòng trong. Võ giả có thể đứng ở đây thì đều là người được chọn ra từ mấy trăm võ giả khác, thực lực người nào người nấy đều không dễ coi thường.
Khi La Chinh đi qua, ánh mắt mấy chục võ giả kia lập tức quay qua nhìn hắn, trên mặt cả đám đều toát ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì những võ giả vào được vòng trong này phần lớn đều là võ giả Thần Đan Cảnh, chỉ có hai người là Chiếu Thần Chung Cực mà thôi.
Một người là Ngao Tường, tham gia vòng đấu loại cùng ngày với La Chinh, còn người khác thì hắn không biết.
Trong những người này xuất hiện hai võ giả Chiếu Thần Chung Cực đã là chuyện cực kỳ quái dị rồi, dù sao thì thực lực của Chiếu Thần Chung Cực và Thần Đan Cảnh cũng
có chênh lệch khá lớn, muốn thông qua vòng đấu loại thì vô cùng khó khăn.
Lúc trước bọn họ còn cảm thán hai đệ tử Chiếu Thần Chung Cực này rất yêu nghiệt…
Giờ lại xuất hiện một tên Chiếu Thần Tứ Trọng, nên nhất thời mọi người đều nghi ngờ, không biết có phải do nhìn nhầm hay không, vậy nên cũng bàn tán sôi nổi một lúc.
“Tên Chiếu Thần Tứ Trọng kia từ đâu chui ra vậy? Nếu hắn lên võ đài, có khi nháy mắt đã bị giết rồi.”
“Thật không hiểu sao hắn lại thông qua vòng loại được. Cơ bản hắn không có khả năng thông qua vòng đấu loại, vậy mà lại có tư cách vào vòng trong, kỳ lạ!”
“Vào rồi thì sao? Với thực lực của hắn, lên đài thì cũng chết thôi.”
Giữa những tiếng bàn tán sôi nổi, vị võ giả của Ngô Đồng Tông kia bỗng nhiên cười ha ha, lớn tiếng nói: “Ta biết hắn làm thế nào để thông qua vòng loại.”
Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt trên người hắn, có người hỏi: “Thông qua thế nào?”
“Tên nhóc này tham gia vòng loại cùng một ngày với ta, khi ở trong ảo trận giai đoạn hai của vòng loại hắn lại có một tòa tháp nhỏ 12 tầng tương đương với 12 cường giả Hư Kiếp Cảnh! Có được tòa tháp nhỏ lợi hại như vậy, cho dù có ngủ một giấc thì cũng thông qua được.” Vị võ giả của Ngô Đồng Tông này vì một vé vào vòng trong mà tiêu mất hơn trăm khối đá chân nguyên cực phẩm nên trong lòng khó chịu, lúc này đương nhiên muốn vạch trần La Chinh.
“Còn có chuyện như vậy?”
“Thế chẳng phải Thiên Hạ Thương Minh lấp liếm cho hắn thông qua à?”
“Chuyện này quá bất công rồi. Ta thật không thể tin, Thiên Hạ Thương Minh lại dám làm loại chuyện này!”
Tên đệ tử của Ngô Đồng Tông kia thấy mọi người bắt đầu nghi ngờ thì lập tức nói: “Các ngươi không tin? Nếu không tin, các ngươi hỏi hắn mà xem!” Nói xong, gã giơ tay lên chỉ về phía Ngao Tường.
Ngao Tường lưng đeo loan đao, đứng một bên im lặng không nói. Nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, thế nên hắn gật đầu: “Ngày đó đúng là có một tòa tháp nhỏ 12 tầng, thế nhưng có phải Thiên Hạ Thương Minh lấp liếm bao che cho hắn hay không thì ta không rõ. Chẳng qua ta cũng tin, hắn hẳn là có phần thực lực này.”
Nhìn Ngao Tường, trong lòng La Chinh hơi gật đầu. Người này, hắn phải đặc biệt chú ý.
Tuy Ngao Tường có tu vi là Chiếu Thần Chung Cực, nhìn qua thì là người yếu nhất trong đám võ giả, nhưng La Chinh rất rõ tâm tính hắn. Hắn tuyệt đối không mang thù, cũng không hề để bụng chuyện mấy ngày trước đây La Chinh bán vé vào vòng trong. Người như thế tâm tính rất mạnh mẽ, mà tâm tính mạnh mẽ cần điều kiện tiên quyết là có đủ tự tin vào thực lực của mình!
Đó cũng là lý do La Chinh phải đặc biệt chú ý Ngao Tường.
Còn võ giả của Ngô Đồng Tông này thì lại là thùng rỗng kêu to, tầm mắt hạn hẹp, thích mang thù hận, trong mắt La Chinh cũng không đáng nhắc tới. Chỉ sợ người này lập tức đến đây uy hiếp mình…
Hắn đang nghĩ như vậy thì tên đệ tử Ngô Đồng Tông kia đã bước hai bước lại đây, nhe răng ra cười rồi nói: “Nhóc con, trong ảo trận bị ngươi bẫy một phen, ngươi cứ hưởng thụ thời khắc cuối cùng trong đời đi. Ta nhất định sẽ đập ngươi thành từng mảnh thịt vụn trên võ đài này!”
La Chinh hờ hững nhìn vị võ giả trước mặt, trong ánh mắt lóe ra một nét cười nhạt, không hề đáp lại một câu.
Loại khiêu khích cấp thấp này, La Chinh căn bản lười đáp lại.
“Nhóc con, ngươi…” Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của La Chinh, gã ta hơi nghẹn thở, tiếng xương cốt trên nắm tay vang lên răng rắc, hận không thể xé xác La Chinh ngay lúc này. Trong ảo trận gã bị La Chinh bắt nạt thì cũng thôi đi, vậy mà giờ trong thực tế, gã đường đường là võ giả Thần Đan Cảnh trung kỳ, đệ tử thiên tài có thiên phú nhất trăm năm trở lại đây của Ngô Đồng Tông, mà lại bị một tên tiểu bối Chiếu Thần Cảnh khinh bỉ?
Đáng tiếc, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của gã hoàn toàn bị La Chinh ngó lơ, coi như không khí…
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Ngao Tường cũng là một ý cười nhàn nhạt. Hắn thản nhiên nói: “Lần đại hội võ đạo này, có lẽ sẽ rất thú vị.”
Nhạc đệm vừa hết, bọn họ liền nghe thấy một trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh bỗng nhiên hô lớn: “Huyền Âm Quán đến!”
Phía chân trời bỗng nhiên có một cái quan tài thật lớn, lặng lẽ như một linh hồn du đãng trong không trung bay về phía bên này…
Lông mày La Chinh hơi nhướng lên, nhóm nhân vật chính của đại hội võ đạo lần này đến rồi!