Đại hội võ đạo do Thiên Hạ Thương Minh tổ chức lần này, chỉ có người trong tông môn tứ phẩm trở lên mới có thể trực tiếp tiến vào vòng trong.
Huyền Âm Quán được xem là tông môn có uy tín lâu năm trong Trung Vực, thế nhưng bởi vì Huyền Âm Quán tu luyện công pháp khá âm độc, làm việc thì nửa chính nửa tà nên danh tiếng trong Trung Vực cũng không cao lắm.
Vậy nhưng cũng không ai dám xem nhẹ một tông môn tứ phẩm thần bí như vậy, trong đó đặc biệt là Huyền Âm lão nhân, sống hơn 900 năm, là một nhân vật thuộc loại truyền thuyết của Trung Vực.
Ở một bên khác của đấu trường được xây dựng rất nhiều đài cao, cái quan tài thật lớn kia cuối cùng cũng vững vàng đáp xuống một trong số những đài cao đó.
“Ầm!”
Sau khi chiếc quan tài dừng lại vững vàng thì mặt trên đã được mở ra, một lão già mặc đồ đen bước ra ngoài, những nếp nhăn trên mặt lão đã hằn rất sâu, già nua như có thể chôn xuống đất ngay lập tức cũng được rồi. Chẳng qua đầu lão lại là một màu tóc đen nhánh, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Vị này chính là Quán chủ Huyền Âm Quán – Huyền Âm lão nhân.
Ở bên này đấu trường, mấy chục vạn võ giả đều sôi nổi bàn tán.
Những võ giả có thể bỏ ra một viên đá chân nguyên cực phẩm để theo dõi đại hội võ đạo này thì cơ bản cũng coi như là người có danh có tiếng, nên tên mấy vị cường giả Trung Vực cũng đã thuộc như lòng bàn tay.
“Huyền Âm lão nhân, hẳn là sống được một nghìn tuổi rồi ấy nhỉ? Thế mà vẫn chưa chết!”
“Chưa đến một nghìn tuổi đâu. Theo sử sách có ghi lại thì hiện tại lão ấy mới có 976 tuổi thôi, vẫn còn ba mươi mấy năm nữa mới tới một nghìn! Không biết lão ta có thể sống qua ba mươi mấy năm này…”
“Suỵt! Các ngươi nhỏ giọng chút, nếu để cho người Huyền Âm Quán nghe thấy thì chắc chắn các ngươi sẽ chết!”
Người của Huyền Âm Quán, ngoài Huyền Âm lão nhân ra còn có mấy chục trưởng lão và các đệ tử trèo ra từ trong chiếc quan tài kia. Lần này Huyền Âm Quán tổng cộng có bốn người tham gia, nhưng cũng không biết bọn họ muốn phái ra bốn người nào.
Một trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh bỗng nhiên lại hô: “Huyết Mộc Nhai đến!”
Trên không trung, một chiếc xe ngựa phi đến, cuối cùng Huyết Mộc Nhai liền kéo xe ngựa dừng lại trên một đài cao khác. Một đôi chân ngọc ngà vươn ra khỏi chiếc xe ngựa, phu nhân Độc Huyết toàn thân màu đỏ vén rèm xe ngựa lên rồi đi ra khỏi đó.
Hôm nay bà ta ăn diện cũng yêu diễm vô cùng, chính là khiến người khác liếc mắt một cái thì huyết mạch bắt đầu nóng lên.
“Là phu nhân Độc Huyết, gợi cảm thật!”
“Là lão bà cả rồi, gợi cảm thì làm sao? Không biết đã ngủ qua với bao nhiêu người rồi…”
“Võ giả chúng ta sao có thể lấy tuổi tác ra để nhận định về một người? Cứ cho là bà ta đã hơn 200 tuổi, nhưng dung nhan vẫn trông như 20, thân thể thì càng mềm mại hơn mấy cô nương mới mười mấy tuổi ấy chứ. Chậc chậc…”
Bạn đang đọc truyện tại website:truyenhoangdung.xyz. Truyện được update mới nhất tại đây
Phu nhân Độc Huyết xuất hiện khiến mấy tên háo sắc trong đám võ giả điên cuồng cả lên. Ỷ vào người đông thế mạnh, nhất thời mấy lời tục tĩu, dơ bẩn đều được nói sôi nổi cả lên.
Phu nhân Độc Huyết vốn nổi tiếng trụy lạc nên ngược lại không hề để ý chút nào, sau đó mấy đệ tử của Huyết Mộc Nhai cũng xuống xe ngựa, đứng ở một bên.
“Vân Điện đến…”
Trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh lại hô.
Một con Giao Long gào thét một tiếng thật lớn ở phía chân trời, lượn một vòng ở tầng mây cao cao, sau đó lao nhanh xuống dưới.
“Giao Long! Mọi người chạy mau!”
“Đừng hoảng hốt. Giao Long thì đã sao? Đây là đâu chứ? Đây là đại hội võ đạo đấy! Cường giả Hư Kiếp Cảnh còn nhiều hơn đám cẩu ngoài kia, trời có sập thì cũng đã có bọn họ chống đỡ!”
“Sao lại xuất hiện một con Giao Long vậy nhỉ? Con Giao Long này không sợ chết à?”
Chuyện Vân Điện chiếm được một con rối Giao Long, hầu hết các võ giả đều không biết, cho nên mấy chục vạn võ giả khi thấy con rối Giao Long này thì lập tức khủng hoảng.
Thế nhưng sau khi con Giao Long này dừng lại trên đài cao, Ninh Vũ Điệp từ trong đó đi ra.
Hôm nay nàng mặc một bộ đồ màu trắng thuần, sau lưng là hai chiếc lông phượng hoàng được dùng làm trang sức đang không ngừng phất phới, giống như tiên nữ chốn nhân gian vậy, tản ra khí chất tao nhã mà băng lãnh.
Người có tướng mạo xinh đẹp như vậy, lại còn là Điện chủ Vân Điện, trong cảm nhận của phần lớn các võ giả, Ninh Vũ Điệp cũng là người tình hoàn mỹ.
Chẳng qua khí chất của nàng tao nhã nên những võ giả phía dưới thật không đành lòng nói mấy lời khinh nhờn nàng một cách trắng trợn. Đây gọi là tùy người mà đối xử. Trong lòng những võ giả cấp thấp nhất cũng đều hiểu rõ như vậy.
“Nghe danh Điện chủ Vân Điện xinh đẹp không giống người phàm đã lâu, hôm nay vừa hay được thấy, quả thực là vậy!”
“Cái gì gọi là không giống người phàm? Nàng vốn dĩ đã không phải người phàm rồi. Điện chủ Vân Điện chính là tiên nữ hạ phàm!”
“Một lúc nào đó có thể nói chuyện với mỹ nhân thế này, thì cả đời ta đều cảm thấy mỹ mãn…”
Ninh Vũ Điệp thản nhiên liếc mắt nhìn đấu trường một cái, ánh mắt vô ý liếc qua đám đệ tử thông qua vòng loại kia. Tuy nàng nhìn thấy La Chinh, cũng thấy La Chinh đã nhìn mình, nhưng ánh mắt lại không hề dừng lại, làm bộ không nhìn thấy hắn.
Thế nhưng động tác giả vờ nho nhỏ này lại quá không giống, với sự sắc bén của La Chinh, sao lại không phát hiện ra được? Hắn thản nhiên cười, lắc đầu, thật không biết Ninh Vũ Điệp đang suy nghĩ gì.
Sau khi Ninh Vũ Điệp xuất hiện, mấy vị trưởng lão Vân Điện cũng đi ra khỏi Giao Long, cuối cùng là năm đệ tử Vân Điện. Trong
năm đệ tử Vân Điện này có hai người là Thần Đan Cảnh sơ kỳ, còn ba người khác thì là Thần Đan Cảnh trung kỳ.
Năm người này được coi là năm đệ tử cực mạnh trong Vân Điện hiện tại!
Chỉ chốc lát sau, trưởng lão Thiên Hạ Thương Minh lại hô: “Hắc Sơn Tông đến…”
Một đoàn quạ đen bay về phía bên này, sau khi đáp xuống đài cao thì liền nhộn nhịp tản đi, sau đó là Hắc Nha đeo mặt nạ xuất hiện. Cùng xuất hiện với Hắc Nha đương nhiên là các trưởng lão và đệ tử của Hắc Sơn Tông.
“Hư Linh Tông đến…”
Một chiếc thuyền chậm rãi hạ xuống, Hư Linh Thất Tử nhảy ra khỏi chiếc thuyền bay kia.
Ngoài Hư Linh Thất Tử thì trong thuyền lớn còn xuất hiện một vị đạo nhân thân mặc áo xanh.
Vị đạo nhân kia lưng đeo một thanh phi kiếm, thân hình phiêu dật, dung mạo tuấn tú, đúng là Tông chủ Hư Linh Tông – Thanh Hư đạo nhân!
Hư Linh Tông chính là tông môn ngũ phẩm duy nhất trong Trung Vực, cho nên vừa xuất hiện liền được chú ý hơn.
Thánh địa được võ giả trong Trung Vực hướng tới nhất chính là Hư Linh Tông!
“Đại hội võ đạo những năm trước, Thanh Hư đạo nhân đều không ra mặt mà là Hư Linh Thất Tử, không ngờ năm nay Thanh Hư đạo nhân cũng tự thân xuất mã!”
“Đại hội võ đạo lần này khác, các tông môn đều cực kỳ coi trọng Thăng Long Đài, Thanh Hư đạo nhân ra mặt cũng không bất ngờ lắm!”
“Bởi vậy, lần đại hội võ đạo này có thể thảm thiết tới mức nào? Không biết sẽ có bao nhiêu thiên tài ngã xuống…”
Trong khi mọi người ở đây đều bàn tán sôi nổi thì trưởng lão của Thiên Hạ Thương Minh lại hô: “Tôn giả Nam Hoa đến…”
Tôn giả Nam Hoa chính là võ giả độc lập, các đệ tử được hắn dạy dỗ đương nhiên cũng là tinh anh trong tinh anh!
“Thiên Tinh gia tộc Trung Vực đến…”
Trong Trung Vực, ngoài mấy tông môn tứ phẩm ra thì còn có các gia tộc tứ phẩm như Thiên Tinh gia tộc – là một đại gia tộc liên minh. Sáu đại gia tộc tam phẩm cùng liên kết lại với nhau, nên liên minh của họ sau đó cũng có thể so sánh với một thế lực của tông môn tứ phẩm.
“Thánh Nhân Nho đạo, Liễu Văn Xương đến…”
“Đông Tà Vương, Thôi Tà đến…”
Nghe được cái tên này, lông mày La Chinh chợt giương lên, ánh sao trong hai con mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm về phía chân trời.
Thôi Tà…
Chờ ngươi đã lâu.
La Chinh tham gia đại hội võ đạo, đoạt lấy cái danh đệ nhất, giành được Thăng Long Đài tất nhiên là một mục tiêu của hắn, nhưng mục tiêu lớn nhất chính là đánh chết Tư Diệu Linh – một cô gái khác có Âm Thể Tử Cực bên cạnh Thôi Tà!
Ở giai đoạn hiện nay, nếu La Chinh muốn đánh bại Thôi Tà, đoạt lại La Yên thì rõ ràng rất không thực tế.
Nhưng nếu đánh chết Tư Diệu Linh, Thôi Tà có muốn đi tìm một cô gái có Âm Thể Tử Cực khác thì cũng khó khăn hơn rất nhiều. Ít nhất, La Chinh sẽ có nhiều thời gian để trở nên mạnh mẽ hơn.
Cách đó không xa, một bóng dáng vạm vỡ bay vụt tới, theo sau hắn còn có mấy người nữa.
Gã đàn ông trung niên có dáng người vạm vỡ kia, La Chinh gần như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Ở Thanh Vân Tông hắn từng gặp qua gương mặt thật lớn, trông giống người đang ở phía xa xa kia như đúc!
Hắn chính là Thôi Tà – người mạnh nhất trong Đông Vực, cũng là kẻ địch lớn nhất của La Chinh!
Ánh mắt La Chinh nhìn chằm chằm Thôi Tà, dường như muốn khắc rõ hình ảnh của người này vào trong đầu mình!
Khi di chuyển mắt nhìn về phía sau Thôi Tà, ánh mắt hắn chợt lóe.
“Kia chính là Tư Diệu Linh?”
La Chinh chú ý thấy bên cạnh Thôi Tà còn có một người phụ nữ rất béo. Cô gái kia mập như heo, thế nhưng La Chinh lại không nhìn ra được thực lực và tu vi của nàng.
Chuyện gì vậy?
Không phải Tư Diệu Linh là Thần Đan Cảnh trung kỳ sao? Vì sao mình không thể nhìn ra tu vi của nàng?
Với cảm nhận mạnh mẽ của La Chinh, chỉ những người có tu vi cao hơn hắn rất nhiều thì mới không thể nhìn ra được.
Nhưng chẳng qua La Chinh lại nhanh chóng chú ý tới một cô gái khác phía sau cô nàng mập mạp kia. Cô gái này còn khá trẻ, dung mạo khá xinh đẹp, trên người mặc một bộ trang phục màu đen, tu vi vừa đúng là Thần Đan Cảnh trung kỳ!
Nàng hẳn là Tư Diệu Linh!
Mặc dù La Chinh không thể xác nhận, nhưng hắn cảm thấy mình đoán chắc phải đúng tới tám, chín phần.
Đoàn người Thôi Tà ngoại trừ nhóm ba người hắn ra thì phía sau còn có ba người nữa. Trong đó có một người trẻ tuổi mặc cẩm y, bộ dáng tuấn tú, trên mặt còn có một tia khí tức âm u, mặt mày trông có ba phần tương tự như Thôi Tà, chắc hẳn là con trai hắn. Chỉ là La Chinh không rõ con hắn có tham gia đại hội võ đạo hay không.
Khi La Chinh nhìn tiếp về phía sau thì thấy hai cô gái trẻ.
Mắt La Chinh đột nhiên trợn to, đồng tử cũng chấn động một cái.
Một cô gái trong đó đúng là La Yên!
Mà giờ khắc này, hai mắt La Yên nhắm nghiền, giống như một khúc gỗ, bay theo ở phía sau…
“La Yên, muội làm sao vậy…” Lúc này đây, trong đồng tử La Chinh đã đầy tơ máu.