Bách Luyện Thành Thần

Nhục nhã


trước sau

Tử Ngọc đặt mục tiêu cho mình là một tháng rưỡi sẽ bước vào tầng thứ mười của tháp Tội Ác.

Dựa theo quy tắc của tháp Tội Ác, tốc độ lên tầng nhanh nhất là trong thời gian một tháng, bắt đầu từ2ngày đầu tiên bước vào tháp Tội Ác, luôn gặp sàn trống, không ai dám khiêu chiến!

Đúng là trước kia có vài sinh linh dùng thời gian một tháng để leo lên tầng thứ mười, có điều đó đều là cường giả cấp5Chiến Tôn.

Vì có vài nguyên nhân mà thiên tài vẫn luôn bế quan trong thánh địa của chủng tộc mình mà không bước ra, tu luyện đến thẳng đến Chiến Tôn mới chọn vào tháp Tội Ác để rèn luyện.

Từ tầng thứ nhất6đến tầng thứ năm đều là Chiến Giả, mà từ tầng thứ sáu đến tầng thứ mười thì là Chiến Tướng.

Trừ khi đụng phải kẻ cũng là “Chiến Tôn” đang bứt lên thì tất nhiên không có bất cứ sinh linh nào dám5đi khiêu chiến Chiến Tôn cả. Một tháng liên tục gặp phải sàn trống thì có thể dùng tốc độ nhanh nhất để lên tầng thứ mười rồi.

Còn nếu Chiến Tướng muốn dùng một tháng để bứt lên tầng thứ mười thì khả3năng này rất nhỏ, bởi vì Tử Ngọc rất có thể sẽ gặp Chiến Tướng cũng đang bứt lên từ những tầng dưới, cho dù những Chiến Tướng này có thể đánh bại Tử Ngọc hay không thì cũng lãng phí thời gian một ngày của nàng!

Gặp phải Chiến Tướng thì cũng thôi, quy tắc đã như thế, vậy thì Tử Ngọc mới cho thêm mười lăm ngày so với dự tính, chính là vì để đối phó với đám đần độn không có mắt này.

Vấn đề là…

Thằng nhóc trước mắt này là một tên Chiến Giả, một tên Chiến Giả cấp tám! Hơn nữa còn xuất thân từ Nhân tộc!

Từ lúc nào mà đám Nhân tộc nhát cáy kia lại có dũng khí đi khiêu chiến Yêu Dạ tộc cao quý của nàng vậy?

Trong đôi mắt xinh đẹp kia của Tử Ngọc toát ra sát khí vô tận, loại sát khí này phối hợp với khuôn mặt gần như hoàn mỹ của nàng làm bật ra cảm giác khiến người ta vừa động tâm vừa sợ hãi. Hai loại cảm giác bất đồng này tạo thành sự đối lập mạnh mẽ với nhau, khiến tất cả mọi người đều sinh ra một loại cảm giác cực kỳ đặc biệt!

“Không hổ là chủng tộc gần như hoàn mỹ, mỗi cô gái của Yêu Dạ tộc đều là mỹ nữ hạng nhất.” La Chinh từ từ rút trường kiếm trong tay ra.

“Thánh khí?” Đôi lông mày dài mảnh như lá liễu của Tử Ngọc nhẹ nhàng nhướng lên: “Từ lúc nào mà thánh địa Tử Tâm của các ngươi lại xa xỉ như thế, giao một thanh thánh khí cho một Chiến Giả?”

“Vút!” La Chinh nhẹ nhàng huơ huơ kiếm, cười nhạt nói: “Ta không phải người của thánh địa Tử Tâm.”

Tử Ngọc cười lạnh: “Dù ngươi là ai thì cũng phải… kêu gào cho ta!”

Nàng nhẹ nhàng điểm chân, cả người giống như một con báo cái, bất ngờ vọt ra, cương nguyên trong cơ thể tản ra hào quang nhàn nhạt, trên sàn đấu hiện ra những bóng người uyển chuyển.

“Rất nhanh.” La Chinh cười nhạt một tiếng, trường kiếm nhẹ nhàng xoáy một vòng, vẫn là kiếm pháp cơ bản như cũ!

Sau khi không ngừng tôi luyện, kiếm chiêu trong kiếm pháp cơ bản của La Chinh dường như cũng đang dần biến đổi.

Bộ kiếm pháp cơ bản này là do người xưa phí rất nhiều công sức mới sáng tạo nên, lại qua thêm một bước đơn giản hoá cực nhiều của La Chinh, nhưng mà đơn giản nhiều thế nào thì cũng chưa tới tận cùng!

La Chinh có một cảm giác lĩnh ngộ mơ hồ rằng, hắn đơn giản hoá kiếm pháp căn bản là để khiến nó trở nên phức tạp!

Bậc thầy thật sự có thể tự mình sáng tạo một môn tuyệt học, cho dù là công pháp cấp bậc nào thì cũng không phải bỗng nhiên sinh ra từ trong đá, mà là do sinh linh sáng tạo, đến cả thần võ tối cao cũng vậy.

La Chinh cũng biết rõ, hắn chỉ cần tiếp tục đi theo con đường này thì cuối cùng cũng có thể sáng tạo ra tuyệt học thuộc về mình!

“Đinh!”

Phản ứng của La Chinh rất nhanh, đối mặt với Tử Ngọc ám sát gần người mình, một đòn Quải Kiếm đã hoàn toàn vô hiệu công kích của nàng.

La Chinh cũng không lùi về sau, ngược lại còn thuận theo mà dán tới, trường kiếm trong tay cũng dính chặt vào dao găm của Tử Ngọc, La Chinh lại thuận thế tiến lên!

Tử Ngọc lập tức đần cả ra.

Rõ ràng tốc độ của nàng rất nhanh mà! Đừng nói là Chiến Giả loài người, cho dù là Chiến Tướng loài người mà bị nàng đâm chính diện, thì có dùng thánh khí để đón đỡ cũng sẽ bị lực tác động đánh bay cả người. Nhưng La Chinh lại giống một ngọn núi cao, đứng vững vàng trước mặt nàng, dùng bộ kiếm pháp thô sơ đến mức không thể thô sơ hơn được nữa để ngăn lại đòn tiến công của nàng!

Trên mặt La Chinh lại còn treo một nụ cười thản nhiên.

Thực lực của Tử Ngọc, có lẽ còn mạnh hơn Tiểu Giới của Hư Linh Tông một chút, sức lực và sức bật trong nhục thể của nàng còn có ưu thế trời sinh do chủng tộc mang lại, tất cả đều mạnh mẽ hơn Tiểu Giới không ít. Có điều, hình như Tử Ngọc lĩnh ngộ quy tắc lại tương đối ít, chắc hẳn cũng vì nàng là người luyện thể!

“Gió Bão Đâm Loạn!”

Lúc đầu nàng vốn chuẩn bị đánh bay La Chinh, sau đó róc từng miếng từng miếng thịt của hắn ra! Hắn càng thảm thì lại càng khiến đám đần độn trong tháp Tội Ác kia kinh sợ. Nếu nàng không lấy được sàn trống thì không biết đến năm nào tháng nào mới có thể leo đến tầng thứ mười của tháp Tội Ác nữa!

Đối mặt với bộ kiếm pháp thô sơ này của La Chinh, bỗng nhiên con dao găm của Tử Ngọc giống như gió lớn gặp mưa rào, chỉ trong nháy mắt đã đâm ra vô số nhát!

“Quải Kiếm.” La Chinh cười nhạt một tiếng, trường kiếm hơi quét ngang, hoàn toàn vây kín bản thân từ trên xuống dưới.

“Đinh đinh đinh đinh đinh…”

Âm thanh lanh lảnh dễ nghe liên tục vang lên, trong nháy mắt dao găm và kiếm đã đan xen vào nhau vô số lần.

Trường kiếm mảnh dài ba thước, lại giống một tấm khiên kín không kẽ hở chắn ngay trước mặt La Chinh!


“Đinh!”

Sự bộc phát của Tử Ngọc cũng chỉ có mức độ, cho dù là cương nguyên hay là sức mạnh cơ thể thì cũng không kéo dài lâu bằng chân nguyên được. Sau khi bộc phát trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trường kiếm của La Chinh lại ép lên dao găm của nàng một lần nữa. Hắn nhẹ nhàng nhấn một cái, hai người lại giữ vững khoảng cách “thân mật gắn bó” như trước.

Chóp mũi gần như có thể chạm vào nhau…

Ngực Tử Ngọc phập phồng lên xuống, chiêu Gió Bão Đâm Loạn của nàng có thể đánh một đòn trí mạng vào đối thủ chỉ trong nháy mắt. Một khi bị Tử Ngọc đến cạnh bên người rồi sử dụng chiêu này thì gần như chẳng khác nào đã bị tuyên án tử hình! Tử Ngọc đã từng gặp một đối thủ rất mạnh, thực lực là Chiến Tướng cấp tám!

Cũng bởi sau khi bị Tử Ngọc tiếp cận rồi sử dụng một chiêu này, mà cuối cùng gã Chiến Tướng cấp tám kia đã bị dao găm của cô nàng trực tiếp cắt thành mảnh nhỏ, cả người từ trên xuống dưới không có phần da thịt nào còn nguyên vẹn!

Thế nhưng tên Chiến Giả Nhân tộc trước mắt này lại có thể dùng một thanh trường kiếm, ngăn lại tất cả công kích của nàng!

“Điều này sao có thể?” Trong đôi mắt Tử Ngọc toát ra vẻ kinh hãi, thậm chí trong vẻ kinh hãi đó còn có chút bối rối.

Người của Yêu Dạ tộc vốn đã vô cùng thon thả cao gầy, khi mang giày vào nàng còn thoáng cao hơn La Chinh một chút. Gió Bão Đâm Loạn vô cùng tiêu hao thể lực, dưới hô hấp dồn dập, hơi thở mang theo một chút mùi thơm ngát trực tiếp quét ngang trên mặt La Chinh.

Còn La Chinh, vẫn dùng khuôn mặt giống như cương thi nhìn nàng!

“Đúng là rất tàn nhẫn.” La Chinh cười thản nhiên nói.

“Cười nhạo ta!”

Tử Ngọc cắn răng, dao găm trong tay bỗng nhiên phát lực, lướt dọc theo lưỡi trường kiếm của La Chinh, những tia lửa kịch liệt bắn ra dưới sự ma sát của hai thanh binh khí.

“Xoẹt.”

Một âm thanh sắc nhọn chói tai vang lên, sau đó nàng giống như một con rắn, bò lên từ bên người La Chinh.

Khi cận chiến, binh khí ngắn vốn chiếm ưu thế lớn hơn binh khí dài, vì vậy Tử Ngọc cũng không định kéo giãn khoảng cách với La Chinh.

Thế nhưng nàng vừa mới lượn quanh bên người La Chinh, chuẩn bị duỗi cánh tay thon dài ra để quấn lấy cổ hắn, thì hắn lại hơi cúi đầu.

Nếu như thật sự bị nàng quấn lấy, thì sau đó nàng sẽ trực tiếp đâm trọn con dao găm vào cổ La Chinh. Cho dù La Chinh tự nhận là thực lực của mình mạnh hơn Tử Ngọc, nhưng cũng không ngông cuồng chủ quan!

Cũng vì La Chinh khẽ cúi như vậy nên Tử Ngọc đã vồ hụt một cú. Sau đó La Chinh xoay người một cái, trường kiếm ngăn cản một vòng, mũi kiếm đã chém ngang về phía bờ mông của Tử Ngọc.

Thấy một màn như vậy, Phỉ Nhi lập tức sốt ruột, thậm chí là che miệng hét ầm lên.

Mà trên đài chỗ người xem lại có một người Yêu Dạ tộc bỗng nhiên đứng dậy, đây là Chiến Tôn của Yêu Dạ tộc!

Tử Ngọc thân là thiên tài cấp Thần của thánh địa Yêu Dạ tộc, đương nhiên không thể để nàng xông vào tháp Tội Ác một mình được, vì vậy cả đường đều có một vị trưởng bối Yêu Dạ tộc chăm nom.

Dựa theo phỏng đoán của Chiến Tôn Yêu Dạ tộc này, với thực lực của Tử Ngọc thì sẽ không gặp phải bất kỳ phiền phức nào ở chín tầng đầu của tháp Tội Ác, về phần thằng nhóc loài người trước mặt này…

Mặc dù Chiến Tôn Yêu Dạ tộc cảm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao bên cạnh hắn lại có một cô gái cùng tộc với mình đi theo, nhưng dù sao La Chinh cũng chỉ là một Chiến Giả mà thôi! Thực lực Nhân tộc vốn đã yếu hơn, cho dù là Chiến Tướng cấp mười đi nữa thì cũng không phải là đối thủ của Tử Ngọc, huống chi tên kia chỉ là một Chiến Giả nho nhỏ, tất nhiên hắn cũng không lo lắng gì.

Nhưng không ngờ đến lúc đánh nhau, tình hình chiến đấu gần như nghiêng về một bên, vì vậy nhìn thấy La Chinh chém một kiếm về phía mông Tử Ngọc, trong óc của Chiến Tôn Yêu Dạ tộc cũng trống rỗng. Lấy độ sắc bén của thanh trường kiếm thánh khí trong tay thằng nhóc, e rằng một kiếm này có thể chém Tử Ngọc ra thành hai đoạn. Nếu như Tử Ngọc chết, hắn biết phải ăn nói thế nào với các vị trưởng lão trong tộc đây?

Biểu cảm của những sinh linh khác trên khán đài cũng vô cùng phong phú.

Phần lớn đều không tin vào một màn trước mắt này!

Trong Nhân tộc yếu ớt trên đại lục Hải Thần lại xuất hiện một thiên tài cấp bậc thế này? Bọn họ đang nghi không biết có phải mình nhìn nhầm rồi hay không. Đây rõ ràng là một Chiến Giả nhân loại mà!

“Ầm!”

Khi một kiếm này của La Chinh chém qua, thân kiếm bỗng nhiên chuyển nhẹ một cái, rồi lại dùng thân kiếm đánh lên mông Tử Ngọc.

Một kiếm này, La Chinh bỏ qua cho Tử Ngọc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện