La Chinh biết rất rõ mục tiêu của mình.
Chuyện đầu tiên hắn cần phải làm khi đến tháp Tội Ác chính là tu luyện, còn mục tiêu thứ hai là đạt được truyền thừa2bên dưới tháp Tội Ác.
Ma tộc và Yêu Dạ tộc đều là chủng tộc đứng đầu trên đại lục Hải Thần, mà hình như thế lực của Nhân tộc trên mảnh đại lục này5lại vô cùng yếu ớt. La Chinh vừa đến đại lục Hải Thần đã kết thù với Ma tộc, tất nhiên sẽ không ngốc đến mức lại đi kết thêm thù với Yêu Dạ6tộc nữa.
Mặc dù La Chinh chỉ dùng thân kiếm để đánh, nhưng lực thì vẫn rất mạnh, Tử Ngọc bị La Chinh đánh thẳng lên mông, lập tức lảo đảo bổ nhào về phía5trước một cái, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Yêu Dạ tộc luôn cao ngạo ưu nhã, sao lại cho phép chuyện bản thân mất mặt trước nhiều người như thế chứ. Trong nháy mắt3bổ nhào xuống đất, Tử Ngọc liền đưa tay chống xuống, nhanh nhẹn giống một loài bò sát, sau đó trở mình một cái, muốn phản kích ngay tại chỗ!
“Vút!”
Nhưng mà động tác của La Chinh cũng rất nhanh.
Trường kiếm đã gác lên cái cổ trắng như tuyết của Tử Ngọc, mũi kiếm hơi động, chỉ cần La Chinh nhấc tay lên, thì với độ sắc bén của thánh khí, e rằng cái đầu của nàng sẽ rơi xuống đất ngay tại chỗ.
Mặc dù Tử Ngọc vừa thẹn vừa tức, nhưng vẫn chưa đến mức bị váng đầu. Trước khi đến đây, nàng đã tìm hiểu vô số lần về quy tắc của tháp Tội Ác rồi!
Trong thánh địa, nàng là con cưng của trời, ai mà dám lấy mạng nàng chứ? Nhưng trên sàn đấu, không ai có thể bảo vệ nàng cả, cho dù Yêu Dạ tộc có địa vị rất cao trong tháp Tội Ác, thế nhưng quy tắc mà nhiều chủng tộc như vậy kết hợp lại để đặt ra thì không thể thay đổi chỉ vì một thiên tài cấp Thần như nàng được.
Nàng bị La Chinh giết chết, Yêu Dạ tộc sẽ báo thù cho nàng, nhưng dù sao cuối cùng thì nàng cũng chết rồi!
“Nhận thua, ta sẽ không lấy mạng ngươi.” Biểu cảm của La Chinh đã bình thản lại, không phải hắn không biết thương hương tiếc ngọc là gì, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút ở đây thôi thì hắn có thể sẽ bị nàng giết chết, hắn giữ mạng lại cho nàng đã là rất nể tình rồi.
“Ta… nhận thua.” Sau khi nhìn rõ tình thế trước mắt, cho dù biểu cảm trên mặt nàng tràn đầy căm phẫn nhưng Tử Ngọc vẫn mở miệng nói.
Sau đó ánh sáng tạo hoá trong Minh bài của Tử Ngọc bỗng nhiên chui vào trong Minh bài của La Chinh.
Ánh sáng tạo hoá chính là phần thưởng dành cho người thắng cuộc, mà thu được bao nhiêu lại được quyết định bởi số ánh sáng tạo hoá mà đối thủ có.
Tử Ngọc là Chiến Tướng, sinh linh dám khiêu chiến Tử Ngọc ít nhất cũng là cấp Chiến Tướng, vì vậy số lượng ánh sáng tạo hoá mà La Chinh nhận được lúc này còn nhiều hơn gấp mười lần so với trước đây!
Tu vi cao cũng có chỗ tốt của tu vi cao. Ví dụ như khi La Chinh vừa mới tiến vào tầng thứ nhất của tháp Tội Ác, kẻ có can đảm đi khiêu chiến với La Chinh đều là Chiến Giả. Những Chiến Giả kia vốn cũng không tích luỹ được bao nhiêu ánh sáng tạo hoá, nên điểm tích luỹ đạt được cũng ít đến đáng thương.
Tử Ngọc hung hăng trợn mắt liếc nhìn La Chinh, cất bước đi xuống khỏi sàn đấu.
Vào giờ phút này, Phỉ Nhi cũng thở phào một hơi. Từ khi La Chinh bước lên sàn đấu, Phỉ Nhi đã rất bất ngờ…
Mặc dù Phỉ Nhi đã được chứng kiến tốc độ chạy trốn của La Chinh. Đối mặt với ba gã Chiến Tôn mà vẫn có thể chuồn mất, ở cấp bậc Chiến Giả đã xem như không tưởng tượng nổi rồi. Thế nhưng nàng lại khó đánh giá được thực lực thật sự của hắn. Mặc dù Phỉ Nhi không đối xử với La Chinh như một Chiến Giả bình thường, nhưng cũng không nghĩ rằng La Chinh lại mạnh đến mức này.
Người xem trên đài, lại xì xào bàn tán một trận.
“Khó trách Nguyệt Thủ đại nhân lại bảo chúng ta đừng đi chịu chết. Mặc dù thằng nhóc này chỉ là một Chiến Giả loài người, nhưng lại có thể đánh bại một Chiến Tướng của Yêu Dạ tộc!”
“Chỉ là Chiến Tướng của Yêu Dạ tộc thôi sao? Ha ha, cô gái Yêu Dạ tộc kia còn là thiên tài cấp Thần đi ra từ thánh địa của Yêu Dạ tộc đấy, không thể xem nàng như những Chiến Tướng bình thường được! Nhưng dù như thế thì vẫn bị gã Chiến Giả Nhân tộc kia đánh bại!”
“Không phải chỉ khi Nhân tộc đến cảnh giới Chiến Tôn, thậm chí là Chiến Thánh, mới tương đối khó chơi à? Từ lúc nào mà thánh địa Tử Tâm lại bồi dưỡng được một thiên tài siêu cấp như vậy?”
“Hình như vừa nãy hắn có nói, hắn không phải Nhân tộc đi ra từ thánh địa Tử Tâm…”
“Nếu để thằng nhóc này đánh tiếp mấy tầng nữa, chỉ sợ Nhân tộc thật sự sẽ thêm một chỗ ngồi rồi!”
Các loại bàn tán đều xoay quanh La Chinh, sinh linh tất cả chủng tộc đều nhìn chằm chằm vào La Chinh rồi xì xào.
“Còn ai dám ra đây khiêu chiến với ta không?” La Chinh thản nhiên hỏi một câu.
Nghe lời La Chinh nói, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
“Không phải tầng thứ hai có một gã Thú tộc rất nổi tiếng là Thiết Thác sao? Thiết Thác đâu? Sao không thấy hắn?”
“Nói đùa gì vậy? Thiết Thác chỉ là một Chiến Giả cấp mười mà thôi. Mặc dù gã thành công đánh lén được ba Chiến Tướng, nhưng gã lại không phải đối thủ của Tử Ngọc, vậy thì càng không thể là đối thủ của thằng nhóc trước mắt này được!”
“Có vài tên tự mình hiểu lấy nên cũng không dám lên. Thằng nhóc kia chịu bỏ qua cho Yêu Dạ tộc, nhưng chưa chắc đã tha mạng cho những chủng tộc khác!”
Lúc trước Tử Ngọc đã mạnh mẽ chấn áp mọi người rồi, bây giờ La Chinh lại vượt cấp đánh bại Tử Ngọc, lực chấn áp lần này lại được tăng lên nữa, vào lúc này làm gì
còn sinh linh nào dám đi lên chịu chết cơ chứ? Huống hồ, sự tích ở tầng thứ nhất của La Chinh đã sớm lan truyền trong tầng thứ hai rồi, bây giờ đâu còn sinh linh nào muốn đi tìm chết?
Sau một hồi lâu, không người nào dám đi lên, không ai khiêu chiến thì cũng tương đương với việc La Chinh đã lấy được sàn trống ngày đầu tiên. Cứ ba ngày liên tục là La Chinh có thể thể tự do lên tầng!
Đối với kết quả này, La Chinh xem như thoả mãn.
Về phần Tử Ngọc của Yêu Dạ tộc, nàng lại tương đối không hài lòng.
Đi xuống đấu trường, vẻ mặt Tử Ngọc tràn đầy tức giận, mà vị Chiến Tôn Yêu Dạ tộc kia thì lại vội vàng đi theo.
Đã bao giờ Tử Ngọc gặp phải thất bại lớn như thế, nỗi nhục nhã lớn như thế chứ!
Cho dù có lớp lớp thiên tài xuất hiện trong thánh địa Yêu Dạ tộc, nhưng nàng lại là người nổi bật nhất trong số đó!
Huống chi đối thủ đánh bại nàng, không chỉ là một con người mà hơn nữa còn là một Chiến Giả Nhân tộc. Nếu không phải cái tâm võ đạo của nàng cực kỳ vững chắc, nếu đổi thành một người khác, e rằng đã sớm bị đả kích đến mức bị diệt rồi.
“Ta… nhất định phải giết chết hắn.” Tử Ngọc nổi giận đùng đùng nói.
“Thằng nhóc loài người này đúng là không đơn giản. Bây giờ ngươi không phải là đối thủ của hắn!” Ngược lại vị Chiến Tôn Yêu Dạ tộc kia rất tỉnh táo.
“Ta mặc kệ! Thủ đoạn bình thường không giết được hắn, vậy thì ta sẽ dùng ‘Thiên Tru’ để đối phó hắn!” Tử Ngọc lạnh giọng nói.
Nghe lời Tử Ngọc nói, sắc mặt vị Chiến Tôn Yêu Dạ tộc lập tức thay đổi rồi nói ngay: “Tử Ngọc, tuyệt đối không được làm chuyện điên rồ. Thiên Tru… không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì bị cấm sử dụng. Ngươi đã quên lời trưởng lão cảnh báo rồi sao?”
“Vạn bất đắc dĩ? Bây giờ chính là vạn bất đắc dĩ!” Tử Ngọc cũng rất cố chấp.
“Thật ra ngươi không cần vội vã như vậy, nếu hắn đã vào tháp Tội Ác, thì tất nhiên cũng là vì tu luyện, sớm muộn gì ngươi cũng đụng phải hắn. Đợi đến khi ngươi thật sự mạnh mẽ rồi lại đi khiêu chiến với hắn cũng không muộn… Cạnh hắn hình như còn có cô gái Yêu Dạ tộc chúng ta, không biết là người của chi nào, để ta tìm nàng hỏi thăm tình huống một chút trước đã.” Chiến Tôn Yêu Dạ tộc cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể an ủi như thế.
“Ta thật sự mạnh?” Tử Ngọc sững sờ. Nhưng khi nghĩ lại, vẻ phiền muộn trên mặt lại càng nhiều hơn: “Chẳng lẽ thằng nhóc kia cũng không tiến bộ sao?”
Lúc thằng nhóc kia còn là Chiến Giả đã có thể đánh bại mình rồi, nếu như hắn trở thành Chiến Tướng, bản thân còn là đối thủ của hắn được không?
Thật ra trong lòng Chiến Tôn Yêu Dạ tộc cũng biết rõ. Có điều, vì để an ủi Tử Ngọc nên dường như lúc này cũng chỉ có thể khuyên nhủ nàng như thế thôi… Bây giờ xem ra, có vẻ lời khuyên của hắn cũng không có chút hiệu quả nào. Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài một hơi trong lòng. Có điều cũng may, hình như thằng nhóc kia cũng không định giết Tử Ngọc.
Tử Ngọc cao ngạo quá mức, bị đả kích một chút trong tháp Tội Ác cũng tốt, cũng xem như đang tôi luyện cái tâm võ đạo của nàng.
Sau khi La Chinh lấy được “sàn trống” thì rời khỏi sàn đấu, Phỉ Nhi cũng theo sát sau lưng hắn.
Cũng giống như Tử Ngọc, La Chinh cũng muốn nhanh chóng tiến vào những tầng cao hơn của tháp Tội Ác, hắn không có hứng thú giao thủ với đám Chiến Giả này. Nhưng quy tắc của tháp Tội Ác như thế, La Chinh cũng không còn cách nào tốt hơn nữa cả.
Lúc La Chinh đến khu sinh hoạt của tầng thứ hai thì lại nhìn thấy không ít các cô gái đứng ở một bên.
Cô gái chủng tộc nào cũng có, Ma tộc, Thú tộc, Nhân tộc… thậm chí còn có cô gái Yêu Dạ tộc!
Quần áo của các cô gái này đều hở hang, thân thể xinh đẹp, trên người các nàng tản ra sự quyến rũ nguyên thuỷ nhất.
“Những cô gái này…” La Chinh nghi hoặc nhìn thoáng qua.
“Kỹ nữ.” Phỉ Nhi trả lời dứt khoát: “Áp lực trong tháp Tội Ác rất lớn, tất cả võ giả đều cần phát tiết, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ mười, những chuyện này là vô cùng bình thường.”
La Chinh bĩu môi. Chưa tính đến Nhân tộc và Yêu Dạ tộc, trong đó còn vài người đến từ Thú tộc và Ma tộc, lấy thẩm mỹ quan của La Chinh thì tất nhiên hắn sẽ không chấp nhận được.
Hắn cũng không dừng lại ở đây, ngay lúc chuẩn bị rời đi thì có một cô gái Nhân tộc đi ra từ một hướng khác đến cản đường hắn. Nàng mỉm cười với La Chinh: “Soái ca, có người muốn nói chuyện với ngươi một chút.”
Cô gái trước mắt này cũng là loại mỹ nhân bại hoại mười phần, nghe lời nàng ta nói, La Chinh mỉm cười: “Một đêm bao nhiêu viên đá chân nguyên?”
Nghe lời La Chinh nói, trên mặt cô gái này toát ra vẻ phẫn nộ!