Bách Luyện Thành Thần

Mười vị chiến tôn đứng đầu


trước sau

Tất cả các sinh linh bốn phía xung quanh sàn đấu đều lặng ngắt như tờ, biểu cảm trên mặt thì loại nào cũng có.

Bắt đầu từ lúc La Chinh bước lên sàn đấu, phần lớn mọi người, thậm chí cả Nhân tộc cũng đều cảm thấy, có lẽ La Chinh đã2chết chắc rồi!

Với thế lực của Nhân tộc thì cuối cùng cũng không thể giữ được thiên tài này. Nếu như bọn họ nhất định muốn ra tay bảo vệ La Chinh, thì có lẽ chỉ vì một mình La Chinh mà kéo cả thánh địa Tử Tâm xuống nước.

Lúc trận đấu5kết thúc cũng là lúc Mông Xung ra tay.

Dựa theo tính cách của Ma tộc, hơn phân nửa là sau khi giết chết La Chinh, bọn họ sẽ ép Nhân tộc phải nhận mười món thánh khí xem như bồi thường. Mà chút bồi thường này, cũng chỉ là một bậc thang6Ma tộc tìm cho việc phá vỡ quy tắc mà thôi.

Vốn dĩ khi Nguyệt Thủ khiêu chiến xong thì Mông Xung cũng đã chuẩn bị ra tay rồi, thế nhưng kết quả là thiên tài cấp Thần của Yêu Dạ tộc là Mộc Thanh Dương – người sánh ngang với Nguyệt Thủ5trong tầng thứ mười của tháp Tội Ác, lại bất ngờ muốn khiêu chiến với La Chinh.

Nhưng cho dù Mộc Thanh Dương có xuất hiện thì cũng chỉ kéo dài chút thời gian mà thôi, điều này nhiều người Nhân tộc ở đây đều biết rõ, cả sinh linh những chủng tộc3khác cũng đều rõ ràng.

Nhưng mới đấu được một nửa tình hình bất ngờ xoay chuyển 180 độ, bên cạnh La Chinh bỗng nhiên nhảy ra một người Yêu Dạ tộc, hơn nữa còn là “Vương” của Yêu Dạ tộc!

Yêu Dạ tộc vốn luôn ra vẻ không liên quan cũng không muốn dính dáng gì vào chuyện này, nhưng lại vì sự xuất hiện của một kẻ gọi là Vương mà hoàn toàn thay đổi thái độ.

Hai người Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc đã hoàn toàn đơ cả ra rồi, bọn họ thật sự không hiểu nối rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây!

Có điều, dù thế nào thì nếu Yêu Dạ tộc đã chọn nhúng tay vào chuyện này, tất nhiên sẽ rất có lợi cho Nhân tộc. Dù sao thì trong tháp Tội Ác hay bên ngoài mảnh đất nguyền rủa, Yêu Dạ tộc cũng không thua gì Ma tộc!

Vì vậy dù có sững sờ, nhưng đồng thời hai người nở nụ cười hiểu ý.

“Ta biết mà, ta biết mà…” Hạ Sương lẩm bẩm nói, vẻ mặt kích động, hai gò má ửng đỏ.

Nàng luôn cảm thấy La Chinh đặc biệt tự tin, giống như tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn, chẳng qua nàng không biết sự tự tin đó của La Chinh từ đâu mà ra thôi!

Nhưng bây giờ thì Hạ Sương đã rõ rồi, đây chính là điều La Chinh tự tin!

Chỉ là sau khi suy nghĩ cẩn thận thì đồng thời Hạ Sương cũng có chút nghi hoặc.

Lúc nãy khi kiếm linh bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, trên mặt La Chinh cũng toàn là vẻ mờ mịt, giống như không biết một chút nào.

Với trí thông minh của Hạ Sương, và việc luôn tập trung tinh thần quan sát La Chinh thì cũng xem như nàng đã hiểu được một chút rồi.

Thế nhưng, nếu mối quan hệ giữa kiếm linh bên cạnh hắn với Yêu Dạ tộc chỉ đơn giản là đánh bậy đánh bạ mà có, vậy thì trước đây lúc La Chinh chiến đấu với Nguyệt Thủ, sự tự tin ấy rốt cuộc đến từ đâu? Chẳng lẽ La Chinh không biết rõ, người bản thân sắp phải đối mặt là một gã Chiến Tôn Ma tộc, người nắm giữ chỗ ngồi Mông Xung sao?

Trong bộ não của Hạ Sương, đây vẫn như một điều bí ẩn…

Đương nhiên nàng không biết rằng sự tự tin của La Chinh không phải đến từ Yêu Dạ tộc mà là vì La Chinh đã được khí linh trong tháp Tội Ác thừa nhận. Từ một mức độ nào đó mà nói thì hắn có thể tuỳ ý đá người khác ra ngoài!

Bầu không khí lúc này càng ngày càng căng thẳng, hơi thở như bị đông lại, đến cả tiếng xì xào bàn tán cũng mất tăm không nghe thấy đâu nữa. Một số sinh linh có phần nhát gan đã chuẩn bị rời khỏi tầng mười.

Có thể đoán được rằng một khi Ma tộc và Yêu Dạ tộc ra tay ở chỗ này thì sẽ dính dáng đến rất nhiều Chiến Tôn ở tầng trên của tháp Tội Ác, vậy thì e rằng tầng mười này sẽ trở thành một chiến trường đẫm máu!

“Xem ra đúng là Yêu Dạ tộc các ngươi muốn tuyên chiến với Ma tộc chúng ta rồi.” Mông Xung hoạt động cánh tay, khi cơ bắp màu nâu trên bờ vai chuyển động cuồn cuộn, vết thương do một kiếm của Mai đại nhân mang lại lập tức bị đè ép, miệng vết thương bắt đầu nhúc nhích một chút, sau đó nhanh chóng ngừng chảy máu.

Lời nói của Mông Xung vừa dứt thì một đám Chiến Tôn Ma tộc đã ầm ầm đi xuống từ lối đi lên tầng thứ mười một.

Lúc tất cả sinh linh nhìn thấy đám Chiến Tôn Ma tộc kia thì vẻ mặt ai nấy đều thay đổi. Xem ra thật sự muốn ra tay rồi!

Một khi ra tay thì nhất định đám Chiến Tướng như bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn!

Nhưng mà dưới con mắt của nhiều Chiến Tôn như vậy lại không một ai dám chạy trốn, hai chân như bị đổ chì bám chặt trên mặt đất. Khí thế mạnh mẽ mà mấy chục Chiến Tôn kia phóng ra khiến hàm răng không ít Chiến Tướng có thực lực yếu kém cứ va vào nhau lập cập.

“Thậm chí có hơn 60 Chiến Tôn Ma tộc từ tầng trên xuống rồi…” Có người đếm kỹ một lần.

“Những Chiến Tôn đứng đầu tiên đều là Chiến Tôn hàng đầu, cũng là mười đại Chiến Tôn của Ma tộc, là mười người nắm giữ chỗ ngồi…” Lại có người nhỏ tiếng nói.

“Dẫn đầu là Mạnh Thiên! Người nắm giữ chỗ ngồi xếp thứ hai trong 128 chỗ ngồi! Được xem như là một trong những người mạnh nhất của tháp Tội Ác!”

Trong những Chiến Tôn
Ma tộc này có vài người đến từ tầng mười một, tầng mười hai, tầng mười ba…

Nhưng thật sự khiến người ta sợ hãi chính là mười gã Chiến Tôn Ma tộc đi đầu chính là những Chiến Tôn mạnh mẽ nhất của Ma tộc trong tháp Tội Ác. Hơn hai mươi người nắm giữ chỗ ngồi của Ma tộc đã đến được một nửa rồi!

Mười đại Chiến Tôn này đều do Chiến Tôn đứng đầu – Mạnh Thiên làm thủ lĩnh!

Gã Mạnh Thiên kia mặc một bộ áo giáp màu đỏ như lửa, trên đó rải rác những đường vân dài mảnh đỏ rực giống như từng dòng dung nham đang lưu chuyển. Người còn chưa đến gần mà một luồng hơi thở nóng rực đã dâng đến, khiến cho người ta cảm thấy không phải đang đối mặt với một gã Chiến Tôn Ma tộc mà là một ngọn núi lửa!

Người Ma tộc vốn cao lớn uy mãnh, mấy chục người ầm ầm di chuyển đến đây giống như mấy chục ngọn núi nhỏ đang dời đến, hoặc như một đám voi khổng lồ đang giẫm trên sàn nhà tầng thứ mười, khiến cho người ta hoài nghi rằng có khi nào sàn tháp Tội Ác không thể chịu nổi bước chân của bọn chúng hay không. Khí thế khổng lồ này khiến người ta khó có thể hô hấp được.

“Mông Xung, có chuyện gì?” Mạnh Thiên đi đầu dừng bước, mở miệng thản nhiên hỏi.

Mông Xung nhìn qua La Chinh rồi nói: “Ta muốn tiêu diệt thằng nhóc Nhân tộc kia, nhưng Bạch Huyễn và Mai của Yêu Dạ tộc lại ra tay cản trở, còn đả thương ta.”

“A?” Mạnh Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Huyễn và Mai, thản nhiên nói: “Xem ra Yêu Dạ tộc các ngươi không định chung sống hoà bình với Ma tộc chúng ta thì phải?”

Sắc mặt Mai đại nhân và Bạch Huyễn thoáng có chút mất tự nhiên. Mặc dù các nàng và Mạnh Thiên đều là Chiến Tôn đứng đầu, đều là người nắm giữ chỗ ngồi, nhưng trong 128 chỗ ngồi cũng có phân chia mạnh yếu, mặc dù thực lực của Mai đại nhân có mạnh hơn một chút so với Mông Xung, nhưng nếu so với Mạnh Thiên thì lại yếu hơn không ít.

Có điều, vẻ mặt mất tự nhiên kia đảo mắt đã tiêu tán, bởi vì Huân còn đứng ngay đằng sau.

Vương của Yêu Dạ tộc là người mà dù có dùng cả tính mạng, bọn họ cũng muốn bảo vệ. Dù rơi vào nước sôi lửa bỏng, chết muôn lần cũng không từ. Vì bảo vệ Vương mà đến linh hồn bọn họ cũng có thể bán đứng, chứ đừng nói chi đến tính mạng!

“Vì sự an nguy của ngô Vương, không có đường để thương lượng!” Mai đại nhân nói như chém đinh chặt sắt, trên người bỗng nhiên tản ra một luồng hơi thở sắc bén, mơ hồ có xu thế có thể áp đảo khí thế nóng nảy trên người Mạnh Thiên kia!

“Thằng nhóc kia chết, các chuyện cũ đều được bỏ qua.” Mạnh Thiên lập tức nói.

“Ngô Vương sống trong cơ thể tên Nhân tộc kia, vậy thì hắn tuyệt đối không thể chết được!” Giọng điệu Mai đại nhân không thể thương lượng chút nào.

“Vậy sao? Đã như vậy, chỉ có thể đắc tội!” Trong mắt Mạnh Thiên loé lên tia sáng, bóng người nhoáng một cái, muốn lách qua người Mai đại nhân và Bạch Huyễn, hai cánh tay khổng lồ chụp về phía La Chinh.

“Mạnh Thiên, ngươi dám!”

“Dừng tay!”

Bạch Huyễn và Mai đại nhân lập tức nóng nảy, bóng người cũng nhoáng lên một cái muốn đi ngăn cản Mạnh Thiên. Trong suy nghĩ của họ, có lẽ Mạnh Thiên vẫn rất kiêng dè với Yêu Dạ tộc, nên không ngờ gã lại quả quyết như vậy! Rốt cuộc là Mạnh Thiên dựa vào cái gì?

Bạch Huyễn và Mai đại nhân vừa ngăn cản, đồng thời trong lòng vô cùng buồn bực!

Chẳng lẽ Ma tộc còn có thứ khác để dựa vào trong tháp Tội Ác này sao?

Đối mặt với hai tay của một gã Chiến Tôn đứng đầu, ánh mắt La Chinh loé lên, cả người nhanh chóng lui về phía sau. La Chinh có sự dũng cảm, nhưng cũng không phải kẻ vô mưu. Có lẽ thực lực bây giờ của hắn có thể khiêu chiến được Chiến Tôn bình thường, nếu luyện hoá ánh sáng tạo hoá trước ngực thì cũng có thể khiêu chiến tới Chiến Tôn cấp ba, thậm chí là Chiến Tôn cấp bốn, thế nhưng Mạnh Thiên trước mắt lại là Chiến Tôn đỉnh phong, hơn nữa còn là kẻ mạnh nhất trong đám Chiến Tôn đỉnh phong ấy, La Chinh vẫn chưa phải là đối thủ của hắn.

Vì vậy nhìn thấy Mạnh Thiên vừa động, La Chinh trên đấu trường đã bất ngờ lui lại về phía sau!

“Nhóc con, chỉ bằng một tên Chiến Giả như ngươi mà muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta?” Trong lời nói của Mạnh Thiên có một loại khinh thường nhàn nhạt.

Giờ phút này Bạch Huyễn và Mai đại nhân cũng vây tới một trái một phải, nhất định phải ngăn cản Mạnh Thiên, còn Huân đang đứng trên sàn đấu, cũng chính là Vương của Yêu Dạ tộc, lại giơ cao thanh cự kiếm màu đen kia lên!

“Sao Chiến Thể!”

La Chinh không dám chậm trễ chút nào, lập tức mở Sao Chiến Thể ra, vừa lui về sau đồng thời cũng đánh ra một quyền!

“Sao Rơi Đất Động!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện