Nhìn thấy La Chinh lui về sau, đồng thời còn dám đánh trả, trên mặt Mạnh Thiên toát ra ý cười trào phúng.
“Những kẻ sắp chết thường sẽ vùng vẫy lần cuối như một con thú hoang dại, có điều trước mặt ta ngươi còn không bằng một con thú, cùng lắm chỉ là một2con châu chấu mà thôi, giãy giụa cũng vô dụng!”
Mạnh Thiên vô cùng quyết đoán. Trong cái nhìn của gã, nguồn gốc của mớ hỗn loạn này đều từ thằng nhóc Nhân tộc kia mà ra. Chỉ cần giết chết La Chinh thì sẽ bóp nát được ý muốn của Yêu Dạ tộc, còn về5phần Vương gì đó, cho dù có truy cứu tới thì Ma tộc gã vẫn có thể ứng phó.
Một quyền này của La Chinh tản ra ánh sao nhàn nhạt, mặc dù ánh sao hơi nhạt nhòa, nhưng cũng không phải mờ hẳn.
Vì vậy một quyền này đánh ra, thoạt nhìn uy thế không lớn6bao nhiêu, nhưng trên thực tế uy lực lại vượt xa những công pháp võ kỹ thông thường!
“Vỡ ra.” Mạnh Thiên giơ cánh tay to tráng kiện ra, tuỳ ý hướng về phía luồng ánh sao kia mà bóp, gã muốn bóp nát một quyền tản ra ánh sao này.
Nhưng gã không ngờ khi bóp5lấy một quyền này, trên tay phải của hắn lại tản ra ánh sáng chói mắt! Đó là ánh sáng do cương nguyên trong một quyền của La Chinh va chạm với tay gã!
Một cơn đau dữ dội truyền đến từ tay phải của gã.
Chính vì như thế nên tốc độ của Mạnh Thiên của3chậm lại. Gã khó hiểu nâng tay phải lên nhìn, trên đó đã xuất hiện đầy vết rách, vết máu loang lổ chảy ra từ những vết rách ấy. Trên mặt gã toát ra vẻ kinh ngạc, lập tức cười điên cuồng nói: “Ha ha! Một tên Chiến Giả mà lại có thể khiến Mạnh Thiên ta bị thương. Thú vị, thú vị!”
Lúc này La Chinh đã lui về mép sàn đấu, còn Bạch Huyễn và Mai đại nhân cũng đã chắn trước mặt La Chinh. Về phần một kiếm vừa rồi của Huân thì căn bản không thể chém trúng gã, giờ phút này thân hình nàng cũng nhoáng lên một cái, đứng sát cạnh La Chinh, yên lặng không nói.
Cùng lúc đó, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc liếc mắt nhìn nhau, lách người đến trước mặt La Chinh.
“Hai tên hề nhân loại kia mà cũng dám đến tham gia náo nhiệt. Xem ra nhân loại không còn muốn có chỗ ngồi trong tháp Tội Ác nữa rồi.” Mông Xung cũng đi lên sàn đấu, mà đi lên cùng gã còn có hơn sáu mươi Chiến Tôn Ma tộc!
Nhiều Chiến Tôn Ma tộc xúm lại đây như vậy nên tình thế lập tức xoay chuyển!
Nhân loại tổng cộng chỉ có bốn chỗ ngồi, hơn nữa ba trong số bốn người nắm giữ chỗ ngồi này còn xếp hạng sau 100, chỉ có một người nắm giữ chỗ ngồi xếp ở vị trí thứ 92, vậy nên đương nhiên trong mắt Ma tộc cũng chỉ giống một tên hề mà thôi.
Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc không nói gì, bởi lúc này bọn họ dám đi lên thì đều đã cân nhắc cả rồi.
Lúc trước bọn họ không dám động là vì hoàn toàn không có năng lực chống lại Ma tộc, nhưng bây giờ nếu Yêu Dạ tộc đã đứng ra trước, bọn họ cũng không cần sợ hãi điều gì nữa. Trong tháp Tội Ác, Ma tộc tất nhiên mạnh mẽ, nhưng Yêu Dạ tộc cũng không hề yếu hơn chút nào!
La Chinh híp hai mắt, nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiên đứng cách đó không xa, bỗng nhiên trên mặt nở một nụ cười như lúc này người rơi vào hiểm cảnh không phải là hắn vậy. Hắn thản nhiên nói: “Thế nào? Chỗ ngồi của Nhân tộc là do Ma tộc các ngươi bố thí cho hay sao? Hay là đám các ngươi còn cho rằng… tháp Tội Ác này là của Ma tộc các ngươi?”
Tháp Tội Ác không thuộc về chủng tộc nhất định nào, sau sự kiện “chặn cửa” kia, rất nhiều chủng tộc trên đại lục Hải Thần đã sớm nhận thức được chuyện này, vì vậy các chủng tộc mới có thể đưa thiên tài trong tộc vào tháp Tội Ác để tu luyện!
Mạnh Thiên vung tay lên, gã không muốn nói nhảm với La Chinh, chỉ cần đám Chiến Tôn sau lưng gã đồng thời xông lên một loạt thì đám Chiến Tôn Nhân tộc, Chiến Tôn Yêu Dạ tộc trước mắt này sẽ bị Ma tộc bọn hắn xé nát trong nháy mắt!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong vắt vang lên: “Đúng! Tháp Tội Ác không thuộc về bất kỳ chủng tộc nào! Ma tộc các ngươi làm như vậy, hình như chưa từng hỏi qua những người nắm giữ chỗ ngồi khác!”
Lúc này, ở lối vào tầng 11 lại xuất hiện hơn mười người, những người này đều là người của Yêu Dạ tộc, trong đó nữ giới chiếm hơn nửa, chỉ có được mấy mống nam giới tướng mạo tuấn mỹ mà thôi.
Mạnh Thiên quay đầu lại quan sát, sắc mặt lập tức u ám đi. Đám Chiến Tôn của Yêu Dạ tộc cũng đến đây rồi!
Trên đỉnh tháp, Yêu Dạ tộc cũng có mười chỗ ngồi, nhưng quan trọng hơn là người nắm giữ chỗ ngồi của Yêu Dạ tộc đều được xếp ở những vị trí gần đầu. Hơn nữa vị trí đầu tiên trong 128 chỗ ngồi, cũng chính là người nắm giữ chỗ ngồi mạnh nhất, là thuộc về Yêu Dạ tộc, còn Mạnh Thiên chỉ mới đứng thứ hai mà thôi.
Cô gái vừa mới nói chuyện kia chính là người nắm giữ chỗ ngồi đầu tiên: Lăng Yên.
Lăng Yên dẫn theo rất nhiều Chiến Tôn Yêu Dạ tộc từ từ đi đến, một luồng khí thế lạnh nhạt thong dong phóng ra. Vừa rồi khí thế của Mạnh Thiên bao phủ đã khiến cho rất nhiều sinh linh ở tầng thứ mười như đang chìm dung nham, nhưng giờ phút này bọn họ lại cảm nhận được một loại sức sống bừng bừng tỏa ra từ trên người Lăng Yên, giống như đang ở trong trận tuyết tan đầu xuân, bốn phía đều tràn đầy sức sống!
Mang theo rất nhiều Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc đến, ánh mắt Lăng Yên di chuyển, sau đó quỳ một chân trên đất hành lễ với Huân: “Tham kiến Vương!”
Phần lớn Chiến Tôn cấp cao cũng đồng thời quỳ xuống.
Huân thản nhiên liếc nhìn những Chiến Tôn cấp cao này, lập tức nói: “Đứng lên đi.”
Lúc này Lăng Yên mới lập tức đứng dậy, đối mặt với Mạnh Thiên: “Ngô Vương chính là tính mạng của ta, Mạnh Thiên, có lẽ ngươi nên cân nhắc lại một lần nữa!”
Những năm gần đây, thế lực của Yêu Dạ tộc đã dần dần khổng lồ, vượt qua cả Song Ma thánh địa, thế nhưng bởi không phải là tộc thích giết chóc thô bạo, nên khi đối mặt với đám người Ma tộc luôn hùng hổ dọa người thì bọn họ vẫn nhẫn nhịn chịu đựng. Chỉ cần Ma tộc không quá đáng, Yêu Dạ tộc sẽ không chèn ép quá làm gì.
Nhưng mà hôm nay thì khác. Bởi vì sự tồn tại của Huân, Yêu Dạ tộc hoàn toàn không có nửa phần nhượng bộ. Ví dụ như Mai đại nhân đã chém đinh chặt sắt nói với Mông Xung, các nàng có thể không tiếc cái giá lớn nào, thậm chí là tiêu diệt Song Ma thánh địa, chỉ vì Vương của các nàng!
“Lăng Yên, Ma tộc chúng ta bằng lòng nhường ra năm chỗ ngồi, chỉ cần thằng nhóc La Chinh kia chết.” Mạnh Thiên cũng không muốn kéo dài thời gian thêm nữa. Một đòn vừa rồi của gã bị La Chinh đỡ được đã đành, bây giờ còn thêm Lăng Yên xuất hiện, vậy thì gã cũng không còn cơ hội cưỡng ép lấy mạng La Chinh mà chỉ có thể chọn cách đàm phán mà thôi.
Năm chỗ ngồi, đã là sự nhượng bộ rất lớn rồi.
Ma tộc có 26 chỗ ngồi, mà Yêu Dạ tộc thì có 16 chỗ, nếu Ma tộc nhường cho Yêu Dạ tộc năm chỗ ngồi, vậy thì hai bên đều có được 21 chỗ ngồi, số lượng bằng nhau!
Nhiều thêm một chỗ là nhiều thêm năm người tiến vào động Huyền Minh, có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với các chủng tộc.
Nhân tộc phấn đấu nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ có được bốn chỗ ngồi, còn Ma tộc mới mở miệng đã là năm chỗ ngồi, chuyện này tương đương với việc cắt một miếng thịt trên người Ma tộc, cũng là sự nhượng bộ tương đối lớn, mục đính chính là để đổi lấy tính mạng của La Chinh.
Nghe thấy điều kiện mà Mạnh Thiên muốn trao đổi, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc lại lập tức căng thẳng!
Đây đúng là một điều kiện khiến người ta phải động tâm!
Một khi Yêu Dạ tộc chấp nhận điều kiện này thì không phải riêng La Chinh chỉ có con đường chết, mà e rằng Nhân tộc bọn họ cũng sẽ bị loại trừ theo! Nghĩ tới hậu quả thôi cũng không chịu nổi rồi!
Xem như Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đã đoán trúng.
Trong lòng Mạnh Thiên chính là ý định này, gã định xoá bỏ Nhân tộc. Mặc dù tốn mất năm chỗ ngồi nhưng có thể loại bỏ Nhân tộc để thu lại bốn chỗ.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Lăng Yên hiện ra một ý cười bất đắc dĩ, sau đó yếu ớt thở dài một hơi: “Ài! Nói thế nào các ngươi mới chịu hiểu đây? Mạnh Thiên, nói đơn giản thế này đi. Nếu ngô Vương muốn Yêu Dạ tộc chúng ta tự sát ngay tại chỗ, thì trăm vạn người Yêu Dạ tộc ở thánh địa chúng ta cũng sẽ hiến mạng cho nàng, không hề do dự. Bây giờ các ngươi đã hiểu chưa?”
Khả năng sinh sản của Yêu Dạ tộc không mạnh, mặc dù được xưng là thánh địa thất phẩm nhưng số người trong thánh địa cũng không quá trăm vạn. Có điều, từ khi ra đời thì người Yêu Dạ tộc bọn họ đã được coi như là Tiên Thiên Cảnh rồi, ai nấy đều là tinh anh! Vì vậy sức chiến đấu của trăm vạn người có thể so với hơn trăm triệu người của Nhân tộc!
Cũng không phải Lăng Yên đang khoa trương gì ở đây.
Huân là một sự tồn tại giống như biểu tượng tinh thần của Yêu Dạ tộc, là quyền uy tuyệt đối, cho dù ở trên Thượng Giới thì Huân cũng là Vương giả tuyệt đối chứ nói gì tới con dân dưới Hạ Giới này?
Nghe lời Lăng Yên nói vậy, sắc mặt Mạnh Thiên và rất nhiều Chiến Tôn Ma tộc cấp cao đều trầm xuống.
“Nói như vậy, Yêu Dạ tộc các ngươi không định nhượng bộ?” Mạnh Thiên lạnh lùng nói.
“Có thể nói là vậy.” Lăng Yên gật đầu.
“Nói vậy, Ma tộc bọn ta và Yêu Dạ tộc nhất định phải đánh một trận?” Mạnh Thiên lại hỏi.
“Có thể nói là vậy.” Lăng Yên tiếp tục gật đầu.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha…” Mạnh Thiên bỗng nhiên ngửa đầu cười điên cuồng, tiếng cười âm vang quanh quẩn khắp tầng thứ mười: “Xem ra Yêu Dạ tộc các ngươi tự cho là đã quật khởi đến mức có thể lay động được Ma tộc chúng ta rồi!”
Chân mày Lăng Yên cau lại.
Chân mày Bạch Huyễn và Mai đại nhân cũng nhíu lại. Vừa rồi Bạch Huyễn và Mai đại nhân đã nghi ngờ về việc Ma tộc đã có chuẩn bị sẵn ở trong tháp Tội Ác, hoặc nên nói là có gì đó để dựa vào!
Theo lý thuyết thì thế lực của Yêu Dạ tộc trong tháp Tội Ác đã mạnh hơn Ma tộc, một khi khai chiến, khả năng lớn là sẽ loại trừ rất nhiều Chiến Tôn Ma tộc. Mà trong thánh địa thì Yêu Dạ tộc có Lưu Vũ toạ trấn, nên cho dù Song Ma thánh địa có phát động chiến tranh tông môn cũng không thể nào đánh chiếm được thánh địa Thiên Vũ của Yêu Dạ tộc!
Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương(1)!
(1)Lưỡng bại câu thương: hai bên cùng chịu thiệt hại.
Mà bởi vì Yêu Dạ tộc có sự tồn tại của Lưu Vũ, nên thánh địa Thiên Vũ còn có cơ hội để xây dựng lại, nhưng mà Song Ma thánh địa thì không, bởi vì bọn họ bị các chủng tộc khác điên cuồng trả thù!
Vậy thì thứ mà Mạnh Thiên dựa vào là gì? Hoặc nên nói là thứ đám người Ma tộc này dựa vào là gì?
Vào lúc này, Mạnh Thiên bỗng nhiên cất cao nói: “Thiên Khung lão tổ! Thiên Huy lão tổ! Đã đến lúc ra tay giúp Ma tộc chúng ta rồi!”
“Đùng đùng, đùng đùng…”
Từ tầng mười một lại có hai gã Ma tộc đi xuống.
Khí
thế toả ra từ trên người hai gã Ma tộc này còn mạnh mẽ hơn Mạnh Thiên tới hơn mười lần!
Lúc Lăng Yên nhìn thấy hai gã Ma tộc kia thì liền kêu thất thanh: “Thiên Khung! Thiên Huy! Không phải hai người bọn họ đã chết rồi sao? Sao lại…”
“Chiến Thánh! Sao trong tháp Tội Ác lại xuất hiện Chiến Thánh được?” Có người vì quá mức kinh ngạc mà bỗng nhiên kêu lên một cách quái dị, cứ như gặp quỷ vậy.
Nhìn thấy hai gã Ma tộc kia, tim La Chinh bỗng nhiên trầm xuống. Ma tộc thậm chí còn có cường giả cấp bậc Chiến Thánh, hơn nữa rõ ràng Yêu Dạ tộc lại không biết một chút nào. Vì sao cường giả cấp Chiến Thánh này lại có thể bước vào mảnh đất nguyền rủa, tiến vào tháp Tội Ác?
Theo lời Phỉ Nhi nói thì hoàn toàn không có khả năng này! Vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Yên cũng nói lên khả năng này gần như là bằng không!
Người mạnh nhất trong đại lục Hải Thần này chính là cường giả Thần Hải Cảnh!
Mà dưới Thần Hải Cảnh thì là Chiến Thánh, dưới Chiến Thánh lại là Chiến Tôn, dưới Chiến Tôn mới là Chiến Tướng…
Trong mỗi thánh địa thường chỉ có mấy cường giả Thần Hải Cảnh toạ trấn, lực lượng nòng cốt thật sự chính là cường giả Chiến Thánh.
Có điều cho dù là cường giả Chiến Thánh hay là Thần Hải Cảnh mạnh mẽ hơn thì đều không thể tiến vào mảnh đất nguyền rủa, nếu ai tiến vào thì nhất định phải chết. Từ lúc tháp Tội Ác xuất hiện cho đến nay, điều này chưa từng biến mất!
Cũng bởi vì đặc tính này mà thậm chí tất cả những chủng tộc lớn còn từng dấy lên chuyện xây dựng truyền tống trận thông đến mảnh đất nguyền rủa. Những truyền tống trận này, đối với cường giả ở dưới Chiến Thánh mà nói thì cũng chỉ là mấy cái truyền tống trận bình thường mà thôi!
Còn đối với cường giả cấp bậc Chiến Thánh, cường giả Thần Hải Cảnh thì lại là một cái bẫy giết chết bọn họ!
Lúc trước, cường giả Chiến Thánh của không ít chủng tộc và một số ít cường giả Thần Hải Cảnh đã bị lừa đi vào trong truyền tống trận, sau đó đang sống sờ sờ mà lại bị mảnh đất nguyền rủa Chú Sát…
Về sau, trên đại lục Hải Thần xuất hiện một quy định bất thành văn, hễ là cường giả Chiến Thánh, cường giả Thần Hải Cảnh thì sẽ không đi vào truyền tống trận. Có trời mới biết cái truyền tống trận dưới chân này thông tới chỗ nào? Lỡ không cẩn thận mà bước vào mảnh đất nguyền rủa thì chết oan uổng quá còn gì!
Nhưng lúc này trong tháp Tội Ác lại xuất hiện hai Chiến Thánh, điều này khiến các Chiến Tôn cấp cao khó có thể tin vào hai mắt của mình đến mức nào?
Yêu Dạ tộc và Ma tộc đã từng làm một cuộc thử nghiệm.
Chính là để Chiến Tôn cấp cao đột phá trong tháp Tội Ác!
Bởi vì trong mảnh đất nguyền rủa không thể đánh nhau nên một khi ra tay cũng sẽ bị Chú Sát, mà trong tháp Tội Ác lại không có hạn chế này. Vì vậy, lúc đó những chủng tộc khác cũng đoán, nếu như cường giả Chiến Thánh, đại năng Thần Hải Cảnh bên ngoài không thể nào tiến vào tháp Tội Ác, vậy thì đột phá từ Chiến Tôn lên Chiến Thánh trong tháp Tội Ác luôn, có phải sẽ không bị mảnh đất nguyền rủa ảnh hưởng hay không?
Nhưng kết quả lại khiến mọi người hoảng hốt.
Võ giả vừa mới tiến vào Chiến Thánh đúng là không bị mảnh đất nguyền rủa Chú Sát, thế nhưng sau mười ngày ở trong tháp Tội Ác, lực nguyền rủa cũng dần dần bắt đầu hiện ra rõ ràng, cuối cùng mấy vị Chiến Thánh kia vẫn bị Chú Sát mất.
Có lẽ bởi vì tháp Tội Ác nên cái chết của mấy vị Chiến Thánh kia mới không đến nhanh như vậy. Chiến Thánh tuỳ tiện xâm nhập vào mảnh đất nguyền rủa gần như là bị Chú Sát chết thảm trong nháy mắt, còn mấy vị Chiến Tôn cấp cao đột phá lên Chiến Thánh ở trong tháp thì chết từ từ, cả người chảy mủ, bốc mùi hôi, nhận hết tất cả tra tấn mà chết…
Từ đó về sau, không còn Chiến Tôn cấp cao của chủng tộc nào dám đột phá trong tháp Tội Ác nữa. Mỗi khi muốn đột phá, bọn họ đều rời khỏi tháp Tội Ác, rời khỏi mảnh đất nguyền rủa, còn nơi này… cả đời bọn họ cũng không thể trở lại nữa.
Lăng Yên và không ít Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc đều biết Thiên Khung và Thiên Huy!
Lúc trước hai gã Chiến Thánh Ma tộc này cũng là Chiến Tôn cấp cao, hơn nữa còn là người nắm giữ chỗ ngồi của Ma tộc! Có điều, sau khi động Huyền Minh được mở ra thì hai người nắm giữ chỗ ngồi này liền tiến vào đó để tìm kiếm cơ duyên, nhưng không ngờ lại chết trong đó!
Tuyệt đối không ngờ là, hai người này lại không chết, ngược lại còn đột phá trở thành Chiến Thánh, bất ngờ xuất hiện trong tháp Tội Ác. Sao điều này không khiến Lăng Yên kinh ngạc cho được? Không khiến rất nhiều người Yêu Dạ tộc kinh ngạc cho được?
“Xem ra Ma tộc đã sớm biết bọn họ có chỗ dựa này!” Mấy người Bạch Huyễn và Mai đại nhân lập tức hiểu ngay ra sự tự tin của Mông Xung là từ đâu mà có, cũng hiểu sự tự tin của Mạnh Thiên đến từ đâu.
“Xong rồi, xong rồi…” Trên mặt Triệu Phần Cầm đầy vẻ buồn khổ, ngơ ngác nhìn về phía Chu Chử Hạc bên cạnh.
Sắc mặt Chu Chử Hạc cũng đau khổ như Triệu Phần Cầm, trong miệng đều là mùi vị đắng chát. Đây là điểm đau buồn của Nhân tộc. Thật vất vả lắm Yêu Dạ tộc mới chịu ra mặt, kết quả Ma tộc lại có hai gã Chiến Thánh nhảy ra! Thật không biết rốt cuộc đám người Ma tộc này làm sao làm được!
Chẳng lẽ Ma tộc phá giải được lời nguyền của mảnh đất nguyền rủa này rồi? Chuyện này hoàn toàn không thể được! Lời nguyền đã duy trì ở đây nhiều năm như vậy, lấy đâu ra chuyện nói giải là giải được ngay!
Thế nhưng hai gã Chiến Thánh trước mắt lại là sự thật vững như ngọn núi…
“Lăng Yên, ha ha! Ngươi vẫn còn là Chiến Tôn cấp cao! Có phải nằm mơ cũng không nghĩ tới, ông đây còn trở về được đúng không?” Thiên Khung cười ha hả.
Thật ra Lăng Yên đã có thể đột phá lên Chiến Thánh từ lâu rồi, nhưng tranh đấu trong tháp Tội Ác quá kịch liệt, một khi nàng đột phá lên Chiến Thánh thì phải rời khỏi tháp Tội Ác, đến lúc đó Mạnh Thiên sẽ trở người người mạnh nhất trong số những người nắm giữ chỗ ngồi, đây là điều Yêu Dạ tộc và thánh địa Thiên Vũ không muốn nhìn thấy.
Vì vậy Lăng Yên mới luôn áp chế tu vi của mình, trừ khi Yêu Dạ tộc xuất hiện một người có thể đánh bại Chiến Tôn cấp cao Mạnh Thiên, Lăng Yên mới rời đi, rời khỏi mảnh đất nguyền rủa rồi trở lại thánh địa của Yêu Dạ tộc để tiến hành đột phá.
Lúc trước, khi Lăng Yên là Chiến Tôn cấp cao, Thiên Khung và Thiên Huy cũng là Chiến Tôn cấp cao, hơn nữa hai người Thiên Khung và Thiên Huy chỉ là người nắm giữ chỗ ngồi xếp sau vị trí thứ bốn mươi, còn lâu mới là đối thủ của Lăng Yên!
Nhưng mà bây giờ…
Thiên Khung và Thiên Huy đều đã trở thành Chiến Thánh, mà bản thân vẫn là Chiến Tôn cấp cao như cũ.
Bại tướng dưới tay ngày xưa nay lại vượt qua bản thân, sắc mặt Lăng Yên đẹp thế nào được?
Càng khổ hơn là lúc đầu, cán cân vốn có khuynh hướng mất cân bằng hướng về Yêu Dạ tộc, vậy mà hai gã Chiến Thánh vừa xuất hiện, cán cân đã đảo ngược về phía Ma tộc rồi. Đúng là phiền phức!
“Sao có thể? Các ngươi đã trở thành Chiến Thánh, sao có thể tiến vào tháp Tội Ác được nữa?” Lăng Yên hỏi.
“Ha ha ha!” Thiên Khung lão tổ cười ha hả.
“Ha ha ha ha!” Thiên Huy lão tổ cũng cười ha hả theo.
Về phần đám Chiến Tôn cấp cao như Mạnh Thiên, Mông Xung và tất cả Ma tộc trong tầng thứ mười của tháp Tội Ác cũng cười ha hả, bọn chúng cười rất đắc ý.
Trước sự kiện chặn cửa kia chính là thời điểm hưng thịnh nhất của Ma tộc, tháp Tội Ác gần như là thuộc về Ma tộc rồi. Thế nhưng sau chuyện đó, tình trạng Ma tộc càng ngày càng sa sút, sau đó Lưu Vũ xuất thế ngang trời, thánh địa Thiên Vũ một bước lên mây. Từ hơn một trăm năm trước cho đến nay, cho dù là bên ngoài mảnh đất nguyền rủa hay là bên trong tháp Tội Ác, Yêu Dạ tộc đều áp chế Ma tộc ở khắp nơi!
Tuy Ma tộc đau khổ tới mức không chịu nổi, nhưng khổ nỗi lại không có phương pháp phá giải cục diện này, nhiều khi cũng chỉ có thể nén giận!
Nhưng mà hôn này, bọn chúng lại có hai cường giả Chiến Thánh trong tháp Tội Ác!
Võ giả mạnh mẽ nhất trong tháp Tội Ác cùng lắm cũng chỉ là Chiến Tôn cấp cao mà thôi, Chiến Thánh gần như có thể quét ngang toàn bộ tháp Tội Ác, huống chi còn là hai Chiến Thánh.
Điều này có nghĩa là tháp Tội Ác lại rơi vào sự khống chế của Ma tộc!
Nhìn nụ cười càn rỡ của đám Chiến Tôn cấp cao Ma tộc kia, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của hai gã Chiến Thánh, bỗng nhiên La Chinh hứng thú lắc nhẹ đầu, hít sâu một hơi, sau đó dẫn chân nguyên đến trước ngực rồi bất ngờ hô lớn: “Mấy tên dáng người như heo các ngươi, cười cái rắm gì! Chiến Thánh thì giỏi lắm à?”
Rất nhiều Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc cùng với hai gã Chiến Thánh chỉ là cười thoải mái, lại không sử dụng cương nguyên để lấy giọng trấn áp mọi người, nhưng giọng nói có truyền chân nguyên của La Chinh thì lại vô cùng vang dội, lập tức lấn át hết tất cả tiếng cười.
Lời vừa nói xong, tiếng cười cũng im bặt, tầng thứ mười của tháp Tội Ác yên tĩnh như chỗ không người.