Những người khác tự nhiên không thắc mắc gì, sau đó những người còn lại nối đuôi nhau theo sau Phạm lão giả, Lâm Hiên được sắp xếp ở giữa, phía trước và phía sau đều có hai gã Tu tiên giả.
Chắc chắn không có chuyện trùng hợp như thế, xem ra những người này vẫn có chút không yên lòng với hắn.
Lâm Hiên đương nhiên không quan tâm đến vấn đề cỏn con đó, bằng thực lực của hắn, chẳng lẽ còn phải sợ vài tên Tu tiên giả Động Huyền Kỳ. Bọn chúng vẫn theo khuôn phép cũ thì cũng thôi, nhưng nếu như dám có ý đồ bất lợi đối với hắn thì cũng chỉ là đưa dê vào miệng cọp mà thôi.
Cả đoàn người cẩn thận bay về phía Băng Tiến Sơn. Tuy bọn hắn đã cố gắng phi hành thật chậm, nhưng với độn tốc của bọn hắn thì cũng chỉ tốn gần nửa canh giờ đã đến nơi.
Chỉ thấy ở phía trước, núi băng mọc lên san sát như rừng, vốn dĩ tại Hàn Phách Băng Nguyên này cũng không có gì đặc biệt, nhưng hình dạng những núi băng kia lại không giống với bình thường, nhìn nó giống như nhiều bó tên nhọn chỉ lên trời xanh. Tuy rằng không đến mức đồ sộ hùng vĩ, nhưng khí thế này cũng thật sự làm cho lòng người rung động.
"Các vị đạo hữu cẩn thận, Băng Tiễn thú tuy không phải là Yêu Tộc đẳng cấp cao, thực lực cũng chỉ tương đương với Tu tiên giả Ngưng Đan kỳ, nhưng số lượng lại rất nhiều. Nếu chúng ta bị chúng quấn lấy thì vô cùng phiền toái." Giọng nói của Phạm lão giả truyền tới, đây đã là hắn lần thứ hai hắn nhắc nhở như vậy.
Trong nội tâm những người khác cũng rùng mình, đương nhiên không dám xem thường, càng vận Liễm Khí Thuật tới cực hạn, nhưng mà một màn ngoài dự đoán mọi người đã xảy ra.
Bọn hắn lúc nào cũng như lâm đại địch, cẩn thận từng li từng tí một, nhưng từ khi tiến vào Băng Tiến Sơn, lại vô cùng thuận lợi, trong vòng ngàn dặm không hề thấy bất kỳ tung tích một con yêu thú nào. Nếu như không phải ngọn núi ở đây có hình dạng kỳ lạ, có lẽ bọn hắn đều cho rằng đã đi lầm đường rồi.
Cứ như vậy, vốn dĩ mọi người vô cùng cẩn thận, nhưng đâu biết được một chút nguy hiểm cũng không có, một đường thuận lợi dị thường tiến sâu vào Băng Tiến Sơn.
"Phạm đạo hữu, chuyện gì đang diễn ra vậy?" Giọng nói khó nghe của mỹ phụ mặc cung trang truyền vào lỗ tai.
"Ngươi hỏi lão phu, ta biết hỏi ai đây? Theo lý thì ở đây không phải là như vậy." Trên mặt lão giả tràn đầy vẻ mê hoặc, quay đầu lại hỏi: "Giao huynh, ngươi có nhìn ra manh mối gì không?"
"Không có." Đại hán mặc cẩm bào lắc đầu, trên mặt cũng tràn đầy nghi hoặc.
Chúng tu sĩ nghị luận một lát, song vẫn không tìm được nguyên nhân.
"Tốt rồi tốt rồi, không gặp phải nguy hiểm, chỉ có thể nói rằng vận khí của chúng ta không tệ. Như vậy cần gì phải khổ não chứ, chẳng lẽ các vị lại muốn đại chiến một phen với Băng Tiễn thú sao?"
Thanh âm không cho là đúng của Ác Hỏa Đầu Đà truyền tới, xem ra với gã thì việc thảo luận như vậy căn bản là vô nghĩa.
Các tu sĩ khác tuy không có cùng quan điểm với gã, nhưng đối với loại tình huống này dù cho có bàn luận thêm cũng không có kết quả, cho nên chúng tu sĩ đều ngậm miệng không nói gì nữa, cùng lắm thì đường đi phía trước, mọi người cẩn thận thêm một chút là được.
Vì vậy, mọi người tiếp tục tiến lên.
...
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện 5sĐảo mắt, lại qua mấy ngày.
Khoảng cách hiện giờ của bọn hắn tới trung tâm Hàn Phách Băng Nguyên đã gần hơn rất nhiều. Lúc này, trên mặt mỗi người đều mang theo vài phần lo lắng, phiền muộn, không phải gần đây bọn hắn gặp quá nhiều nguy hiểm và phiền toái trên đường đi, mà hoàn toàn ngược lại, mấy ngày nay, bọn hắn thật sự quá thuận lợi rồi.
Không có gặp phải bất cứ nguy hiểm gì. Nhìn thì có vẻ như vậy là chuyện tốt, nhưng nếu phân tích cẩn thận thì lại chưa hẳn là như vậy.
Hôm nay, bọn hắn cũng không phải là vừa mới xâm nhập Hàn Phách Băng Nguyên, mà là đã đi gần tới vị trí trung tâm, căn cứ tình báo thì tại đây tập trung rất nhiều Yêu tộc đẳng cấp cao. Tuy nhiên mấy ngày nay bọn hắn tựu liên tiếp đi qua mấy địa điểm tương đối nguy hiểm, nhưng mà tất cả đều là rất thuận lợi, điều này hết sức kì quái.
Lần thứ nhất có thể nói là vận khí không tệ. Lần thứ hai thì có thể là vận khí tốt. Nhưng mà, tới lần thứ ba, thứ tư mà tiếp tục dùng vận khí để giải thích thì đúng là gượng ép quá mức.
Sáu người đều là Tu tiên giả, từng người đều đã trải qua trăm trận chiến, vượt qua vô số sóng
to gió lớn, điểm ấy đạo lý sao lại, sao có thể không hiểu được.
Hôm nay, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ phiền muộn u ám. Lâm Hiên cũng vậy, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng. Tuy Lâm Hiên đang che giấu thực lực, nhưng tu sĩ Phân Thần kỳ cũng không có nghĩa là vô địch Thiên hạ, tình cảnh kỳ quái này cũng khiến cho hắn có chút bồn chồn.
Rút cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đương nhiên, nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, trong nội tâm Lâm Hiên cũng không có nửa phần sợ hãi. Tục ngữ nói, làm việc tốt thường gian nan, muốn lấy được bảo vật, sao có thể một chút nguy hiểm cũng không có.
So với việc Lâm Hiên rất bình tĩnh, những người khác rõ ràng là lo lắng hơn nhiều lắm. Bọn chúng rất hi vọng gặp chút chuyện gì đó, loại tình huống này thật sự là hết sức quỷ dị.
Tuy nhiên, vẫn như cũ là một đường vô sự.
Sáng sớm hôm nay, mọi người rút cuộc cũng phải dừng lại tìm một chỗ bí mật, rồi bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận.
"Các vị đạo hữu có ý kiến gì loại tình huống quỷ dị hôm nay không?"
Người mở miệng trước chính là Phạm lão giả, cục diện hôm nay, có chút vượt qua tầm khống chế của hắn. Trước khi quyết định tới đây, hắn đã cân nhắc đủ loại nguy hiểm, có khả năng gặp phải bẫy rập, phiền toái, thậm chí cả trường hợp bị Yêu tu đẳng cấp cao vây công cũng đã tính đến, nhưng thật không thể nghĩ tới bọn chúng lại lâm vào cục diện như ngày hôm nay.
"Mấy ngày gần đây, đừng nói là Yêu tu đẳng cấp cao, ngay cả những yêu thú cấp thấp cũng nhìn thấy rất ít, các vị đạo hữu có thấy vậy không?" Đại hán mặc cẩm bào nói.
"Đúng vậy, lão thân cũng chú ý đến điểm này." Bà lão tóc trắng nhẹ gật đầu, khuôn mặt lo lắng càng làm tăng thêm vẻ xấu xí.
"Nếu như ta đoán không sai, bên trong Yêu Tộc chỉ sợ đã xảy ra biến cố gì đó." Phạm lão giả trên mặt không chút vui mừng nói. Gió thổi báo giông tố sắp đến, hắn đã đánh hơi được điểm không ổn trong tình hình yên tĩnh này.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Hay là chúng ta buông tha kế hoạch lần này." Thanh âm lo lắng của mỹ phụ mặc cung trang truyền vào lỗ tai, nàng tựa hồ là kẻ nhát gan nhất trong mấy người.
"Cái gì?"
Nàng vừa dứt lời, đầu đà tóc dài đã nhảy dựng lên, Phạm lão giả cũng quay đầu lại, trên mặt mang theo vẻ bất mãn : "Dịch phu nhân sao có thể nói lời này? Hôm nay chúng ta rất vất vả mới có thể đi vào sâu bên trong Hàn Phách Băng Nguyên, sao có thể từ bỏ được?"
"Đúng vậy, mặc dù chúng ta đã biết rõ vị trí bảo tàng của vị tiền bối Đức Lỗ Y kia, nhưng tục ngữ nói, đêm dài lắm mộng, nếu kéo dài việc này, không ai có thể đảm bảo bảo đảm việc các tu sĩ khác cũng không biết được manh mối mà tìm tới đó. Đến lúc ấy, chúng ta có hối cũng không kịp." Đại hán mặc cẩm bào lắc đầu, hắn căm ghét kiểu làm việc mà bỏ dở giữa chừng này đến tận xương tuỷ.
"Có thể ..."
"Dịch phu nhân, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Tuy loại cục diện này có chút bất lợi, có khả năng bên phía Yêu Tộc đã xảy ra vấn đề gì đó, nhưng sự tình có lợi cũng có hại, ai biết được biến cố của Yêu Tộc lần này sẽ không có lợi đối với chúng ta đây?" Thanh âm của Lâm Hiên truyền vào lỗ tai, loại ý nghĩ này của hắn xem như là nhìn từ một góc độ khác. Cho dù chuyện này có như thế nào, Lâm Hiên cũng sẽ không buông tha bảo vật để luyện chế Thân Nội Hóa Thân.
"Đúng thế, Lâm đ*o hữu nói không sai, chúng ta căn bản không biết Hàn Phách Băng Nguyên đã xảy ra chuyện gì. Nếu bỏ dở giữa chừng thật sự là quá ngu xuẩn, cùng lắm thì đường đi phía trước, chúng ta lại cẩn thận thêm một chút là được."