Bất quá Lâm Hiên cũng không có uể oải lâu, đôi khi nhìn một việc cũng
cần phải đổi một góc độ khác. Quả thật, nếu chỉ có thể tu luyện thần
thông Kiếm Linh Hóa Hư rút gọn thì không khỏi có chút tiếc nuối thất
vọng, nhưng tục ngữ nói người quý ở chỗ tự biết đủ. Kiếm Linh Hóa Hư
cũng không phải là bí pháp bình thường, cho dù là Thiên Vu Thần Nữ ngày
xưa nhìn thấy cũng phát thèm. Thậm chí vì nó mà nàng ta đã hao phí không ít tâm huyết, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là công cốc, không thể
nhìn trộm chỗ huyền ảo của bí thuật này. Bản thân Lâm Hiên hiện tại thậm chí so với tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ bình thường đều xa xa không bằng, lại có được loại kỳ ngộ này, vậy còn oán hận gì nữa sao?
Phải biết rằng, Cửu Cung Tu Du kiếm cũng là bảo vật thuộc loại phi kiếm, cho nên dù rằng chỉ tu luyện thêm thần thông Kiếm Linh Hóa Hư rút gọn,
vẫn có thể biến ảo vô cùng. Điều này thì Lâm Hiên rất là tin tưởng.
Huống chi bộ phận thiếu sót của thần thông này cũng đã được Chung lão
quái bù đắp. Sau này trong thời gian bản thân mình tìm hiểu, cũng có thể cân nhắc bổ sung thêm. Mặc dù mình không phải Kiếm Tu, nhưng dù sao
kiến thức cũng đủ rộng. Vấn đề cải tiến để uy lực của thần thông này hơi chút tăng lên không phải là không thể làm được. Hoặc giả coi như kiến
thức của mình nông cạn, không thể cải tiến thần thông này cũng chẳng
sao, cứ việc tu luyện trước, biết đâu ngày sau còn có cơ duyên khác?
Lâm Hiên âm thầm cân nhắc một hồi, cảm thấy không có gì không ổn. Vì
thế việc cần làm tiếp theo đó là tách Ngoại Vực Thiên Kim từ trong kiện
Kiếm Hồ Lô kia ra. Việc này cũng không phải dễ, bởi vì tài liệu mà Lâm
Hiên cần tách ra không chỉ có Ngoại Vực Thiên Kim. Ngoài nó ra còn có
một thứ, nếu so về tính quý hiếm cũng không thua kém gì, Huyễn Âm Ma
Hoa!
Nói một cách chính xác đó là chiết xuất ra tinh hoa của hoa này.
Huyễn Âm Ma Hoa vốn là một trong Âm ti tam bảo, số lượng cực kỳ thưa
thớt. Một khi pháp bảo được trộn thêm tinh hoa của vật này vào, sẽ có
thể thi triển ra Huyễn Âm Thần Lôi.
Loại đồ vật
nghịch thiên này có công dụng kinh khủng vô cùng. Truyền thuyết, A Tu La Vương ngày xưa đứng đầu Âm Ty Giới , vì hoa này đã tìm kiếm khắp mọi
nơi trong Âm ty Địa phủ. Nàng dùng thời gian cả vạn năm, tiêu hao vô số
sức lực, cuối cùng cũng chỉ vơ vét được chín ngàn chín trăm chín mươi
chín đóa Huyễn Âm Ma Hoa mà thôi. Sau đó nàng đem tất cả hòa tan vào
Huyền Âm Bảo Hạp, đến khi thi triển ra Huyễn Âm Thần Lôi thì ngay cả bản mệnh pháp bảo của Chân Tiên cũng có thể bị làm cho ô uế.
Hiện tại Lâm Hiên không biết vì sao Chung lão ma lấy được vật ấy, nhưng có thể chắc rằng số lượng cũng sẽ không nhiều. Thế nhưng chỉ cần có
được hai ba đóa thì tinh hoa này đối với hắn cũng rất hữu dụng.
Chỉ với một kiện Kiếm Hồ Lô lại có thể tinh luyện ra hai loại bảo vật
mà ngay cả Tán Tiên cũng phải thèm nhỏ dãi. Chuyện này đối với Lâm Hiên
mà nói, đúng là một niềm vui bất ngờ.
Bởi vậy mới
nói tu tiên tu tiên, quan trọng nhất đó là cơ duyên. Giống như Lâm Hiên
bây giờ mà nói, gọi là đi đường dẫm phải phân chó cũng không đủ. (pó tay cái ví von của Huyễn Vũ - nd)
Thế nhưng mà việc có
lợi thì sẽ có hại. Cùng một lúc đạt được hai loại tài liệu cấp bậc
nghịch thiên, tất nhiên là phúc lớn của Lâm Hiên. Nhưng thật sự nếu muốn tách hai thứ tài liệu này từ trong một kiện pháp bảo ra, độ khó của
công việc đương nhiên sẽ gia tăng không ít. Phi thường cẩn thận là
chuyện tất nhiên, bên cạnh đó cũng cần phải có tay nghề lão luyện. Nếu
không, chỉ cần sơ sẩy một chút lập tức sẽ làm tổn thương hai loại bảo
vật này! Mà bất kể là Ngoại Vực Thiên Kim hay Huyễn Âm Ma Hoa, đều là
bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, vì thế Lâm Hiên tuyệt đối không cho phép thất thoát bất cứ loại nào.
Vì những lý lẽ đó cho nên khi Lâm Hiên tiến hành chiết xuất, có thể nói là một lần sát hạch. Không những phải cẩn thận không được phân tâm chút nào, mà còn không thể bị quấy nhiễu bởi bất cứ chuyện gì. Bất quá nói
thì nói vậy không sai, nhưng thật ra cũng không cần quá mức lo âu như
thế.
Bởi vì, trước hết là thần thức của Lâm Hiên
mạnh hơn tu sĩ cùng giai rất nhiều, rất có lợi khi thật sự luyện hóa
chiết xuất bảo vật. Chỉ cần cẩn thận một chút, khả năng xuất hiện biến
cố trong khi chiết xuất là không lớn. Thứ hai đó là Bách Hoa cốc, tuy
rằng không phải nằm ở tổng đà Vân Ẩn Tông, nhưng tuyệt đối là nằm trong
phạm
vi thế lực bổn tông. Động phủ của Lâm Hiên ở nơi này, lấy địa vị
siêu nhiên của hắn, đối với chuyện canh phòng an toàn cho khu vực này,
Vân Ẩn Tông cũng hao tốn không ít công phu. Bởi vậy rất khó có khả năng
xuất hiện các loại đạo chích rình rập.
Huống chi lấy tính cách của Lâm Hiên, cũng đã bày ra đủ loại pháp trận lớn nhỏ xung
quanh động phủ. Coi như thực sự có người xâm nhập tới đây, muốn công phá cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, việc này Lâm Hiên vẫn có
phần chắc chắn. Từ đó chỉ cần vận khí của hắn không phải kém cỏi đến tột đỉnh, chuyện thất bại bởi vì bị quấy rầy cũng cực kì bé nhỏ. Bất quá dù vậy, Lâm Hiên vẫn thật vất vả bố trí cực kỳ chu đáo chặt chẽ một phen.
Tiếp theo hắn lại tắm rửa nghỉ ngơi, ba ngày sau mới một lần trở lại
phòng luyện công. Trước hết Lâm Hiên đả tọa điều tức, điều chỉnh trạng
thái tới đỉnh phong. Sau đó tay áo hắn phất một cái, hồng quang chợt
lóe, bản mệnh pháp bảo Kiếm Hồ Lô của Chung lão quái hiện ra.
Hiện tại chuyện đầu tiên phải làm là xóa đi ấn ký thần thức lưu lại
trên pháp bảo của đối phương. Tiếp theo là dùng anh hỏa đào tạo thoáng
một phát, không yêu cầu phải thu phát tùy tâm, nhưng ít ra cũng phải vận chuyển như ý mới được. Bởi vì chỉ có làm như vậy, chuyện chiết xuất
Ngoại Vực Thiên Kim và tinh hoa của Huyền Âm Ma Hoa mới có thể dễ dàng
một chút. Dù sao hai loại tài liệu này rất quý giá, chỉ cần có thể đề
cao xác xuất thành công thêm một chút, tất nhiên là Lâm Hiên sẽ làm.
Thần thông của Chung lão quái không tầm thường, Kiếm Hồ Lô này lại là
bảo vật mà hắn đã bồi dưỡng mấy vạn năm. Muốn xóa đi ấn ký thần thức mà
lão lưu lại bên trên, đương nhiên là chuyện không dễ dàng. Cũng may lão
ma này đã chết, cộng thêm tu vi của Lâm Hiên cũng không tầm thường.
Nhưng cho dù như vậy, thì dựa theo tình huống bình thường, không bỏ ra
thời gian trăm năm cũng đừng mong có thể thành công.
Vì mong muốn mọi sự ổn thỏa, tuy là Lâm Hiên đã chuẩn bị tâm lý hao tốn thêm một chút thời gian. Nhưng mà tiêu hao thời gian trăm năm chỉ để
làm một bước chuẩn bị, cũng không khỏi có chút quá mức. Cũng may Lâm
Hiên chưa bao giờ thiếu bảo vật, đương nhiên sẽ không ngây ngốc dùng
biện pháp tồi như vậy để xóa ấn kỳ thần thức của Chung lão ma.
Lâm Hiên phất ống tay áo một cái, linh quang lóe lên, một cái tiểu đỉnh bay vút ra. Đỉnh này chỉ cao chừng gần một xích, bên ngoài loang loáng
sáng bóng, vừa nhìn cũng biết là bảo vật cực kỳ bất phàm. Lâm Hiên cũng
không biết là đoạt được từ tay tên quỷ không may nào, hiện tại lại rất
có công dụng. Tiếp theo, tay trái Lâm Hiên nhẹ run, một cái bình ngọc
lại từ trong tay áo bay ra. Nắp bình vừa mở, lập tức một cổ mùi vị chua
cay từ bên trong tỏa ra. Sau đó Lâm Hiên nâng tay phải lên, thật cẩn
thận điểm một chỉ về phía trước mặt.
Ba. . .
Một tiếng động nhỏ vang lên, bình ngọc tùy theo một chỉ của hắn mà vỡ
ra. Một đoàn chất lỏng cỡ bằng nắm tay xuất hiện, tụ vào một chỗ không
tiêu tán, cỗ mùi vị chua cay kia đúng là do thứ này tỏa ra.
Tẩy Thần Thủy!
Tên như ý nghĩa, vật ấy có thể xóa đi ấn ký thần thức của tu sĩ lưu lại trên các loại bảo vật. Dùng vật ấy sẽ mang lại hiệu quả cao hơn rất
nhiều so với sử dụng phương pháp tồi kia, có thể nói là dễ dàng hơn gấp
mấy trăm lần. Đương nhiên, giá trị vật này cũng có chút xa xỉ, nhưng so
với Ngoại Vực Thiên Kim và Huyễn Âm Ma Hoa thì không đáng giá nhắc tới.
Trong thời điểm này, đương nhiên là Lâm Hiên không chút do dự mà lấy ra.