Sau đó chỉ thấy mười ngón tay của Lâm Hiên liên tiếp điểm ra, từng đạo
pháp quyết như lưu tinh từ đầu ngón tay bay vụt ra. Theo động tác của
hắn, Tẩy Thần Thủy không còn ngưng tụ thành một đoàn, mà là cuồn cuộn
bao trùm Kiếm Hồ Lô vào bên trong. Lâm Hiên hơi ngẩng đầu lên, lộ vẻ
hài lòng, Tẩy Thần Thủy đang bao phủ Kiếm Hồ Lô trước mặt rơi xuống.
Tiểu đỉnh kia sớm đã mở nắp chờ sẵn, đồng thời cũng bắt đầu chậm rãi
xoay tròn, ánh sáng ngũ sắt từ thân đỉnh tỏa ra càng lộ vẻ bất phàm. Thể tích tiểu đỉnh dường như cũng lớn thêm ra, Kiếm Hồ Lô rất dễ dàng rơi
gọn vào trong, tiếp đó Lâm Hiên lại đạn chỉ liên miên.
Lúc này
Huyễn Linh Thiên Hỏa cũng bay vụt ra, ở giữa không trung cuồn cuộn một
trận, huyễn hóa ra một con Thải Phượng(Phượng Hoàng) cao gần một xích.
Tuy rằng hình dáng hơi nhỏ, nhưng mà nhìn kỹ thì thần thái lại rất sống
động, giống như chân chính bách điểu chi vương(vua các loài chim - nd).
Phượng Minh Cửu Thiên!
Hai cánh Thải Phượng dang rộng, bay xuống phía dưới tiểu đỉnh. Lập tức
ngọn lửa hừng hực bao vây toàn bộ tiểu đỉnh vào trong, rào rạt thiêu
đốt.
Oanh!
Độ ấm xung quanh tiểu đỉnh chợt dâng cao rất nhiều, biểu tình của Lâm Hiên lại rất bình thản. Lấy Tẩy Thần Thủy làm vật dẫn, lại có thêm uy lực của Huyễn Linh Thiên
Hỏa. Cho dù là bảo bối này được Chung lão quái bồi dưỡng mấy vạn năm,
chuyện xóa đi ấn ký thần thức mà lão lưu lại cũng không là cái gì. Lâm
Hiên thầm nghĩ.
Thế nhưng mặc dù là nghĩ vậy không
sai, hắn cũng không dám có chút nào chủ quan. Huống chi việc xóa đi ấn
ký thần thức của Chung lão quái chỉ là một bước bắt buộc phải làm, thậm
chí nó còn không nhất định được gọi lài công tác chuẩn bị. Tiếp đó còn
phải dùng anh hỏa bồi dưỡng một phen, khiến bảo vật này cùng tâm ý của
mình tương thông, đến khi có thể vận chuyển như ý. Bước tiếp theo là
phải thêm vào đủ loại tài liệu và thủ đoạn phụ trợ, mới có thể tách
Ngoại Vực Thiên Kim và tinh hoa của Huyễn Âm Ma Hoa ra được. Cả quá
trình này có đủ loại khó khăn phức tạp, nhưng lại không cho phép xuất
hiện bất kỳ sai lầm nào.
Những bước tiếp theo rườm rà như vậy, cho nên chút ít thuận lợi trước mắt này so ra chẳng có ý nghĩa gì.
------
Thời gian cứ từng chút trôi qua, xuân đi đông đến, thu đến hạ đi. Trong những tháng ngày dài dòng buồn chán này, Lâm Hiên vẫn ở lì trong phòng
luyện công, cửa phòng cũng chưa từng bị động chạm. Vùng lân cận động phủ sớm đã bị bụi đất phủ lên một lớp thật dày, lá cây và bùn lầy trộn lẫn
vào nhau. Thoạt nhìn nơi này dường như là một cái di tích cổ, đã thật
lâu Bách Hoa cốc chưa từng có người bước vào.
Nhưng mà ở ngoài
sơn cốc lại là một quang cảnh khác hẳn, hiện tại đang có ba tên tu sĩ
Động Huyền kỳ tụ tập, hai nam một nữ, hai người trong đó đang khoanh
chân mà ngồi. Phía bên trái là một gã nam tử tuổi hơn bốn mươi, ba chòm
râu dài, tướng mạo nho nhã vô cùng, thoạt nhìn giống như một vị học giả
uyên thâm. Về phần bên phải là một cung trang thiếu nữ tuổi không quá
hai mươi hai, hai mươi ba, gương mặt trái xoan, chân mày lá liễu. Mặc dù chưa phải là tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng cũng rất là thanh tú động lòng
người. Ở trước mặt hai
người là một lão giả khoát một bộ trường bào màu
nâu, râu có màu vàng đất dài đến ngực, chúng dường như nối liền với tóc
và chân mày của lão, thoạt nhìn vô cùng oai phong.
Thế nhưng lão giả thoạt nhìn
không giận tự uy kia ngược lại không trầm ổn bằng hai tên đồng bạn. Lão
giả không chỉ vò đầu bứt tai, hơn nữa lại có vẻ gấp rút mà đi lòng vòng
không thôi, thỉnh thoảng lại còn than thở.
"Hạ sư
đệ, cần gì phải gấp gáp như vậy, dù sao cũng đã chờ nhiều năm rồi, ngươi có gấp cũng vô dụng." Lời nói trầm ổn điềm tĩnh của nam tử nho nhã kia
vang lên, rất tương xứng tướng mạo của hắn.
"Đúng
vậy a, Hạ sư huynh, ngươi đi đi lại lại ở đây tổng cộng cũng đã ba mươi
năm. Ngươi không biết mệt cũng không sao, nhưng tiểu muội nhìn mãi cũng
khiến cho đầu óc choáng váng lắm rồi." Nàng kia cũng che miệng cười khẽ
châm chọc, đương nhiên là không có ác ý gì.
"Hừ, các ngươi đương nhiên không vội, đối với tu sĩ Động Huyền kỳ chúng ta, mấy
chục năm bất quá chỉ là trong nháy mắt mà qua. Nhưng lão phu lại không
phải như vậy, lão phu không thể chờ đợi a!" Trường bào lão giả nghe
xong, bước chân hơi dừng một chút, biểu lộ vô cùng hối hận, gần như sắp
khóc đến nơi.
"Không thể đợi, vì sao?"
Nam tử nho nhã kia có vài phần tò mò hỏi lại.
"Đúng vậy a, Hạ sư huynh, trong vài thập niên này ngươi cứ sốt ruột,
thật ra nguyên nhân là cái gì? Từ đầu đến giờ ngươi cũng không chịu lộ
ra một chút, chúng ta làm bạn cũng đã vạn năm, hay là ngươi còn không
thể tin tưởng tiểu muội?"
Cô gái thanh tú hấc hấc cằm, lời nói hơi có chút bất mãn.
"Cái này. . ."
Nghe xong lời nói của hai vị đồng môn, trường bào lão giả tỏ ra do dự
một chút, trầm ngâm một lát cuối cùng dùng sức vỗ đùi đánh "bộp" một
tiếng: "Thôi, dù sao chuyện cho tới bây giờ, quá nửa là vật kia đã trở
thành đồ bỏ, nói cho hai người các ngươi biết cũng không sao."
"Sao?"
Nam tử nho nhã và cô gái thanh tú vừa nghe đối phương nói vậy, không
hẹn mà cùng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Cũng khó trách bọn họ sẽ như thế.
Đừng nhìn hai người bọn họ vẻ ngoài không hề để ý, nhưng mà trong ba
mươi năm này ba người không rời nhau một tấc. Một mực mà nhìn lão giả
sốt ruột, có hỏi gì hắn cũng không nói. Chuyện như vậy thử hỏi ai mà
không tò mò? Rất hiếm khi giống như hôm nay, hắn tự động muốn nói ra sự
thật, đương nhiên là hai người có chút vui mừng.
"Mời sư huynh nói, tiểu muội đang chăm chú lắng nghe đây."