Còn chưa thấy bóng dáng ba người An trưởng lão, Quách Nho cùng Ngô Tử Minh trong này.
Lâm Hiên hạ xuống một chỗ sạch sẽ, khoanh chân mà ngồi tĩnh tọa.
Chờ đợi tới cả gần nửa ngày, cũng may đám tu tiên giả mười phần nhẫn nại, sắc mặt vẫn thản nhiên như thường.
Chẳng qua trong lòng Lâm Hiên đang tự hỏi tại sao Hồng Diệp lại đến trễ, hay là đã có biến cố gì?
Lại đợi chừng thêm thời gian một bữa cơm, đột nhiên chân trời xa xa truyền đến một hồi tiên nhạc.
Ẩn ẩn có thể thấy một chiếc thú xa hoa lệ làm bằng một loại hương mộc màu xám. Được một tầng sáng màu phấn hồng bao bọc.
Dã thú kéo xe có ba đầu bốn chân cùng một đôi cánh, nhìn qua hung ác mà hoa lệ.
Trước xe trái phải có hai hàng thiếu nữ mỗi hàng mười hai người, nhẹ nhàng di chuyển như đạp bước trên mây. Phía sau là hai đội giáp sĩ tinh kỳ phấp phới.
Qua một lát thú xa đã bay tới trước mắt, quang hoa chợt lóe rồi từ từ hạ xuống. Đám tu tiên giả chung quanh vội tránh ra.
Cửa xe vừa mở, một thiếu nữ thân hình thon thả đi ra. Chỉ thấy nàng búi tóc cao vời lộ ra vầng trán thanh tú, một thân cung trang trắng như tuyết không nộ mà uy.
"Tham kiến đảo chủ."
Chúng lão quái vội đứng lên khom người, đương nhiên Lâm Hiên cũng không ngoại lệ.
"Chư vị không cần đa lễ."
Hồng Diệp tiên tử khẽ phất tay bình thủ. Lúc này Lâm Hiên chú ý tới một lão giả mi trắng ở bên nàng.
Như vậy Quách Nho đã ở lại thủ thành còn An trưởng lão đi theo tế tổ.
"Đại tiểu thư, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên khởi hành" Thanh âm ôn hòa của An trưởng lão truyền ra.
"Ừm, chúng ta mau lên thuyền."
Hồng Diệp tiên tử gật gật đầu, thanh âm thanh lãnh truyền vào tai đám người. Chúng tu sĩ lập tức vòng tay tuân mạng.
Chỉ thấy các đạo độn quang đủ mọi màu sắc bay tới thượng cổ chiến thuyền. Nhân số tuy đông nhưng rất ngay ngắn có trật tự.
Tinh thạch sớm đã bố trí xong, có bảy tám tu sĩ phụ trách điều khiển tại mũi thuyền. Lâm Hiên đem thần thức thả ra, một pháp trận thâm ảo ánh vào tầm mắt.
Ông...
Thanh âm rung chuyển truyền vào tai, năm chiếc chiến thuyền một lớn bốn nhỏ bay lên trời.
Lân Hiên không phải đứng trên mạn thuyền. Với thân phận Ngoại sự trưởng lão, hắn được phân đến một gian phòng yên tĩnh. Hơn nữa còn cách Hồng Diệp tiên tử cũng không xa.
Chẳng qua không muốn đả thảo kinh xà nên hai người vẫn chưa liên lạc.
Cụ thể kế hoạch đã sớm thương lượng trước mấy ngày, hôm nay chỉ chờ đối phương mắc câu mà thôi
Lâm Hiên kéo bồ đoàn ra khoanh chân mà ngồi, hai tay để lên đầu gối, pháp lực trong kinh mạch lưu chuyển không ngừng
Hoang đảo cải táng Khấp Mộc chân nhân tính theo đường chim bay thì cách Hồng Diệp hải vực hơn mười vạn dặm.
Trong đó phải đi qua hơn mười hải vực nguy hiểm, vì an toàn Hồng Diệp tiên tử quyết định đi đường vòng, như vậy hành trình sẽ tăng lên rất nhiều.
Với tốc độ của cổ chiến thuyền phải mất khoảng hơn hai ngày
Lâm Hiên bắt đầu nghỉ ngời dưỡng sức. Vạn Thú tôn giả là tu tiên giả Ly hợp hậu kì, không phải hạng cắc ké nên không dễ đối phó, cần duy trì thể trạng hoàn hảo nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác đã qua một ngày thuận lợi, lộ trình không có gì bất trắc.
Mặt biển yên tĩnh phản chiếu hàng ngàn vạn tia sáng lấp lánh khi ánh bình minh vừa rạng. Chắc hẳn hôm nay sẽ là trời quang vạn dặm, ánh sáng nhạt của thái dương chiếu rọi cùng với những đợt hải phong nhẹ khiến người có cảm giác sảng khoái tinh thần.
Lâm Hiên hít sâu, từ trên bồ hoàn đứng dậy chỉnh sửa y phục. Hắn chậm rãi rời phòng ngủ rồi bước lên mạn thuyền.
Sắc trời còn sớm nhưng trên này đã có khá nhiều tu tiên giả, do lộ trình nhàm chán nên không ít tu sĩ tụ tập tốp năm tốp ba, trao đổi tâm đắc trong tu luyện hoặc đơn thuần chỉ là đàm tiếu.
"Lâm trưởng lão, còn sớm a!"
Một âm thanh khàn khàn truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu thì thấy một lão giả cao gầy để một bộ râu dê, mặc một bộ trang phục hoa lệ. Là một tu tiên giả Nguyên anh sơ kì.
Thấy đối phương chào hỏi, Lâm Hiên nhớ lại một chút.
Hắn đã gặp qua người này, là một tán tu gia nhập Hồng Diệp đảo hơn trăm năm trước, cũng là một Ngoại sự trưởng lão.
Đối phương không thân cận với đảo chủ mà cũng chẳng ở phe Ngô Tử Minh. Hai người giao tình rất nhạt nhưng để
lễ mạo, Lâm Hiên chắp tay cười:
"Thì ra là Thái trưởng lão"
"Ha ha. không nghĩ tới Lâm huynh cũng phụng mệnh đến tế tổ, huynh đệ chúng ta thật ra cũng có thể…"
Hai người phiến đàm chừng một bữa cơm. Đột nhiên ở chân trời đằng xa xuất hiện một đường sáng bạc rực rỡ.
A, kia là gì?
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, đem thần niệm cường đại thả ra. Không ngờ lại làm một đám quái thú đầu cá thân chim dài khoảng một thước, toàn thân màu bạc. Thực lực không mạnh nhưng với số lượng trước mắt, kẻ nào cũng phải líu lưỡi. Có lẽ phải hơn ngàn vạn, che lấp cả một vùng trời rộng lớn.
Nhìn từ xa thì như một cơn sóng khổng lồ màu bạc cuồn cuộn kéo đến. Lúc này trên thuyền đã bắt đầu truyền ra tiếng kêu hỗn loạn:
"Trời ạ, là Ngân Ngư Điểu, nhanh đi.. chạy mau"
Ngân Ngư Điểu?
Lâm Hiên quay đầu nhìn mảnh hỗn loạn trên thuyền, không những tu sĩ cấp thấp mà ngay cả lão giả họ Thái cũng tái mét mặt. Giống như là sắp mất mạng tới nơi rồi vậy.
"Ngân Ngư điểu này rất đáng sợ sao? "
"Lâm huynh thật cam đảm, nhưng đây không phải nói giỡn. Trường sát cảnh này tuy không phải thú triều chân chính, nhưng những nơi chúng đi qua đều chỉ còn hỗn độn đổ nát. Nếu là ở Hồng Diệp đảo có đạn trận che chở thì không khó ngăn cản, nhưng hiện tại…"
Lời lão giả còn chưa xong thì thanh âm thanh lãnh của Hồng Diệp tiên tử đã truyền tới bên tai.
"Hoảng sợ cái gì, đám Ngân Ngư Điểu này chưa chắc nhắm vào chúng ta. Quả thực số lượng của chúng rất nhiều, không có lệnh của ta thì không ai được động thủ. Mau lui đi tránh chọc giận đối phương "
"Dạ, đảo chủ"
Kỳ thật không cần Hồng Diệp tiên tử phân phó, chiến thuyền cũng đã chuyển hướng về phía sau.
Không ít tu tiên giả đang tế ra linh khí pháp bảo cũng dừng tay theo lệnh của Hồng Diệp tiên tử. Gặp phải sự tình này, công kích chỉ khiến đám quái vật nổi giận.
Lúc này Lâm Hiên đã nhớ tới lai lịch của Ngân Ngư điểu.
Chính là do các tồn tại yêu tộc cao cấp dùng bí thuật đặc biệt thao túng đám yêu thú cấp thấp để công thành. Yêu thú cấp thấp chiến lực không mạnh nhưng số lượng lớn hàng trăm vạn có thể khiến người lạnh gáy.
Mỗi lần như thủy triều cuồn cuộn tới, nên danh xưng là thú triều.
Nơi Đông Hải này vốn thường xuyên có những đợt thú triều như thế này. Ở đây có vài hệ yêu thú quần cư. Số lượng không phải chỉ vài chục vài trăm cá thể mà lên tới vài trăm vạn.
Ngân Ngư điểu chính là một trong số đó. Cấp bậc không cao nhưng cực kì tàn bạo, hơn nữa tốc độ phi hành cực nhanh, có thể nói là một trong những yêu tộc nổi tiếng.
Hồng Diệp tính không sai nhưng những chiến thuyền đã chuyển hướng vài lần mà làn sóng Ngân Ngư Điểu vẫn cố tình đuổi theo. Hơn nữa tốc độ nhanh hơn chiến thuyền khá nhiều.
Vẻ mặt của đám tu sĩ cực kì khó coi, quy mô của đàn Ngân Ngư Điểu thật có thể già thiên tế nhật, cho dù không tới ngàn vạn thì cũng phải bảy tám trăm vạn.
Sắc mặt Hồng Diệp trở nên nên lo lắng, Lâm Hiên cũng chưa có kế sách gì. Trong thú triều thì hắn chỉ miễn cưỡng bảo vệ được mình thôi.
"Đáng ghét, mấy con quái vật khinh người quá đáng, chuẩn bị khai hỏa Tinh Uy Pháo cho ta!"