Bách Luyện Thành Tiên

Ngân Sắc Sóng Triều cùng Thúy Lục Tương Quả


trước sau

Mắt thấy không thể tránh né, thanh âm thanh lãnh của Hồng Diệp tiên tử truyền ra vang vọng khắp các chiến thuyền.

Sắc mặt chúng tu sĩ tỏ ra ngưng trọng, vội vàng phóng ra bảo vật pháp khí hộ thân.

Ồ ồ...

Thanh âm trầm nặng vang lên, phù chú trên thân các chiến thuyền bắt đầu tỏa ra một tầng sáng bao bọc cả thuyền lại.

Quầng sáng vừa mở thì những nòng đại pháo đen thùi đã lộ ra. Điều khiển phía sau là những tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ.

Thao túng pháp khí này không cần tu vị cao, chủ yếu là đem linh lực trong tinh thạch chuyển hóa mà thôi.

Những người đó đều được huấn luyện thuần thục, tự đánh ra một đạo pháp quyết.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, sau đó từ nòng pháo đen thùi phun ra một cột sáng màu vàng chói mắt. Đường kính của nó tới cỡ hơn trượng, ẩn chứa năng lượng cường đại. Bên ngoài còn có điện hồ xèn xẹt, hung hăng bắn tới đám Ngân Ngư Điểu.

Thổ thuộc tính!

Lâm Hiên nheo mắt, xem ra công kích của các Tinh Uy Pháo phụ thuộc vào thuộc tính tinh thạch bên trong.

Quả nhiên như hắn dự đoán.

Oanh! Oanh! Oanh!

Tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào tai, những cột sáng màu khác nhau không ngừng bắn tới thú triều. Do yêu cầm tầng tầng lớp lớp nên cơ bản không cần ngắm làm gì.

Uy lực của Tinh Uy Pháo cường đại tới mức tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể ngăn trở. Nếu trăm khẩu cùng bắn thì Lâm Hiên cũng không dám trực diện nghênh đỡ.

Trăm khẩu đại pháo cùng phát nổ vang rền, hàng trăm cột sáng chói mắt bắn tới khiến tốc độ sóng triều màu bạc chợt chậm lại. Trong phút chốc hàng vạn yêu thú bị các cột linh lực thuộc tính khác nhau bắn trúng.

Có con thì bị đông lạnh thành tượng băng rồi vỡ nát, hóa thành các mảnh vỡ rơi xuống mặt biển.

Có con thì bị các lưỡi phong đao màu xanh bao phủ, sau đó bị xé thành các mảnh nhỏ máu huyết đầy trời.

Nhưng đáng sợ nhất là linh lực hỏa thuộc tính. Một pháo bắn ra là màu cả một khoảng trời thành biển lửa, đám Ngân Ngư Điểu ở trong đó cháy sém khét lẹt.

Uy lực Tinh Uy Pháo vượt xa Lâm Hiên tưởng tượng nhưng rốt cuộc vẫn không có bao nhiêu tác dụng. Số lượng yêu thú vô cùng kinh khủng, hơn nữa bưu hãn không sợ chết, một đám Ngân Ngư Điểu vừa bị sát diệt thì phía sau đã ập tới.

Hơn nữa khiến chúng tu sĩ phát lạnh là, thi thể yêu thú vừa mới chết tức khắc bị đồng bọn chia nhau cắn xé. Yêu cầm khát máu tới cỡ này, trong lòng đám người đều hiểu rõ nếu bị đuổi tới thì kết cục sẽ ra sao.

Khoảng cách song phương không ngừng ngắn lại. Một đuổi một chạy thêm một tuần trà. Sóng triều Ngân Ngư Điểu đã xuất hiện ngoài nghìn trượng. Lúc này bằng vào hai mắt cũng có thể thấy rành mạch hình dáng quái dị của chúng.

"A!"

Có vài tên tu sĩ kinh hồn táng đảm, không ngờ lâm trận bỏ chạy rời khỏi quầng sáng.

Mấy người này dự tính không tồi, năm chiếc chiến thuyền mới hấp dẫn Ngân Ngư Điểu. Bọn họ chạy đi không chừng có cơ hội sống sót.

Là ba tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nên độn tốc cũng không chậm.

"Muốn chết!"

Hồng Diệp tiên tử còn chưa tỏ vẻ gì thì bạch mi lão giả luôn có bộ dáng hiền hòa, lúc này trên mặt đột nhiên lộ vẻ dữ tợn.

Kèm theo tiếng quát là tay áo bào phất một cái, một đại thủ màu xanh bảy tám trượng xuất hiện. Đại thủ phát sau mà đến trước, trước sau chộp ba gã tu sĩ bỏ chạy vào trong tay.

"Trưởng lão tha mạng, là chúng ta nhất thời sai lầm"

"Đúng vậy, tiểu nhân là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh."

Ba người vội vàng lên tiếng cầu tha thứ.

"Đã muốn chạy thì trước hết cho các ngươi nếm thử tư vị của Ngân Ngư Điểu một chút."

Trên mặt An trưởng lão hiện vẻ lạnh lùng điểm ra một chỉ. Quang thủ màu xanh mang theo ba gã tu tiên giả bắn tới đám Ngân Ngư Điểu phía trước.

Ba gã tu sĩ quá sợ hãi, liều mạng giãy dụa nhưng không hiệu quả. Tu sĩ Ngưng đan có thể thoát nổi cấm chế của Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả sao.

Sau một lát sóng triều màu bạc đã cuốn tới. Bụp một tiếng quang thủ đột nhiên biến mất.

"Họ An, sau này ngươi chết không được toàn thây!"

"A!"

Ba gã tu sĩ nhanh chóng bị sóng triều màu bạc bao phủ, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ở trên các chiến thuyền, chúng tu sĩ thấy cảnh này không khỏi hoảng sợ thất sắc. Không ít người thân thể run nhè nhẹ, không biết rốt cuộc là do sợ hãi hay phẫn nộ.

Oanh!

Tiếng nổ bạo liệt truyền ra. Chỉ thấy hào quang các màu lóe lên nơi xa xa. Trong sóng triều màu bạc hình thành ba khối cầu cực lớn rồi bạo nổ ra. Yêu thú ở trong phạm vi nghìn trượng bị quét ngang không còn, luận uy lực một kích này không hề kém Tinh Uy Pháo.

Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, ba người kia tự bạo Kim đan sao? Lựa chọn như thế là chính xác, còn hơn bị đám yêu thú cắn nuốt thân thể.

Song số lượng Ngân Ngư Điểu vừa thảm tử so với thú triều thì vẫn không đáng nhắc.

Sắc mặt Lâm Hiên cũng thay đổi đôi chút, sự đáng sợ của thú triều Linh Giới vượt xa sự tưởng tượng rất nhiều.

"An thúc, sao..."

"Đại tiểu thư, đối với kẻ đại chiến lâm đầu bỏ chạy thì phải dụng thủ đoạn nghiêm khắc. Tránh để nhân tâm hỗn loạn, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi."

"Ừm!" Hồng Diệp tiên tử gật đầu nhưng Lâm Hiên lại nhíu mày.

Thời điểm khi lão giả thi triển thủ đoạn tâm ngoan thủ lạt thì hắn cảm giác có chút cổ quái, có điều nó lại rất nhanh tiêu thất đi.

Đương nhiên hành động của An trưởng lão đã có tác dụng kinh động chúng tu sĩ. Tuy phần đông đều sợ hãi nhưng không còn ai dám rời đi.

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!...

Tiếng bạo liệt truyền vào tai, Tinh Uy Pháo vẫn không ngừng rống giận, uy lực khiến người líu lưỡi nhưng sóng triều màu bạc kéo dài hơn ngàn dặm. Khí thế trước nay chưa từng có từ khiến người tuyệt vọng.

Mà đáng sợ nhất là độn thuật của đám yêu cầm này còn nhanh hơn cả tu
sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Rất nhanh khoảng cách song phương chỉ còn trăm trượng.

Đám tu sĩ trên thuyền thấy thế thì hoảng sợ vô cùng, vội phóng ra bảo vật liều mạng nghênh địch.

Nhất thời quang hoa chói mắt cả một vùng không gian, tiếng bạo liệt ầm ầm ầm không ngừng truyền vào tai.

Linh quang bay múa rợp trời. Pháp khí phù triện thôn vân nhả vụ. Ngũ hành pháp thuật rải như hoa bầu trời.

Đối mặt cường địch hung hãn, mấy ngàn tu sĩ đồng loạt ra tay. Uy lực còn hơn cả hàng trăm Tinh Uy Pháo khiến sóng triều màu bạc lần đầu tiên bị ngăn cản. Cả một đám bị đánh rớt, máu tươi nhuộm đỏ một vùng hải vực nhưng đám yêu cầm vẫn liều mạng vọt tới.

Thực lực mỗi Ngân Ngư Điểu chỉ tương đương tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Mà vòng bảo hộ bên ngoài các chiến thuyền vô cùng huyền diệu, linh khí pháp bảo của đám tu sĩ có thể tùy ý đánh ra, còn đám yêu cầm bên ngoài phun ra các hỏa cầu lôi điện lại bị ngăn trở. Tạo nghệ trận pháp của tu sĩ Linh giới quả thật thâm ảo.

Lúc này khoảng mấy vạn con Ngân Ngư Điểu đã lao tới, hung hăng va chạm vào vòng bảo hộ quanh các chiến thuyền khiến chúng rung động không ngớt.

Hồng Diệp tiên tử thấy thế thì sắc mặt cuồng biến, ngọc thủ bay múa. Hàng trăm quang cầu sáng lập lòe to như cái đấu bay vút ra.

Tiếng ầm ầm truyền vào tai, không hổ là tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ. Công kích của nàng đã đánh cho một đám yêu cầm thất linh bát lạc. Uy lực của Khuê Thủy Thần Lôi này thực không nhỏ.

Tuy thế sắc mặt Hồng Diệp vẫn có chút lo lắng, đám yêu cầm phía sau hung hãn không sợ chết tiếp tục chen chúc lao tới.

"Tiểu thư, Ngân Ngư Điểu số lượng nhiều vô tận. Vòng bảo hộ tri trì không được bao lâu, một khi bị công phá chúng ta ắt gặp nguy hiểm."

"An thúc, ta đương nhiên rõ điểm này. Nhưng ngoại trừ liều chết một trận chiến thì còn biết làm thế nào?" Hồng Diệp tiên tử nhíu mày mở miệng.

"Lão phu có một phương pháp" Đột nhiên trong mắt An trưởng lão hiện một tia quỷ dị, thanh âm vẫn bình tĩnh.

Hồng Diệp nghe vậy không khỏi mừng rỡ hỏi lại: "Vậy người nói mau đi."

"Tiểu thư, người có biết Ngân Ngư Điểu thích thôn phệ gì nhất chăng?"

"Thích cái gì?" Hồng Diệp tiên tử ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút ngạc nhiên đáp: "Ta từng xem qua trong điển tịch. Yêu cầm này thiên tính tàn nhẫn hung ác, là một trong những loại thú triều đáng sợ nhất. Nghe nói Ngân Ngư Điểu này tham thực vô cùng. Bất kể là động thực vật, cơ hồ là không có gì không thể cắn nuốt như đám hoàng trùng (1) nơi thế tục."

"Tiểu thư nói không sai"

An trưởng lão vừa nói vừa vỗ vào bên hông, một cái bình nhỏ màu xanh lá cao hai tấc hiện ra.

"Ngân Ngư Điểu không kén ăn nhưng thích nhất chính là Thúy Lục Tương Quả, hơn nữa mê luyến đến độ điên cuồng. Loại quả này tại Đông Hải không nhiều..."

"An thúc nói như vậy, chẳng lẽ bình nhỏ kia là Thúy Lục Tương Quả?" Hồng Diệp tiên tử tựa hồ nghĩ ra điều gì, thanh âm mang vẻ kích động.

"Ừm, lão phu cơ duyên xảo hợp từng chiếm được vài chùm Thúy Lục Tương Quả ngoài ngàn năm. Trong bình là dịch thủy ép ra, nếu Ngân Ngư Điểu thấy..."

"An thúc muốn nói..."Hồng Diệp tiên tử như ngộ ra, thanh âm có chút mừng rỡ.

"Hắc hắc, không cần đồng quy vu tận đám yêu cầm này. Chỉ cần một người cầm bình linh dịch này sẽ không khó dụ đám Ngân Ngư Điểu rời đi, như thế chúng ta có thể an toàn" Trong mắt An trưởng lão hiện một tia dị quang cười nói.

"Lời này không sai, nhưng chẳng phải người chấp hành nhiệm vụ này cửu tử nhất sinh sao." Hồng Diệp tiên tử có điểm không đành lòng nói.

"Tiểu thư, làm đại sự há có thể tiểu tiết. Hy sinh một người để bảo toàn tính mạng cho ngàn người thì có đáng gì. Điều lão phu đang phiền não là tốc độ phi hành của Ngân Ngư Điểu này quá nhanh. Cho dù Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả như ta cũng không cách nào thoát khỏi chúng" An trưởng lão thở dài một hơi nói: "Nhưng nếu không thể Ngân Ngư Điểu dẫn dụ tời đi thì chúng ta sẽ rơi vào hiểm cảnh"

Lời lão còn chưa dứt thì đám Nguyên Anh kỳ tu sĩ phía dưới đã xôn xao một trận. Hai người không dùng truyền âm thuật nên với thần thức của bọn họ, tự nhiên nghe được rõ ràng.

Chú thích: (1) châu chấu


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện