Sau thời gian nửa tuần trà, sắc mặt Điền Tiểu Kiếm bắt đầu phát lạnh. Quỷ khí trước người hắn đã bị tiêu hao hơn phân nửa, vòng bảo hộ lắc lư có dấu hiệu không chịu được.
Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện dị sắc, tay trái lật lại, trong lòng bàn tay nổi lên một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng chim.
Bề ngoài hỏa diễm ngăm đen giống như mực, mà bên trong lại là một vùng mầu lam mỹ lệ giống như Vạn Niên Huyền Băng.
Phía trong cùng lại là màu như tuyết không hề chứa một chút tạp sắc.
Tam Sắc Huyền Băng Hỏa!
Lấy hỏa khắc hỏa, không biết có được hay không?
Bên trong tầng hộ tráo đỏ như máu, trên mặt Nguyên Anh Yêu Ma lộ vẻ giật mình. Hơn vạn năm trước, Tam Sắc Huyền Băng Hỏa từng khiến Thiên Vân Thập Nhị Châu nghe mà biến sắc, hắn sao có thể không nghe nói qua? Không phải thần thông này đã sớm thất truyền rồi sao?
Chẳng qua rất nghĩ lại thì tiểu tử này tu vị còn thấp, thi triển Tam Sắc Huyền Băng Hỏa vô cùng miễn cưỡng, sao có thể so sánh với ma hỏa của hắn?
Có điều Điền Tiểu Kiếm không nghĩ nhiều như vậy. Hắn giương tay lên, hỏa diễm kia hóa thành một đóa liên hoa mỹ lệ bắn thẳng vào vòng bảo hộ.
Oành!
Ma hỏa đang hùng hổ nhưng giống như gặp khắc tinh, liên tiếp bị bức lui. Tam Sắc Huyền Băng Hỏa khiến các lão quái vật sợ hãi như vậy, uy lực vô cùng cường đại.
Lúc này đừng nói gã Yêu Ma kia mà ngay cả Lâm Hiên cũng thèm khát. Lần này đúng là đại khai nhãn giới. Bích Huyễn U hỏa của hắn chưa từng gặp qua đối thủ nào như vậy.
Các thần thông khác của Điền Tiểu Kiếm tuy kém hơn một bậc nhưng tam sắc hỏa diễm kia dường như còn mạnh hơn độc hỏa của hắn một bậc.
Lâm Hiên thở dài cảm khái, thiên hạ rộng lớn nhân tài vô kể, người có vận khí tốt đương nhiên không chỉ mỗi mình hắn. Bàn tay hắn lật một cái, Bích Huyễn U hỏa đã bùng lên.
U Hỏa lúc sáng lúc tối, bụp một tiếng rồi một con tiểu điểu cỡ một tấc xuất hiện, hai cánh mở ra nhào tới mặt trên Ô Kim Long Giáp Thuẫn.
Nhất thời hỏa diễm hai màu xanh biếc cùng đen thùi đan cùng một chỗ, như độc xà cắn nuốt lẫn nhau.
Uy lực ngang nhau!
Từ điểm này có thể thấy Bích Huyễn U Hỏa quả thật không theo kịp Tam Sắc Huyền Băng Hỏa.
Chẳng qua có thêm độc hỏa phòng ngự, tốc độ hao tổn linh lực trong cơ thể nhất thời chậm lại.
Điền Tiểu Kiếm nhìn thoáng qua Lâm Hiên bên này thì giật mình, không ngờ Lâm Hiên cũng có được một loại ma hỏa lợi hại.
Mà sắc mặt Yêu Ma lại trầm xuống.
Vì diệt sát hai tiểu tử, thậm chí ngay cả thân thể hắn cũng bỏ đi. Há có thể cho phép tình huống bất lợi xuất hiện. Lập tức hai tay bấm niệm pháp chú, đạo ma hỏa nhất thời tăng vọt điên cuồng đè ép về hai người.
Mặc dù ma hỏa của hai tên tiểu tử này theo uy lực mạnh hơn nhưng số lượng lại kém xa không kịp.
Lúc này tất cả tâm thần cùng pháp lực của Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm đều để duy trì vòng bảo hộ cùng ma hỏa, căn bản không dư lực thao túng pháp bảo khác, nếu phân thần sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ.
Hai người biết tiếp tục như vậy sẽ không ổn nhưng cũng không có cách nào, đành phải một bên chịu đựng, một bên xoay chuyển ý niệm tìm kế sách thoát thân.
Nhưngmà Yêu Ma kia cũng là lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, cực kỳ giảo hoạt, không lộ ra nửa điểm sơ hở.
Lâm Hiên thở dài vỗ vào bên hông lấy ra mấy viên đan dược, phục dụng rồi hai tay nắm tinh thạch khoanh chân mà ngồi, như vậy duy trì được lâu thêm một chút.
Tình huống Điền Tiểu Kiếm cũng tương tự, làThiếu chủ Ly Dược Cung hắn cũng không khuyết thiếu linh đan diệu dược. Phục dụng vài viên rồi khoanh chân đả tọa.
Khóe miệng Yêu Ma lộ vẻ cười nhạt. Định kéo dài thời gian sao, chỉ là phí công dãy dụa?
***
Bên kia, Bắc Minh chân quân cùng Xuyên Sơn Giáp đánh đến hừng hực khí thế. Xuyên Sơn Giáp tuy ngu ngốc nhưng dù sao cũng cùng cảnh giới với đối phương. Hơn nữa Yêu Tộc thiên sinh có lực phòng ngự siêu cường. Trong khoảng thời gian ngắn Bắc Minh chân quân cũng không thể đánh bại được nó.
Chẳng qua lúc này Bắc Minh chân quân cũng phát giác đại Yêu Tộc trước mắt tựa hồ si ngốc. Trong lòng không khỏi hâm mộ, chẳng lẽ nó bị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ kia thu phục sao?
Nếu như hắn có một thủ hạ như vậy thì thật tốt. Đương nhiên hắn biết chuyện này không thể nào xảy ra, xuống tay càng trở nên tàn nhẫn.
Lâm Hiên Điền cùng Tiểu Kiếm vẫn bị Yêu Ma vây ở bên trong ma hỏa. Đã qua thời gian một bữa cơm, nếu hai người không có ma hỏa hộ thân thì sớm đã hồn phi phách tán. Có điều cũng không kiên trì được bao lâu nữa, nhiều nhất chỉ được thêm nửa canh giờ.
Tình cảnh Lâm Hiên tốt hơn một chút. Tam Sắc Huyền Băng Hỏa, uy lực cường đại nhưng yêu cầu cảnh giới rất cao. Điền Tiểu Kiếm chỉ miễn cưỡng sử dụng.
Lúc này trên trán Thiếu chủ Ly Dược Cung này đầy mồ hôi to như hột đậu, có vẻ đã cố hết sức.
Lâm Hiên thở dài, chậm rãi bay tới chỗ hắn. Lúc này nếu Điền Tiểu Kiếm ngã xuống thì kết cục của hắn cũng không khá hơn là bao. Hộ tráo của hai người chất chồng cùng một chỗ thì có thể chống đỡ lâu thêm. Không chừng có thể nghĩ biện pháp thoát thân.
Điền Tiểu Kiếm cũng thấy được ý đồ này, vì thế cũng chậm rãi bay tới.
Yêu Ma lạnh nhạt quan sát nhưng không ra tay ngăn cản. Đối phương làm như vậy là tìm chết. Ma hỏa của hắn đang phân tán công địch, nếu có thể áp súc bao phủ hai người trong phạm vi ngắn thì chắc chắn uy lực sẽ tăng mạnh.
Kinh nghiệm đấu pháp của hai người Lâm Hiên cũng thập phần phong phú, hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này nhưng cũng không còn đường nào khác.
Khoảng cách mười trượng trong giây lát được rút ngắn. Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm rất nhanh tìm được sự ăn ý, vòng bảo hộ của hai người chồng chất cùng một chỗ.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai khiến Lâm Hiên ngạc nhiên. Thần sắc Điền tiểu Kiếm cũng không sai biệt. Không ngờ ma hỏa của hai người lại dung hợp được với nhau.
Bên ngoài Tam Sắc Huyền Băng Hỏa lại có thêm một tầng hỏa diễm xanh biếc, biến thành quang diễm tứ sắc.
Tiếng nổ bùm bùm cách cách vang lên không ngừng, hỏa diễm kia đón gió tăng vọt lên, mà nguyên bản ma hỏa hùng hổ, nhưng lại dường như ếch gặp rắn, cuống cuồng lui về phía sau.
Nguyên Anh Yêu Ma lộ vẻ ngạc nhiên, trong mắt hiện tia hung lệ, hai tay bấm niệm pháp chú, trong miệng thì thào chú ngữ. Thân hình nhoáng lên một cái, từ trong Nguyên Anh bắn ra một đạo hư ảnh.
Hư ảnh xoay một cái biến thành một Quỷ diện thật cỡ mười trượng, mở mồm phun ra một đạo ma phong đỏ hồng.
Chân Ma Khí!
Lâm Hiên nhíu mày, Chân Ma Khí đương nhiên rất khác ma khí bình thường, nói đơn giản tương tụ như bản mạng chân nguyên của tu sĩ.
Yêu Ma này quả nhiên ngoan độc, đến bước này. Vì để diệt sát hai người hắn nguyện phải trả bất cứ giá nào.
Sau khi hấp thu Chân Ma Khí, tầng Xá Thân Ma Hỏa bạo tăng. Xoạt một tiếng biến thành một bàn tay khổng lồ đen thùi sáng bóng, che hơn phân nửa không gian hung hăng đập xuống phía dưới.
Thế tới như là Thái Sơn áp đỉnh. Nếu bị đánh trúng khẳng định thân thể biến thành thịt vụn.
Lâm Hiên nhíu mày, tay trái vừa lật, một cái đai lưng cổ xưa hiện ra rước mắt. Hắn không chút do dự đem nó thắt ở trên lưng.
Cả người chợt lóe thanh quang, pháp lực đang dần khô kiệt trong nháy mắt hồi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Động tác của Điền Tiểu Kiếm cũng không chậm, trong mắt hiện tia thương tiếc, lấy ra một viên đan dược màu vàng ngửa đầu nuốt xuống, sau đó thân thể ầm ầm tỏa ra ma khí mãnh liệt.
Lâm Hiên không khỏi bất ngờ. Đan dược có thể nháy mắt khôi phục pháp lực dù ở Linh giới cũng là vật hi hữu. Theo hắn biết, ngoài Tụ Nguyên Linh đan hẳn không còn thứ khác.
Ly Dược Cung cho dù là thánh địa đan đạo thì cũng tuyệt không thể luyện chế loại dan dược nghịch thiên này, xem ra Điền tiểu hữu đã có một phen kỳ ngộ khác.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Hiên cũng không có thời gian mà quan tâm, sau khi pháp lực khôi phục thì lập tức song thủ kháp quyết, kỳ thật hắn có một chiêu sát thủ chưa xuất ra.
Chính là bí thuật Chân Linh Nhất Kích của Mặc Nguyệt Tộc. Nghe nói chính là bắt chước thần thông của thượng giới thần thú, đem chín thành linh lực toàn thân áp súc lại, sau đó phóng xuất ra ngoài. Dù không dám nói là hủy thiên diệt địa nhưng dư sức diệt sát tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đánh trúng. Đây cũng là vì sao Lâm Hiên chưa dùng nó. Lúc này đối mặt với cự trảo lớn tới mấy trăm trượng, tự nhiên không thể giấu tài.
Bên kia Điền Tiểu Kiếm cũng bấm tay niệm pháp chú, điểm tới quang diễm tứ sắc.
"Đại ca, mau giúp ta, mình ta thao túng không được ma hỏa này." Thanh âm hoảng loạn của Điền Tiểu Kiếm truyền vào tai, tình thế hai người hiện không ổn đến cực điểm.
Thần sắc Lâm Hiên vừa động, biến đổi pháp quyết. Chưa vội thi triển Chân Linh Nhất Kích mà tập trung tâm thần về quang diễm tứ sắc kia.
Bình tâm mà nói thì ma hỏa của hai người còn chưa hoàn toàn dung hợp nhưng đã lộ ra uy lực khiến người líu lưỡi.
Lâm Hiên không hề do dự, đánh mấy đạo pháp quyết.
Chỉ thấy hỏa diễm tăng vọt, một đám mây tứ sắc cỡ gần một dặm hiện trên đỉnh đầu hai người. Sau đó nó cuồn cuộn một trận, một Quyền đầu cỡ bảy tám trượng xuất hiện.
Mặt ngoài nó lóe linh quang tứ sắc, chính là ma hỏa của hai người ngưng tụ thành.
"Đi" .
Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm đồng thanh khẽ quát. Quyền đầu chợt lóe, hung hăng đánh tới.
Quyền ảnh chưởng kình trực tiếp giao phong, vô số ma khí tỏa ra như muốn bao phủ linh quang tứ sắc nhưng chuyện quỷ dị đã xảy ra. Rõ ràng ma khí như thủy triều nhưng khiến người ta có cảm giác chỉ như lấy bánh bao thịt ném chó, đối mặt tứ sắc linh quang thì Ma thủ tới mấy trượng rất nhanh vỡ ra từng mảng, một lần nữa trở lại thành ma hỏa màu đen.
Không ngờ uy lực của hai loại ma hỏa khi dung hợp lại khủng khiếp đến vậy. Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm vui mừng quá đỗi, đánh ra mấy đạo pháp quyết. Ma diễm lại biến ảo thành một con hỏa điểu trong suốt, ngoài thân lưu chuyển quang hoa tứ sắc thần bí dị thường.
Hai cánh nó khẽ vỗ, đã bay tới những đám ma hỏa còn sót lại. Sau đó giống như sông cạn chờ nước, ma hỏa còn lại toàn bộ bị hút vào trong cơ thể Hỏa Điểu.
"Làm sao có thể?"
Nguyên Anh Yêu Ma trợn tròn con mắt, lộ vẻ không thể tin, sau đó lại chuyển thành tái nhợt.
Lúc này Hỏa Điểu đã thôn phệ hết ma hỏa của nó, hai cánh khẽ vỗ bay về phía nó.
Lão ma sợ tới xanh mắt, hỏa diễm này ở lúc còn thân thể còn chưa chắc tiếp được, đừng nói hiện tại chỉ còn Nguyên anh.
Thân hình nó vừa chuyển, toàn thân tỏa huyết quang, hóa thành một đạo kinh hồng bắn về chân trời.
Công thủ đảo lộn bất ngờ. Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm mừng rỡ, hai người đương nhiên không thả hổ về rừng. Pháp lực toàn thân cuồn cuộn tuôn ra. Tốc độ của Hỏa Điểu lập tức tăng gấp bội, phát sau mà đến trước, một đớp đem Nguyên Anh của Yêu Ma nuốt vào.
***
Bên kia, pháp bảo có dạng quyển sách của Bắc Minh chân quân uy lực không phải nhỏ. Dù huyết thống nửa người nửa yêu nhưng hắn tu luyện lại là thần thông đứng đầu Nho môn.
Mà Xuyên Sơn Giáp đối mặt với Hạo Thạch thành chủ giảo hoạt thì liên tục trúng chiêu, lúc này thương tích mình đầy.
"Hắc hắc.”
Khóe miệng Bắc Minh chân quân nhếch lên. Đối phương dù ngu ngốc nhưng là Yêu Tộc hậu kỳ hàng thật giá thật. Sau khi bị đánh chết thì xương cốt da lông đều là tài liệu tu tiên quý hiếm dị thường.
Hắn vươn tay, đang muốn thi triển bí thuật lợi hại thì nét mặt chợt cứng đờ, có vẻ không thể tin ngẩng đầu hoảng sợ nhìn phía xa.
"Ta đang cảm giác sai sao? Hắn đã bị diệt sát?"
Bắc Minh chân quân kinh nghi, Yêu Ma cường đại hơn nhân loại nhiều. Dù là chính hắn đấu pháp với Yêu Ma hậu kỳ kia cũng không có bao nhiêu phần thắng. Không ngờ đối phương lại bị hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ diệt sát.
Hắn mang toàn bộ thần thức thả ra lần nữa, cảm ứng không sai thì Bắc Minh chân quân không khỏi trầm ngâm.
Hắn thở dài rồi tay áo phất một cái, một vầng hào quang màu xanh bay vút ra đem pháp bảo thu về. Sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Bảo vật của tu sĩ Ly Hợp kỳ cố nhiên làm động lòng người nhưng phải có mạng mới hưởng dụng. Yêu Ma hậu kỳ đánh không lại, hắn cũng không phải đối thủ của hai kẻ kia. Bắc Minh chân quân là lão quái vật đã sống ngàn năm. Do dự một lát thì quyết định buông bỏ.
Xuyên Sơn Giáp cũng không truy đuổi, mệnh lệnh chủ nhân chỉ là kéo dài. Toàn thân chợt lóe quang hoa, chui vào trong đất bùn biết mất không thấy.
Trải qua hung hiểm rốt cục diệt sát được Yêu Ma Nguyên Anh hậu kỳ. Lâm Hiên vô cùng vui mừng nhưng không nghỉ ngơi, ánh mắt nhíu lại quay sang.
Điền Tiểu Kiếm cũng
quay sang dò xét ánh mắt băng lãnh của hai người chạm nhau ở giữa không trung.
Sau đó rất nhanh cả hai đều nở nụ cười thần sắc hòa hoãn, thân thiết tựa như tri giao từ nhỏ. Dường như sát khí trên người vừa mới tỏa ra chỉ là ảo giác.
"Ha ha, đại ca. Lần này nếu không phải gặp được đại ca thì tiểu đệ mười phần chết chắc, đa tạ ân cứu mạng của đại ca" Điền Tiểu Kiếm vừa nói vừa ôm quyền, trên mặt tỏ vẻ thân thiết vô cùng.
"Huynh đệ sao lại nói thế, nếu không có ngươi thì ngu huynh chắc gì còn sống đến giờ, ta và ngươi liên thủ, không thể nói là ai nợ ai được." Lâm Hiên cũng thập phần vui mừng, trên mặt tỏ ý chân thành.
"Đúng đúng, đã là huynh đệ còn tính làm gì. Nói cảm tạ thật khách khí." Điền Tiểu Kiếm liên tục gật đầu: "Đại ca, hai ta gần trăm năm không gặp, không ngờ đại ca tu hành nhanh chóng như vậy, đã tới Nguyên Anh trung kỳ, thật khiến tiểu đệ mặc cảm cùng hâm mộ.”
"Hiền đệ, ngu huynh chỉ là vận khí tốt mà thôi, sao có thể so sánh cùng hiền đệ. Ngươi hiện tại chính là thiếu chủ Ly Dược Cung, thân phận này có ai mà không hâm mộ cho được." Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
"Ha ha, đã khiến đại ca chê cười." Điền Tiểu Kiếm gãi gãi đầu.
Sau đó hai người nửa thật nửa giả kể qua một chút sự tình bản thân đã trải qua. Mặt ngoài vẫn là một bộ vui mừng.
"Đúng rồi, Linh Dược Sơn cũng dời đến Vân Châu, đại ca hiện giờ đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không có ý trở về sao?" Điền Tiểu Kiếm lơ đãng mở miệng.
"Không." Lâm Hiên lại lắc đầu: "Năm đó ta bái Thông Vũ chân nhân làm thầy là muốn có một nơi cư trú, hiện giờ ta đã kết thành Nguyên Anh, thiên hạ rộng lớn như vậy, chỗ nào cũng có thể đi được, còn về làm cái gì?”
"Ha ha, đại ca nói không sai. Linh Dược Sơn chỉ là tiểu môn tiểu phái, đại ca nếu có tới Ly Dược cung thì đệ xin ra sức tiến cử" Điền Tiểu Kiếm cười cười, trong mắt chợt lóe tia nóng bỏng.
"Ly Dược cung? ngu huynh đã nghe nói qua uy danh của quý phái, chẳng qua trăm năm nay ta quen nhàn vân dã hạc, không thích bị bó buộc, đành phải phụ ý tốt của hiền đệ." Lâm Hiên chắp tay mở miệng.
"Đại ca khách khí rồi. Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, tiểu đệ còn có một số sự tình cần phải xử lý, hôm nào rảnh thì chúng ta gặp nhau uống vài chén.”
Điền Tiểu Kiếm chưa dứt lời thì đánh ra một đạo pháp quyết. Hỏa Điểu chợt lóe, Bích Huyễn U hỏa cùng Tam Sắc Huyền Băng Hỏa lần nữa tách ra.
Điền Tiểu Kiếm thu hồi ma hỏa, ôm quyền hướng sang Lâm Hiên sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay vụt về phía xa.
Nhìn theo bóng dáng hắn, tròng mắt Lâm Hiên co lại. Hai tay ở trong tay áo, không có bất kì hành động nào.
"Thiếu gia, sao lại để hắn để rời đi. Điền Tiểu Kiếm không phải thứ tốt gì. Không chừng một ngày kia sẽ thành đại địch của chúng ta." Thanh âm khó hiểu của Nguyệt Nhi truyền ra.
"Hừ, nếu có thể lưu lại hắn, ta sao có thể thả đi ?" Lâm Hiên có điểm buồn bực trả lời.
"Cái gì, với thần thông của thiếu gia, hơn nữa có ta cùng Thi Ma tương trợ, chẳng lẽ còn bắt không được hắn?" Thanh âm của Nguyệt Nhi lộ vẻ không tin.
"Xhúng ta liên thủ, hơn nữa có Thi Ma thì có mười phần nắm chắc thủ thắng. Chẳng qua muốn bắt giữ hoặc diệt sát hắn thì chỉ có ba thành mà thôi”.
“Thấp như vậy sao?" Nguyệt Nhi bán tín bán nghi. Lâm Hiên thường xuyên khiêu chiến vượt cấp, diệt sát tu sĩ cùng cấp dễ như thái rau. Cảnh giới Điền Tiểu Kiếm rõ ràng còn thấp hơn một bậc.
"Nguyệt Nhi, không nên coi thường anh hùng trong thiên hạ, không phải chỉ chúng ta mới gặp kỳ ngộ. Vừa rồi muội đã thấy được thần thông của Điền Tiểu Kiếm, tiểu tử này thậm chí còn lấy ra Tụ Linh Đan nghịch thiên như vậy, còn có tam sắc ma hỏa kia ..."
Lâm Hiên tuy hâm mộ Tam Sắc Huyền Băng Hỏa nhưng muốn bắt giữ Điền Tiểu Kiếm thì không dễ. Nếu không tuyệt đối nắm chắc, tạm thời chưa nên trở mặt với đối phương. Nếu không thành lại kết thêm một địch nhân khó chơi.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bích Huyễn U hỏa huyền phù ở giữa không trung, bây giờ lại có thêm một phần hắc khí do thôn phệ được Xá Thân Ma Hỏa, nếu luyện hóa thì uy lực tăng lên không ít.
Đáng tiếc Điền Tiểu Kiếm cũng chiếm được chỗ tốt này. Lâm Hiên thở dài, làm người cũng phải biết đủ. Hắn liền hé miệng, đem Bích Huyễn U hỏa nuốt vào bụng, sau đó lại thu hồi các bảo vật.
Đến lúc này hắn mới đem thần thức thả ra. Chốc lát sau thì ngẩng đầu, thần sắc buông lỏng.
Lão quái vật kia đã bỏ chạy. Xuyên Sơn Giáp chỉ bị thương nhẹ. Lâm Hiên dụng thần niệm phát ra mệnh lệnh.
Rất nhanh, không gian ngoài mấy trượng chợt lóe tia hoàng quang. Xuyên Sơn Giáp thi triển Thổ Độn Thuật về tới bên cạnh. Lâm Hiên liếc mắt nhìn hắn một cái, lại lấy ra một bình ngọc, đổ ra mấy viên đan được màu đỏ đưa cho Xuyên Sơn Giáp ăn vào, sau đó thu vào linh thú túi.
Toàn thân Lâm Hiên chợt nổi thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Chỗ này lại trở nên im ắng. Ù ù từng đợt gió núi thổi qua, tựa hồ đã trở về sự an tĩnh bình thường.
Qua thời gian chừng một bữa cơm.
Không gian chợt lăn tăn như sóng nước, ma khí chợt hiện ở giữa không trung. Chỉ nhỏ như đầu ngón tay rồi nhanh chóng khuếch trương đến hơn một thước. Ngưng tụ biến hóa thì Nguyên Anh của Yêu Ma lần nữa hiện ra. Có điều so với vừa rồi thì nhỏ hơn nhiều, hơn nữa lại phi thường suy yếu, dường như có thể tan đi bất cứ lúc nào.
"Nguy hiểm thật!"
Nguyên Anh thở phào một tiếng. May mắn nó tu luyện công pháp cổ tu đặc thù, nếu không đã vạn kiếp bất phục. Không ngờ tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy mà lại bại trong tay hai kẻ tiểu bối.
Thù này phải nhớ kỹ, một ngày kia phải khiến chúng trả giá gấp nghìn lần. Trên mặt Ma Anh tràn đầy vẻ oán độc.
"Các hạ quả nhiên thần thông bất phàm, tại hạ còn tưởng rằng ngươi đã chết"
Thanh âm thản nhiên truyền vào tai khiến Ma Anh quá sợ hãi. Quang hoa chợt lóe, thân hình đã lui ra hơn mười trượng, sau đó mới cảnh giác qoay đầu lại.
Trước mặt nó là một thiếu niên mười bảy mười tám, có điều không phải Lâm Hiên hoặc à Điền Tiểu Kiếm. Chính là thành chủ giảo hoạt của Hạo Thạch Thành kia.
Trên mặt Yêu Ma thoáng hiện tia phẫn nộ. Nếu không phải người này kéo dài lòng mang hai ý. Hai người liên thủ sớm đã nghiền hai tên hậu bối đáng giận kia thành bột phấn, càng không xui xẻo như vậy.
Trong lòng oán độc vô cùng nhưng mặt ngoài Ma Anh lại lộ vẻ vui mừng. Chờ Ma Tổ hàng lâm mới điều chế hắn cho tốt.
"Đạo hữu đến đây thật là tốt quá, sao ngươi biết ta chưa ngã xuống?" Yêu Ma gượng cười nói.
"Đạo hữu là tồn tại hậu kỳ mà trí nhớ không khỏi quá kém, ngươi đã quên chúng ta từng ký qua đồng sinh cộng tử khế sao? Vừa rồi tại hạ cảm ứng khí tức của ngươi biến mất, đã bị dọa cho chết khiếp." Bắc Minh chân quân chậm rãi nói.
Yêu Ma ngẩn ngơ, trong lòng không khỏi buông lỏng. Thật không nhớ ra việc này, đối phương muốn trói buộc nó, không ngờ hiện tại lại trở thành có lợi.
"Đã khiến đạo hữu chê cười, lão phu nhất thời sơ suất, bại trong tay hai tên vãn bối, xin đạo hữu giúp lão phu củng cố Nguyên Anh. Đã nói vậy thì ngươi không hy vọng ta sẽ gặp chuyện không may" Yêu Ma cười gian xảo nói.
"Ha ha, đây là tự nhiên..." Bắc Minh chân quân cũng nở nụ cười nhưng trong mắt lại ẩn ẩn tia sát khí. Hắn đưa tay nhẹ nhàng phất một cái, tựa hồ đem pháp lực truyền vào củng cố Nguyên Anh nhưng tròng mắt Yêu Ma lại co lại, thanh âm trở nên kinh sợ: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Pháp lực của nó dĩ nhiên không còn nhiều nhưng vẫn cắn răng bấm niệm pháp quyết, muốn thuấn di tránh né nhưng đã không còn kịp. Một cự trảo tinh onhs vô thanh vô tức hiện ra bắt lấy nó.
Ngón tay trên cự trảo bắn nhanh ra mấy sợi tơ nhập vào thân thể Ma Anh, nhất thời Ma Anh run rẩy một trận, chân nguyên còn sót lại trong cơ thể cũng tiêu tán.
"Lô đạo hữu, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn phá bỏ minh ước giữa chúng ta sao?" Ma Anh kinh giận hét lên nhưng thanh âm lại vô lực.
Bắc Minh chân quân cười mà không đáp, khóe miệng đầy vẻ đắc ý.
"Vì sao ngươi gây bất lợi lão phu, giữa chúng ta có đồng sinh cộng tử khế, ta chết thì ngươi cũng đừng mong sống." Yêu Ma hung tợn mở miệng.
"Hừ, ta đương nhiên rõ điểm này. Yên tâm, ngươi sẽ không chết, chẳng qua sẽ đồng hóa dung hợp cùng lão phu. Như vậy khế ước sẽ vô dụng."
"Đồng hóa dung hợp?" Ánh mắt Yêu Ma lộ vẻ sợ hãi vô cùng, đồng hóa là nói dễ nghe một chút. Chính là đối phương thôn phệ Nguyên Anh của hắn, hai hợp làm một, tự nhiên không sợ đồng sinh cộng tử khế.
"Ngươi..."
"Đạo hữu đã quên lão phu chính là nửa nhân nửa yêu sao. Không kể là Nguyên Anh của tu sĩ, hay là Ma Anh của Yêu Ma đều là đại bổ với ta. Tuy nguyên khí của ngươi đã hao tổn rất nặng nhưng dù sao cũng là tồn tại hậu kỳ, dung hợp Ma Anh của ngươi thì pháp lực của lão phu sẽ gia tăng không ít."
"Thôn phệ ta chính là bỏ gốc lấy ngọn, ngươi không muốn Ma Tổ hàng lâm, thi triển ma khí quán thể để chúng ta phi thăng Thánh giới sao?" Trên mặt Yêu Ma lộ vẻ kinh hoảng, lắp bắp mở miệng.
"Hừ, không có ngươi thì lão phu cũng khởi động được pháp trận, mời Ma Tổ thuận lợi hàng lâm.”
"Cái gì, không thể, trận pháp kia chính là bí mật tối cao của tộc ta, phương pháp khởi động nó, ngoài lão phu thì chỉ có..." Ma Anh nói tới đây đột nhiên ngừng lại.
"Hừ, trong tộc xuất hiện phản đồ không phải kỳ quái gì, lão phu có thể bán đứng nhân yêu hai tộc trợ giúp ngươi., chẳng lẽ mỗi kẻ trong ma tộc đều nhất nhất trung tâm đối với ngươi sao? Chỉ cần đủ lợi ích..." Bắc Minh chân quân không nói hết lời nhưng ý tứ rất rõ ràng.