Trong khi đó.
Lâm Hiên ngừng độn quang, nhìn thiếu nữ đang hôn mê phía dưới thì khẽ chau mày.
"Xem ra thị đã gặp nguy hiểm, bị đối phương chế trụ mà lại còn sống, thật kỳ quái."
Khi trước Lâm Hiên đã hạ ấn ký trên người Vũ Vân Nhi, lúc này không khó khăn tìm được nhưng tình cảnh của nàng lại có điểm quỷ dị. Lâm Hiên không mạo hiểm hạ xuống mà nhắm mắt, đem thần niệm cường đại thả ra.
Không có gì bất ổn! Lúc này Lâm Hiên mới hạ xuống. Thần niệm đảo qua trên thân thể mềm mại của Vũ Vân Nhi. Nàng bị người hạ cấm chế nhưng không mấy lợi hại. Lâm Hiên giơ tay búng ra một đạo linh khí cực kỳ tinh thuần vào trán thiếu nữ.
Thanh quang chợt lóe. Vũ Vân Nhi chậm rãi mở mắt "A, sư bá"
Nàng vội đứng dậy nhưng cấm chế vừa mới giải trừ, cước bộ vẫn chưa vững.
Lâm Hiên liếc mắt một cái. Nhíu mày lấy ra một viên đan hoàn màu tuyết trắng đưa tới Vũ Vân Nhi: "Ta đã kiểm tra, ngoài thần thức tổn hại nhỏ thì ngươi không có gì đáng lo ngại, phục dụng viên Dưỡng Thần Đan này thì lập tức ổn thôi."
"Tạ ân sư bá."
Vũ Vân Nhi tiếp nhận đan dược, không chút do dự bỏvào trong miệng, một cỗ nhiệt lực hóa mở trong đan điền chảy vào thức hải.
Rất nhanh, khuôn mặt tái nhợt của nàng trở nên hồng nhuận, thần thức tổn hại do Dẫn Mộng Thuật tạo thành đã được hồi phục.
Lâm Hiên liếc mắt nhìn nàng.
“Sau khi ngươi rời đi, gặp được sự tình gì thì mau kể lại"
"Vâng” Vũ Vân Nhi nhu thuận cúi đầu. Thanh âm của Lâm Hiên có phần nghiêm khắc. Kỳ thật nàng cũng đang hết sức kỳ quái vì sao có thể còn sống sót. Vì thế môi anh đào hé mở chậm rãi thuật lại.
"A, ngươi nói sau khi bị phân thân của Yêu Ma vây khốn thì gặp thêm một lão quái Nguyên Anh hậu kỳ?"
"Vâng." Vũ Vân Nhi cúi đầu nhẹ giọng.
Lâm Hiên nhíu mày, ánh mắt đánh giá trên người nàng ta lần nữa.
"Sư bá!"
Sắc mặt Vũ Vân Nhi trắng bệch, lập tức quỳ xuống: "Vân nhi tuyệt không dám lừa gạt sư bá, vừa rồi không có nửa câu nói dối."
"Được rồi."
Lâm Hiên thở dài, chuyện này quả thật quỉ dị, chẳng qua thời điểm Vũ Vân Nhi kể lại thì hắn thầm thi triển bí thuật, cảm ứng tâm tình nàng một chút.
Phương pháp này chuẩn xác tới tám chín phần, Vũ Vân Nhi hẳn không nói dối.
Đương nhiên, phiền toái như vậy bởi nàng có điểm quan hệ sâu xa với hắn, đổi lại là kẻ khác thì trực tiếp sưu hồn là được.
"Tạ ân sư bá."
Thấy thần sắc của hắn hòa hoãn, Vũ Vân Nhi chậm rãi đứng lên nhưng khuôn mặt thanh tú vẫn còn vẻ bất an.
"Ngươi có thấy rõ lão quái hậu kỳ kia không?"
"Thực xin lỗi sư bá, đối phương tu vị rất cao. Vân nhi không thể chống lại nên đã hôn mê." Thiếu nữ bất an mở miệng.
Lâm Hiên gật gật đầu, kỳ thật là thuận miệng mà hỏi. Đường đường là hậu kỳ đại tu sĩ, muốn chế phục một tu tiên giả Kết Đan kỳ khác nào dẫm một con kiến, sao có thể để đối phương xem thấy dung nhan?
Lâm Hiên trầm mặc. Có thể khẳng định lão quái vật kia chính là đồng lõa của Yêu Ma, đối phương sao lại buông tha cho Vũ Vân Nhi. Hay là hai người lại uyên nguyên sâu xa gì?
"Sư bá, Vân nhi cũng không thể lý giải chuyện này, tổ tiên Vũ gia ta cũng hậu kỳ tu sĩ nhưng sớm đã tọa hóa. Không hiểu đối phương vì sao lại buông tha ta!”
"Được rồi, không cần giải thích, ta tin ngươi" Lâm Hiên khoát tay áo: "Tóm lại còn sống cũng coi như ngươi phúc duyên thâm hậu. Về nguyên nhân thế nào hiện không còn quan trọng." Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Tạ ân sư bá." Vũ Vân Nhi mừng rỡ rồi nhẹ nhàng thở ra. Sau một lúc lâu nàng yếu ớt mở miệng:"Sư bá, hiện chúng ta nên làm thế nào?"
"Đương nhiên là tìm lối ra. Chẳng lẽ vẫn ở trong không gian độc lập này!" Lâm Hiên nhíu mày nói.
"Vậy sư bá có manh mối gì chưa?"
"Chúng ta đang ở trong Vân Lĩnh Sơn thì lọt vào không gian này một cách khó hiểu, không trải qua truyền tống" Lâm Hiên trầm ngâm mở miệng.
"Sư bá nói là, không gian này có thể có một cửa ra vào bí ẩn cùng thông với Vân Lĩnh Sơn?"
Lâm Hiên quay đầu nhìn qua Vũ Vân Nhi. Trong rất nhiều hậu bối thì có người tư chất xuất sắc, lại người tâm cơ linh hoạt. Có điều có cả hai như thiếu nữ này thì không nhiều. Dáng tiếc hắn không muốn thu đồ đệ, nếu không nàng là sự lựa chọn rất tốt.
"Sư bá sao vậy?" Thấy thần sắc Lâm Hiên có điểm cổ quái. Vũ Vân Nhi lại lo sợ.
"Không có gì." Lâm Hiên lắc đầu, toàn thân nổi thanh quang bay vút mà đi. Vũ Vân Nhi không dám chậm trễ, vội hóa thành một đạo kinh hồng gắt gao theo sau.
Tuy rằng đã qua nguy hiểm nhưng hậu kỳ lão quái kia chưa chắc chịu trắng tay trở về, Lâm Hiên dụng toàn thần thức thả ra, chuẩn bị đối phó bất cứ tình huống nào.
Đảo mắt trôi qua một khắc, Lâm Hiên đột nhiên dừng độn quang, có điểm kinh nghi quay sang hướng bên trái.
"Thiếu gia, làm sao vậy?" Nguyệt Nhi tò mò, thần thức của nàng tuy vượt hơn xa cảnh giới nhưng không thể cảm ứng xa như vậy.
"Không có gì." Lâm Hiên lắc đầu. Một lần nữa hóa thành một đạo kinh hồng bắn nhanh hướng về phía xa.
"A." Nguyệt Nhi tuy cảm thấy hồ đồ nhưng cũng hỏi thêm nữa.
Mà theo phương hướng Lâm Hiên vừa xem xét. Tại một địa phương cách nơi này hơn trăm dặm tỏa ra linh quang chói mắt. Một kiện pháp bảo hình thư quyển ở giữa không trung không ngừng phóng ra vô số ánh đao như những dòng suối, oanh kích vào một chỗ không gian.
Bên cạnh lơ lững một thiếu niên mười sáu mười bảy. Tóc trắng dài đến thắt lưng, chính là Hạo Thạch thành chủ giảo hoạt kia.
Đột nhiên hắn cũng quay đầu nhìn lại. Nhìn về phía Lâm Hiên đang phi độn thì trong mắt hiện vẻ tham lam.
"Là tu tiên giả trung kỳ có được di bảo. Hắn cùng Điền Tiểu Kiếm đã chia ra?"
Bắc Minh chân quân thì thào, nghĩ đến bảo vật của tu sĩ Ly Hợp kỳ thì nổi lửa nóng trong lòng. Có điều do dự một hồi thì vẫn từ ý niệm tham lam này.
Kết cục của Yêu Ma hậu kỳ còn trước mắt!
Hai người này liên thủ nhưng Thiếu chủ Ly Dược Cung thần thông chỉ là hạng thường.
Cho nên, Yêu Ma ngã xuống chín phần là bởi tu sĩ này có thần thông quá mức nghịch thiên.
Cũng khó trách Bắc Minh chân quân phỏng đoán như vậy. Hắn không tận mắt thấy ba người giao thủ nên xem nhẹ Điền Tiểu Kiếm.
Như vậy tuy tham vọng cháy bỏng nhưng không dám hành động lỗ mãng.
"Bỏ đi, việc cấp bách giờ là mời phân hồn Ma Tổ hàng thế, không cần dính vào những chuyện phức tạp khác."
Bảo vật làm lòng người động nhưng so sánh với sự hấp dẫn khi phi thăng thượng giới thì không đáng nhắc.
**
Dưới một ngọn núi vô danh có một thiếu niên dung mạo anh tuấn đang đứng, có điều bộ mặt đang âm trầm.
Điền Tiểu Kiếm!
Dưới chân hắn là một bộ hài cốt có niên đại từ rất lâu.
Thi hài cổ tu!
Nhưng Điền Tiểu Kiếm chưa thấy gì, vật trữ vật hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Đáng giận!
Hành trình tới Vân Lĩnh Sơn này hắn tổn thất thảm trọng mà thu hoạch hầu như không có.
Đột nhiên ánh mắt Điền Tiểu Kiếm ngưng trọng. Tư thế tay trái hài cốt có điểm kỳ lạ, bốn ngón nắm chặt. Duy nhất đầu ngón trỏ lại chỉ hướng nào đó.
***
Trên một đỉnh núi, một thiếu niên vận thanh sam đứng ngạo nghễ, bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa. Dưới chân hai người không có thiếu thi thể những con dơi, không khí tràn ngập mùi tanh hôi.
"Chính là chỗ này sao?"
"Vâng, sư bá, Vân nhi nhớ không lầm thì thời điểm chúng ta tiến vào không gian độc lập, từng gặp một số quái vật ma hóa, bị người sát diệt thì sau đó chúng liền biến thành những con Biên Bức này" Thiếu nữ cung kính nói.
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu, theo phỏng đoán thì cửa ra Vân Lĩnh Sơn hẳn ở gần đây.
Hắn nhắm hai mắt, chậm rãi đem thần thức quan sát. Kề bên là rất nhiều ngọn núi cao thấp không đồng nhất.
Lâm Hiên nhíu mày. Có cửa ra vào thì phải có cảm ứng được linh lực dao động nhưng không phát hiện được gì khác thường.
"Sư bá, người không cần phải gấp, chúng ta tìm từ từ sẽ có manh mối." Vũ Vân Nhi lại mau mắn mở miệng.
"Ừm”
Lâm Hiên gật gật đầu. Với thần thông của hắn, chẳng lại bị nhốt chết trong không gian độc lập này sao?
***
Bay theo phướng hướng ngón tay của di hài. Điền Tiểu Kiếm trước mắt xuất hiện một vách núi ngăm đen chừng hơn một trượng.
"Thiết mẫu!"
Đây là tài liệu luyện chế pháp bảo phổ thông. Bất quá khiến Điền Tiểu Kiếm chú ý là những hàng văn tự cổ quái viết trên đó, tựa hồ là văn tự của thượng cổ Yêu tộc.
***
Đoành!
Quang hoa chợt lóe, một khe hở không gian dài hơn thước xuất hiện, Bắc Minh chân quân mừng rỡ, hai tay vũ động gia tăng công kích. Thư quyển phát ra công kích càng trở nên sắc bén.
Lại qua thời gian một bữa cơm, khe không gian kia dần mở rộng, cuối cùng có thể cho một người thông qua. Bắc Minh chân quân mừng rỡ, thân hình vừa chuyển hóa thành một đạo bạch quang bay vút vào.
Cảnh vật bên trong chính là nơi Điền Tiểu Kiếm cùng mấy tu sĩ Nguyên Anh khi chưa đi vào không gian độc lập. Bắc Minh chân quân ngẩng đầu quan sát phương hướng rồi tức tốc bay về Tế Đàn.
***
Cùng thời gian này, Lâm Hiên còn đang chậm rãi tìm kiếm nhưng không có manh mối gì, vẻ mặt hắn trở nên âm lệ. Thời gian qua lâu như vậy, Hạo Thạch thành cùng những thế lực tu tiên khác chung quanh khẳng định đã phát giác nơi Vân Lĩnh Sơn có điểm không đúng. Nếu hắn đoán không sai thì đám tu sĩ tiến vào bên trong hầu như toàn bộ đã ngã xuống. Số người sống sót rất ít, Lâm Hiên không muốn cuốn vào vòng xoáy này.
Có điều thông đạo kia quá mức bí ẩn, căn bản là giống như tìm kim nơi biển rộng.
Xem ra còn một phương pháp để thử.
Lâm Hiên tháo Linh Thú túi bên hông rồi đánh một đạo pháp quyết lên trên. Tiếng vù vù truyền vào tai, một đóa trùng vân tử hồng sắc chừng gần dặm hiện ra.
Vũ Vân Nhi mở to đôi mắt đẹp.
"Ngọc La phong!"
"Cái gì, ngươi biết loại kỳ trùng này?" Lâm Hiên ngẩn ngơ.
"Vâng, sư bá." Vũ Vân Nhi thành thật gật gật đầu: "Vân nhi từng thấy qua, số lượng không nhiều thế này nhưng thể hình của chúng lại lớn hơn một chút"
"A, Tại nơi nào?" Lâm Hiên mừng rỡ, hắn đang phiền não vì chưa tìm được cách để thúc dục côn trùng này. Biết đâu Vũ Vân Nhi có thể cung cấp manh mối nào đó.
"Khoảng mấy năm trước ở trong phường thị Diệp gia, hai tiền bối Nguyên Anh kỳ bởi tranh mua một bảo vật nên đã động thủ. Trong đó một người phóng ra mấy con Ngọc La Phong, lúc ấy có người kinh hô đây là kỳ trùng man hoang rất lợi hại nên Vân nhi liền ghi nhớ trong lòng” Thiếu nữ êm giọng giải thích.
"Vậy ngươi có biết lai lịch của tu sĩ khu trùng kia chứ?" Với tâm cơ của Lâm Hiên mà không khỏi lộ vẻ nóng nảy.
" Vân nhi nghe người bên cạnh nhắc tới, vị tiền bối kia hình như là nội đường trưởng lão Ngự Linh Tông, cũng không biết có đúng không" Nói tới đây thiếu nữ có điểm chần chờ, không quá khẳng định.
"Ngự Linh Tông”
Chính là một trong thất đại tông môn Vân Châu, luận thực lực còn hơn Hạo Thạch
Thành. Sánh ngang cùng Lệ Hồn Cốc và Ly Dược Cung.
Từ tên có thể biết tông môn này am hiểu khu trùng thuật, Lâm Hiên cũng từng suy đoán đối phương có phương pháp thúc giục Ngọc La phong.
Hiện tại xem như khẳng định một phần. Xem ra sau này có cơ hội thì phải đi Ngự Linh Tông một lần.
"Đi!"
Tạm gác chuyện này, Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, đám trùng vân đáng sợ trên đỉnh đầu cuồn cuộn một trận, hóa thành từng đạo tử hồng bắn nhanh về bốn phía, rất nhanh liền biến mất.
Vũ Vân Nhi tuy kinh ngạc nhưng cũng không dám tùy tiện hỏi nhiều.
Lại qua một khắc, thần sắc Lâm Hiên vừa động. Có mấy con Ngọc La phong biến mất mà không phải do đấu pháp, chẳng lẽ…
Trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, thân hình Lâm Hiên chợt lóe bay về phía trước. Vũ Vân Nhi vội vàng theo, rất nhanh hai người tới trước một tảng đá.
Vừa rồi mấy con Ngọc La phong biến mất tại nơi này.
Linh trùng mất đi liên lạc cùng chủ nhân chỉ có hai trường hợp, hoặc đã chết hoặc vì không gian lực cách trở.
Theo phỏng đoán thì phần lớn là khả năng thứ hai. Cánh cửa bí ẩn hẳn nằm ngay tại phụ cận. Lâm Hiên nhắm mắt đem cường đại thần niệm thả ra.
Đảo mắt qua một tuần trà thì hắn mở mắt, trên mặt lộ vẻ cổ quái.
Không có thu hoạch. Lâm Hiên lưỡng lự lượng phen, đột nhiên tay giơ lên bấm tay búng ra, vô số các đạo kiếm quang bắn ra nghênh phong biến dài, thoáng chốc tới mấy trượng.
"Đi!"
Theo một tiếng khẽ quát, mấy trăm đạo kiếm quang như gió táp mưa sa cuồng kích về bốn phương tám hướng, tựa hồ chẳng theo quy tắc nào cả.
Đá vụn rơi xưống như mưa. Đột nhiên một đạo kiếm quang chợt lóe rồi quỷ dị biến mất, dường như bị thứ gì đó cắn nuốt.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng, bấm tay liên tiếp bắn ra mấy đạo kiếm khí.
Kiếm quang bay ra xa bảy tám trượng liền tiêu thất
Lâm Hiên ngừng động tác. Không cần phải nói, nơi này có một cái khe không gian ẩn hình.
Tuy nó tương đối nguy hiểm nhưng qua mấy đạo kiếm khí kia, Lâm Hiên sớm biết một người đi qua hẳn không có vấn đề.
"Vân nhi, nhất định phải theo sát ta" Lâm Hiên mở miệng.
"Vâng, sư bá!" Vũ Vân Nhi vội nhu thuận nói.
***
Bên kia, Điền Tiểu Kiếm trải qua một phen nghiên cứu cũng có một số manh mối.
Cái này tựa hồ là một Truyền Tống Trận thượng cổ.
Chỉ không biết thông tới nơi nào, sắc mặt Điền Tiểu Kiếm trở nên âm trầm. Quay đầu nhìn về phía hài cốt thì trên mặt hiện tia quyết tuyệt. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, muốn có thu hoạch thì đương nhiên phải mạo hiểm.
Lúc này hắn đánh ra một đạo pháp quyết.
Ông ông!
Từ khối Thiết mẫu phát ra một vầng sáng đen như mực, bên trong cuồn cuộn yêu khí bao phủ lấy Điền Tiểu Kiếm, sau đó hắn biến mất không thấy.
***
"Phù!”
Nhìn cảnh vật trước mắt, Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc đã về Vân Lĩnh Sơn, hơn nữa màn sương mù kia quỷ dị đã tan đi.
Vũ Vân Nhi vô cùng vui mừng, lần này coi như lấy lại được mạng nhỏ. Nếu không gặp Lâm sư bá thì nàng sớm đã hồn phi phách tán, ánh mắt thiếu nữ nhìn phía Lâm Hiên tràn đầy vẻ cảm kích.
Cả người Lâm Hiên nổi thanh quang bao bọc lấy cả Vũ Vân Nhi, độn quang trở nên ảm đạm nhanh chóng bay ra ngoài.
Hai canh giờ sau, Lâm Hiên đã cách Vân Lĩnh Sơn hơn mười vạn dặm, chọn một nơi kín đáo rồi hạ xuống.
"Được rồi, nơi này hẳn là an toàn, chúng ta chia tay ở chỗ này." Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.
"Sư bá, người nhiều năm chưa tái kiến sư tôn, không tới thăm một lần được sao?”
Thần sắc Vũ Vân Nhi có vẻ cổ quái.
"Không được, Lâm mỗ còn có sự tình riêng. Cầm Tâm nếu bình an thì về sau tự nhiên sẽ gặp lại”
"A!" Trong mắt Vũ Vân Nhi hiện tia lưu luyến nhưng không mở miệng thêm.
Lâm Hiên liếc mắt nàng một cái rồi phất tay áo. Một vầng linh quang hiện lên, mấy món bảo vật tỏa ánh sáng nhu hòa sáng bóng liền bay đến trước người.
"Sư bá, đây là..." Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ, có vẻ bất ngờ.
"Lần này ta mạo hiểm cũng có một số thu hoạch. Bảo vật của tu sĩ Ly Hợp kỳ không thể chia cho ngươi nhưng sư bá sẽ cho ngươi ưu đãi khác."
"Sư bá, nếu không có người che chở thì Vân nhi sớm đã vạn kiếp bất phục, cảm kích còn không kịp, tại sao có thể lại lấy bảo vật của người." Thiếu nữ vội vàng chối từ.
"Được rồi, Lâm mỗ đã xuất ra há có thể thu hồi, cứ cầm lấy đi."
Lâm Hiên mỉm cười, hắn hào phóng như vậy cũng là nể mặt Âu Dương Cầm Tâm.
"Tạ ân sư bá!"
Vũ Vân Nhi cảm kích, cung kính hành lễ rồi mới nhìn những về những bảo vật kia.
Một tấm cổ thuẫn cùng một cái trâm cài tóc và mấy bình ngọc.
Cổ thuẫn kia màu ố vàng, mặt ngoài ẩn ẩn tán phát linh khí, là một kiện bảo vật có phong ấn khí linh.
Trâm gài tóc kiểu dáng cổ xưa, Vũ Vân Nhi dù chưa thử qua nhưng đoán rằng uy lực không kém.
" Ấn ký bên trong hai kiện cổ bảo này sớm được ta xóa đi, ngươi tế luyện một lần liền có thể sử dụng.”
“Cổ bảo?”
Vũ Vân Nhi sợ ngây người, dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng vô cùng coi trọng cổ bảo. Lâm sư bá vừa ra tay liền cho hai kiện.
Vũ Vân Nhi mừng rỡ vội thu về.
"Mấy bình đan dược này đều chứa Xích Nguyên Đan trung phẩm, ngoài ra có một bình đựng ba viên thượng phẩm, khi nào phục dụng thì ngươi tự cân nhắc." Lâm Hiên thản nhiên nói.
Hai kiện cổ bảo khiến Vũ Vân Nhi mở to đôi mắt đẹp thì Xích Nguyên Đan thực khiến nàng rúng động vô cùng.
Đây là đan dược tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Loại trung phẩm thập phần hiếm, ngẫu nhiên ở đấu giá hội mới xuất hiện. Nghe nói hiệu lực vượt xa hạ phẩm đan.
Chỉ có đại gia tộc hoặc thế lực cường đại mới có thể cạnh tranh mua lấy. Tu tiên giả như nàng thì đừng mơ có được.
Về phần thượng phẩm đan căn bản chỉ nghe trong truyền thuyết, ngẫu nhiên hiện thế thì có thể nổi lên tinh phong huyết vũ, bảo vật này có tác dụng lớn lao khi trùng kích bình cảnh.
Vũ Vân Nhi không biết cảm tạ thế nào cho phải. Mấy thứ bảo vật này đối nàng thật sự quá trân quý.
"Tạ ơn sư bá, về sau người có việc phân phó. Vân nhi nhất định toàn tâm toàn lực hoàn thành." Thiếu nữ cảm kích nói.
Nhưng lời còn chưa dứt thì Lâm Hiên đột nhiên bấm tay, một đạo quang hà bắn vào trong mắt nàng.
Vũ Vân Nhi căn bản phản ứng không kịp, sau đó liền mất đi ý thức, lâm vào hôn mê.
"Thiếu gia, người định làm gì..."
Bạch quang chợt lóe, một thiếu nữ mỹ mạo như hoa xuất hiện.
Thấy vẻ mặt cổ quái của Nguyệt Nhi, Lâm Hiên nhịn không được cười mắng:"Nha đầu ngốc, nàng lại suy nghĩ cái gì, ta chỉ muốn thay đổi ký ức của Vân nhi thôi."
"Thay đổi?"Nguyệt Nhi đỏ mặt nhưng rất nhanh lại trở nên tò mò.
"Ừm, hành trình tới Vân Lĩnh Sơn này, không ngờ chiếm được bảo vật của tu sĩ Ly Hợp kỳ, nếu truyền ra ngoài thì ta lập tức trở thành cái đích cho đám người truy đuổi, nên...”
"Xem bộ dáng Vân nhi cũng không phải hạng bán đứng thiếu gia." Nguyệt Nhi có vài phần khó hiểu.
"Ta tin tưởng điểm này nhưng vạn nhất lộ ra thì sao, hoặc xuất hiện sự tình ngoài ý muốn, tóm lại thay đổi phần ký ức này mới không chút sơ hở"
Lâm Hiên phất tay đem thân hình Vũ Vân Nhi lơ lửng trên không, tay phải nhẹ nhàng ấn xuống đỉnh đầu nàng. Hắn đem bảo vật của tu sĩ Ly Hợp kỳ cải biến thành của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Vũ Vân Nhi dù không cẩn thận cũng không khiến người chú tâm.
Mà muốn phá trừ phong ấn này phải là khi Vũ Vân Nhi tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ. Đến lúc đó tám chín hắn đã phi thăng Linh giới.
Chừng một tuần trà, Lâm Hiên mới phất tay áo, trên trán tràn đầy mồ hôi. Thay đổi ký ức không phải làs chuyện khá thoải mái, chẳng qua không xuất hiện sai sót. Vũ Vân Nhi rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Lâm Hiên dụng thần thức kiểm tra, trong vòng trăm dặm không có nguy hiểm thì hóa thành một đạo kinh hồng biến mất trên không trung