Bách Luyện Thành Tiên

Việc Lạ Năm Nào Cũng Có Nhưng Năm Nay Thì Nhiều


trước sau

Lâm Hiên không trở về Hạo Thạch Thành mà bay về phía bắc Vân Châu. Lần này dựa theo ước định tới thám hiểm Vân Lĩnh Sơn nhưng sự việc đã trở nên phức tạp.

Bên trong có âm mưu Yêu Ma, mặc dù không rõ ràng nhưng tin rằng số tu sĩ sống sót không nhiều.

Việc này truyền ra sẽ khiến các thế lực tu tiên chung quanh chấn động, Lâm Hiên không muốn bị cuốn vào. Ngược lại hắn thu hoạch không ít. Mấy đan phương kia về sau chậm rãi thu thập cũng được.

Hắn sẽ không ngây ngốc chui đầu vô lưới.

Lâm Hiên phỏng đoán không sai, giấy không thể gói được lửa, tuy tam đại thế lực khắc chế lẫn nhau nhưng lần này Vân Lĩnh Sơn phát sinh chuyện lạ. Ly Dược Cung, Lệ Hồn Cốc, Ngự Linh Tông phản ứng chậm chạp nhưng mấy ngày sau tin tức vẫn truyền ra.

Mấy ngàn tu sĩ tiến vào Vân Lĩnh Sơn không một người thoát, trong đó có ba trăm tu tiên giả cao cấp Ngưng Đan kỳ, lão quái Nguyên Anh cũng có gần mười người.

Không ai biết trong đó xảy ra chuyện gì! Không chỉ tam đại phái cùng Hạo Thạch thành chấn động mà toàn bộ tu sĩ Vân Châu đều thần hồn nát thần tính. Trăm vạn năm qua chưa bao giờ phát sinh thảm án này.

Tu sĩ Nguyên Anh vốn có tu vị kinh thiên động địa. Nhiều cao thủ bị chết không minh bạch. Trong đó có rất nhiều người thanh danh không tồi. Thí dụ như Thông Tuệ đại sư Hạo Thạch thành, Tôn lão quái… Thậm chí ngay cả hai ái đồ của đại trưởng lão Ly Dược cung đều ngã xuống trong này.

Nữ tử kia thì không nói, Điền Tiểu Kiếm thân là thiếu chủ mà thất tung. Cổ lão ma tức giận, phái tứ sư đệ là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đi Vân Lĩnh Sơn tìm căn nguyên.

Ngự Linh Tông, Lệ Hồn Cốc tuy không có cao thủ Nguyên Anh ngã xuống nhưng tổn hại tới mấy chục đệ tử Ngưng Đan kỳ, nghe nói đều phái đại tu sĩ tới Vân Lĩnh Sơn.

Chẳng qua, nếu bàn về tổn thất thảm trọng thì nặng nề nhất là Hạo Thạch Thành, Thông Tuệ đại sư, còn có nữ tử họ Mặc đều ngã xuống. Vân Lĩnh Sơn vốn thuộc địa phận bọn họ quản lý. Toàn bộ Hạo Thạch thành đại loại, cuối cùng thành chủ Bắc Minh chân quân đang bế quan sinh tử hiện thân mới trấn an được lòng người

Hạo Thạch Thành không sánh được với tam đại thế lực, đại tu sĩ chỉ có mỗi vị thành chủ này, vì thế hắn tự thân xuất mã, thề phải vì đồng đạo trả thù.

Gió nổi mây phun toàn bộ Tu Tiên giới Vân Châu nam bộ. Các tông môn thế lực hoặc tu tiên gia tộc đều co cụm nhân thủ, đem hộ phái đại trận mở ra.

Tán Tu lại cẩn thận không phải nhắc, không ở động phủ của mình mà tận lực trốn nơi khác.

Gió thổi mưa giông trước cơn bão, cũng có những kẻ lợi dụng bầu không khí khẩn trương mà đục nước béo cò. Từ Vân Châu nam bộ đi thông qua một số địa phương khác đều có tu sĩ cả gan làm loạn, vô pháp vô thiên giết người đoạt bảo.

Một tuần trăng sau tại Thánh Địa đan đạo Vân Châu, đồng thời cũng là tổng đàn Ly Dược Cung, một lão giả tráng kiện thần sắc nhân từ hòa ái khoanh chân mà ngồi.

Đây chính là đại trưởng lão uy chấn Thiên Vân Thập Nhị Châu mấy trăm năm nay, đan đạo thuật đương nhiên xuất thần nhập hóa, đối nhân xử thế cũng tâm ngoan thủ lạt tuyệt không kém hơn tu ma giả, được xưng là Cổ lão ma.

Ánh mắt lão chợt mở, một thân ảnh chợt hiện trong đại điện.

Là một nho sinh tầm tam tuần, dung mạo bình thường nhưng mà tu vị khiến người kinh hãi, cũng là một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

"Sư đệ, tới Vân Lĩnh Sơn có kết quả gì không, có phải là âm mưu của Lệ Hồn Cốc cùng Ngự Linh Tông?" Cổ lão ma trầm ngâm mở miệng.

"Điều này khó mà nói, chẳng qua tiểu đệ đã phát hiện một số manh mối, mời sư huynh xem mấy thứ này" Tứ trưởng lão nhấc tay trái, một cái túi trữ vật được một đạo quang hà nâng đỡ bay tới.

Cổ lão ma đã là tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, có điều khi thần thức đảo qua trong túi trữ vật thì sắc mặt đại biến.

***

Thiên Hồn Sơn. Nơi này là một âm mạch lừng lẫy Vân Châu, cũng là tổng đàn của Lệ Hồn Cốc.

Ở một chỗ sâu núi, trong một hàn đầm ngăm đen bị âm vụ nồng đậm bao phủ.

Trong sương vụ mơ hồ thấy một tu sĩ tóc dài đang ở đả tọa, vô số âm khí bị hắn hút vào trong thân.

Đột nhiên một đạo hắc quang bay tới, là một cái ngọc giản màu đen.

Tu sĩ tóc dài kia vẫy tay, ngọc giản liền ngoan ngoãn rơi vào trong tay.

"Hừ, không ngờ có liên quan đến Yêu Ma. Trận đại chiến trăm vạn năm trước chưa trảm thảo trừ căn được chúng. Không phải vì kéo dài chút hơi tàn mà chúng đã biến thành rùa đen rút đầu rồi sao. Sao đột nhiên lớn mật gây ra sự tình thiên động như vậy..."

Người này trầm ngâm. Chỉ chốc lát sau thì một đạo sáng màu xám từ trong tay bắn ra.

Mà ở ngoài hàn đầm đang có mấy chục sĩ khoanh tay mà đứng, cầm đầu đều là cảnh giới Nguyên Anh. Đạo sáng mờ kia chợt lóe, rơi vào trong tay một tu sĩ.

Người này xem qua thì vẻ mặt biến đổi, quay sang đám thủ hạ phân phó vài câu. Nhất thời những tu sĩ Lệ Hồn Cốc này bay vút ra ngoài.

Vạn Thú Phong, tổng đàn Ngự Linh Tông.

Trong một thư phòng bình thường, một trung niên mỹ phụ một thân y phục trắng toát khoanh chân mà ngồi, linh áp trên người cũng khiến người nghẹn họng trân trối, tuyệt không kém Cổ lão ma Ly Dược Cung.

Nàng tựa hồ đang tu hành gì đó. Chỉ chốc lát sau thì đứng dậy bưng một ly trà, có điều ánh mắt của nàng lại rơi vào trên bàn. Trên này có vô số kiến tụ cùng một chỗ, lại hợp thành một hàng văn tự quỷ dị: Tu La môn.

"Sự tình ở Vân Lĩnh Sơn lần này có liên quan đến chăng?" Trung niên mỹ phụ than nhẹ một câu.

***

Tại một ngọn núi nơi phụ cận Hạo Thạch Thành.

"Không tồi, không tồi. Nơi này ma khí không bằng thượng giới nhưng đủ để bản tôn tu luyện.”

Hai gã tu sĩ nghỉ chân mà đứng, trong đó có một thanh niên tóc trắng chính là Bắc Minh chân quân. người còn lại không ngờ là một tên đồng tử cỡ bảy tám tuổi, tu vị chỉ Nguyên anh sơ kỳ nhưng lại khiến Bắc Minh chân quân cúi đầu khom lưng, có vẻ cực kỳ cung kính, thật khiến người cảm thấy quỷ dị.

Rốt cuộc trong Vân Lĩnh Sơn đã xảy ra chuyện gì thì không ai rõ ràng, cũng không phải như phỏng đoán, tu sĩ còn sống sót không phải chỉ một người.

Lâm Hiên Điền Tiểu Kiếm đều chưa từng hiện thân mà Vũ Vân Nhi vốn thông tuệ. Trải qua việc này thì thủ khẩu như bình.

Một tuần trăng sau, một thanh niên vận thanh bào đã xuất hiện ở Lũng Nam Quận.

Chỉ là một quận nhưng diện tích còn lớn hơn cả U Châu. Có điều lại không có một đại tông môn gia tộc nào.

Nguyên nhân có rất nhiều, một phần Lũng Nam ít tiếp xúc cùng ngoại giới, luận về linh mạch cùng tu tiên tài nguyên đều kém các nơi khác trong Vân Châu.

Thất đại tông môn không để vào mắt nhưng lại có gần trăm tông môn gia tộc cùng số lượng tán tu đông đảo.

Các thế lực vừa và nhỏ rất nhiều, đúng là nơi tuyệt hảo để tránh sóng lớn. Lâm Hiên qua cân nhắc liền quyết định đi Lũng Nam. Trước tiên đem thu hoạch tại Vân Lĩnh Sơn xử lý rồi nghĩ biện pháp trợ giúp Nguyệt Nhi kết anh.

Sau khi tiến vào Lũng Nam, Lâm Hiên phát hiện số lượng tu sĩ rất nhiều tám chín phần đều là tu tiên giả Ngưng Đan cùng Trúc Cơ kỳ, lão quái Nguyên Anh kỳ rất ít. Lâm Hiên thi triển liễm khí thuật, hạ tu vị xuống Trúc Cơ sơ kỳ, cùng với bình thường dung mạo của hắn, tin tưởng không ai chú ý.

Bay được ba ngày, Lâm Hiên dừng độn quang, phía trước là một phường thị tinh xảo. Đã qua lộ trình lâu như vậy, hắn tính ngừng lại nghỉ một chút, nhân tiện tìm hiểu tình hình nơi này một chút.

Trong phường thị có chừng gần trăm đình đài lầu các.

Ánh mắt Lâm Hiên ở chung quanh đảo qua, đột nhiên trên mặt lộ vẻ bất ngờ.

Việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.

Tu Tiên giới còn có chuyện như vậy sao?

Một màn trước mắt khiến hắn cơ hồ nghĩ là nhìn lầm. Có mấy khất cái ngồi chồm hổm ở hai bên đường.

Phàm nhân không có trong phường thị, có thể vào bên trong phải là tu tiên giả, nói cách khá thì những tên khất cái này cũng đều là người tu đạo.

Lâm Hiên nhìn về một gã khất cái ở bên trái. Gã này niên kỷ chừng hơn hai mươi, tu vị ở Linh Động hậu kỳ. Thấy ánh mắt Lâm Hiên thì hắn đỏ mặt, chần chờ một lát thì ngập ngừng mở miệng: "Vị tiền bối này, có thể cho tiểu nhân mấy khối tinh thạch chăng, khẩn cầu ngươi."

Lâm Hiên nhíu mày:"Đạo hữu thân là tu tiên giả, sao lại hứng thú với việc hành khất thế này?"

"Tiền bối có điều không biết, vãn bối chỉ là Tán Tu..."

" Tán Tu cũng có thể tự nghĩ biện pháp kiếm lấy tinh thạch, làm gì phải khất thực như thế?" Lâm Hiên cau mày nói.

"Thực ra vãn bối cũng không muốn" Thanh niên buồn bã, là điều này cũng thật mất thể diện:"Cách đây hơn trăm dặm có một khu vực gọi là Thanh Nguyên Sâm Lâm, bên trong có yêu thú cấp thấp cùng linh thảo, chính là địa phương cho tán tu cấp thấp chúng ta săn bắn, mạo hiểm đổi lấy tài nguyên tu luyện, nhưng hiện tại..."

"Sao vậy?"

"Hiện tại Hạt Nhạn Môn thiết lập tổng đàn ở gần đó, xem Thanh Nguyên Lâm thuộc phạm vi thế lực của bọn họ, không cho phép chúng ta đi vào liệp sát yêu thú, tìm kiếm linh thảo. Lúc ấy chúng ta rất tức giận, rất nhiều đồng đạo
không phục, Có điều thực lực Hạt Nhạn Môn không phải nhỏ, có tới vài chục cao thủ Ngưng Đan cùng hai Nguyên Anh kỳ lão tổ. Đám tiểu tu chúng ta không thể đắc tội, từ đó cũng bị chặt đứt sinh lộ..." Thanh niên kia nói tới đây nhịn không được lộ vẻ thống hận.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ nghiền ngẫm. Tông môn có được hai tu sĩ Nguyên Anh. Ở Vân Châu cũng được tính hàng nhị lưu.

Cướp một nơi chỉ thích hợp với tu sĩ Linh Động kỳ thì chắc chắn có vấn đề. Tám chín phần là trong rừng rậm kia xuất hiện bảo vật gì.

Thoáng có chút tâm động nhưng rất nhanh Lâm Hiên liền lắc đầu. Bảo vật được một tông môn trung lưu coi trọng, chưa chắc lọt vào pháp nhãn của hắn, chỉ đáng thương cho những tiểu tu Linh Động kỳ này.

"Cho dù Thanh Nguyên Sâm Lâm bị chiếm, chẳng lẽ không còn địa phương khác thích hợp cho các ngươi sao?"

"Không có, vẫn còn địa phương có yêu thú cùng linh thảo nhưng phải tiền bối Trúc Cơ kỳ mới dám vào. Với tu vị của vãn bối nếu mạo muội đi vào căn bản là tìm chết..." Thanh niên uể oải nói.

Lâm Hiên nhíu mày.

"Vậy sao các ngươi không tới phường thị làm tiểu nhị, cũng có thể kiếm một ít tinh thạch, hoặc là rời khỏi nơi này"

Bất kể như thế nào, thân là tu tiên giả mà đi khất cái thật mất mặt.

"Vãn bối cũng muốn nhưng các cửa tiệm trong này đều do tông môn gia tộc quanh đây mở ra, dùng đệ tử của bọn họ làm tiểu nhị. Đám tiểu tán tu như vãn bối không có nửa phần cơ hội. Còn muốn nơi này đến địa phương khác phải qua những hiểm địa. Tiền bối Trúc Cơ kỳ có thể bình an đi qua còn tiểu tu Linh Động Kỳ nhất định là bị yêu thú thôn phệ” Thanh niên buồn bực nói, trên mặt ẩn hiện vẻ sợ hãi.

Lâm Hiên nghe thì không biết nói gì nữa, vỗ tay vào túi trữ vật lấy mấy khối tinh thạch.

"Đa tạ tiền bối!"

Thanh niên không khỏi mừng rỡ, vốn chỉ hy vọng được một hai khối tinh thạch đã là tốt lắm, không ngờ đối phương lại cho tới bảy khối. Bình thường một lần hắn đi rừng rậm Thanh Nguyên mạo hiểm cũng không kiếm được nhiều như thế, vội hướng sang cảm tạ Lâm Hiên.

Lâm Hiên lắc đầu rồi liền sải bước. Trong mắt đám tu sĩ hành khất lộ vẻ thèm thuồng nhưng thân là tu tiên giả, không ai dám tiến lại xin xỏ Lâm Hiên.

Lâm Hiên một đường đi tới, lại thấy không ít khất cái. Tài liệu trong các cửa tiệm, đại bộ phân chỉ thích hợp cảnh giới Trúc Cơ kỳ, chỉ có vài kiện pháp bảo mà thôi.

Chẳng qua hắn không có gì mà thất vọng. Ở cuối con phố dài có một Trà Lâu, Lâm Hiên chậm rãi đi tới.

Đột nhiên cước bộ của hắn chậm lại, quay đầu nhìn sang trái. Một đám tu sĩ đang vây quanh một chỗ xì xào. Phường thị này thật lắm quái sự, hắn chậm rãi đi qua.

Ánh vào mắt là một thiếu nữ mỹ miều tầm mười bảy mười tám tuổi. Có bộ dáng nàng lúc này rất thảm thiết. Ở trước người còn có một tấm bảng: Bán thân cứu phụ!

Lâm Hiên dở khóc dở cười, đầu tiên là khất cái, tiếp theo lại là sự tình cùng loại với bán mình chôn cha, ở thế tục.

"Các vị tiền bối, gia phụ bị yêu thú gây thương tích, lại trúng phải độc tố của Thanh Đà La Hoa, hiện giờ tính mạng như chỉ mành treo chuông, thỉnh các vị tiền bối mở lòng từ bi. Nếu vị nào chữa khỏi được cho gia phụ, tiểu nữ tử nguyện làm trâu làm ngựa, ngậm cỏ kết vành đền đáp" Đôi mắt đẹp của thiếu nữ rớm lệ nhưng cắn răng cương quyết nói.

"Thanh Đà La Hoa?"

Đám tu sĩ xem náo nhiệt không khỏi hít một hơi lạnh, Lâm Hiên cũng nhíu mày, tu tiên giả dưới Ngưng Đan kỳ dính độc tính của loài hoa này cơ hồ là lập tức ngã xuống. Cho tu luyện công pháp đặc thù cũng không thể sống qua ba ngày.

Không ít người thèm nhỏ dãi sắc đẹp thiếu nữ này cũng đành bỏ ý định.

Thiếu nữ thấy vậy thì trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, nếu không phải cần thu thập linh thảo để luyện chế linh đan cho nàng thì phụ thân nàng cũng không mạo hiểm. Mắt thấy phụ thân sắp ngã xuống, thân là nhi nữ lại không có biện pháp.

"Nếu ta có thể giải độc cho phụ thân ngươi, có bằng lòng làm song tu đạo lữ của ta chăng?" Một âm thanh khàn khàn truyền vào tai, mọi người liền quay đầu trông qua.

Là một gã đầu đà tóc dài nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi nhưng diện mạo cực xấu, vừa béo vừa lùn mà mặt mũi dữ tợn.

Tu vị chỉ là Linh Động trung kỳ, còn kém cả thiếu nữ đáng thương này một bậc.

Chúng tu sĩ ngẩn ngơ, không khỏi phá cười lên ha ha.

"Tiểu tử, ngươi? Không ngờ một tiểu tu Linh Động Kỳ cũng dám nói có thể trị khỏi Thanh Đà La Hoa chi độc, nói dối không biết đau đầu lưỡi sao!"

" Háo sắc cũng cần có bản lãnh, ngươi đủ sao?"

Thanh âm chế nhạo của đám tu sĩ vang lên nhưng tên đầu đà lại nhìn như không nghe thấy, vươn tay vỗ bên hông tế ra một cái bình.

Hắn đổ ra một viên đan dược trắng như tuyết, mùi hương thơm ngát bay vào chóp mũi.

Tiếng cười nhạo chợt ngừng lại, đám người trừng lớn mắt.

"Đây là, ta không nhìn lầm chứ, Tiểu Hỗn Nguyên đan!"

"Không có khả năng, đan dược này thì các tiền bối Nguyên Anh cũng rất xem trọng, sao có thể ở trong tay một đệ tử Linh Động kỳ?"

"Thật không giống giả dược, tiểu tử này vận khí thực tốt như vậy?"

Tiếng hít hà liên tiếp vang lên, phần lớn tu sĩ lộ vẻ tham lam, chẳng qua đang trong phường thị nên không có người dám xằng bậy.

Tiểu Hỗn Nguyên đan chính là linh đan chữa thương trong truyền thuyết, giải độc củaThanh Đà La Hoa tuyệt không có vấn đề.

"Thế nào, chỉ cần nguyện ý làm song tu đạo lữ của ta thì viên đan dược này liền cho ngươi." Tóc dài đầu đà nhìn khuôn mặt xinh đẹp thiếu nữ thì nuốt một ngụm nước miếng.

"Ta..." Thiếu nữ tên là Hạ Hầu Lan này ngây dại, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ do dự. Một bên là vẻ mặt thống khổ của thân phụ, một bên là bộ mặt xấu xí của đầu đà tóc dài này. một thiếu nữ thanh xuân phải lựa chọn thật là tàn khốc.

"Sao, không phải ngươi đang muốn làm hiếu nữ sao, nơi này ngoài ta thì không ai có thể cứu được phụ thân ngươi." Đầu đà mặt đầy vẻ âm tàn nói.

"Ta... Ta đáp ứng ngươi." Hạ Hầu Lan quả là một nữ nhi hiếu thuận, cắn chặt răng đáp ứng.

"Tốt, chỉ cần ký hạ huyết khế chủ tớ cùng ta, Tiểu Hỗn Nguyên đan này liền về ngươi" Đầu đà tóc dài đắc ý, thập phần giảo hoạt mở miệng.

"Tại sao phải ký chủ tớ huyết khế?"

"Tu vị ngươi cao hơn ta, phụ thân ngươi càng không cần phải nói. Nếu khi chữa khỏi mà các ngươi đổi ý thì ta khóc còn không được, đương nhiên phải ký hạ huyết khế chủ tớ."

Đám tu sĩ xem náo nhiệt lộ vẻ không đành lòng, bộ dạng đầu đà tóc dài đã xấu mà tâm tính cũng không tốt lành gì. Ký hạ chủ tớ huyết khế, đừng nói song tu đạo lữ mà dù bắt nữ tử đáng thương này làm đỉnh lô thì nàng cũng không cách nào phản kháng.

Hạ Hầu Lan nhìn khuôn mặt xấu xí âm đọc của đầu đà tóc dài thì âm thầm kinh hãi, có thể tưởng tượng tưởng sau này sẽ như thế nào, nhưng nghĩ tới phụ thân rốt cục cũng đáp ứng.

"Tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta ký ước cấm chế, sau đó dùng viên Tiểu Hỗn Nguyên đan này đi cứu nhạc phụ." Tóc dài đầu đà thập phần đắc ý nói.

Hạ Hầu Lan thở dài hai tay bấm niệm pháp chú, chỉ là khóe mắt của nàng đã ngấn lệ.

"Chậm đã..."

Đúng lúc này một thanh âm thanh lãnh truyền tới, một thanh niên dung mạo bình thường vận thanh y chợt bước ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện