Bách Luyện Thành Tiên

Tiên Kiếm lộ thần uy


trước sau

Cự Đại thuật.

Thân hình Yêu tộc vốn đã lực lưỡng, giờ khắc này lại tỏa ra một luồng khí thế bàng bạc bao phủ toàn thân.

Trên mặt gã hiện lên vẻ dữ tợn, hai tay run lên, ném thẳng chuôi Cự Phủ lên khoảng không phía trên đỉnh đầu.

Hai tay nâng lên, động tác ngưng trọng dị thường ấn xuống phía trước.

Đồng thời trong miệng thốt ra những chú ngữ vô cùng khó hiểu mang phong cách cổ xưa. Theo những động tác kì quái này, vô số phù văn hình đầu lâu lớn nhỏ từ thân thể gã bắn ra ngoài.

Sau đó gã há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, nó nhanh chóng tan ra rồi nhập vào bên trong hàng trăm phù văn.

Những phù văn kia nhanh chóng biến lớn rồi phóng lên giữa không trung bao quanh Cự Phủ.

Rống!

Một tiếng rống vô cùng thê lương vang lên, trong phút chốc toàn bộ trời đ như trầm xuống, sau đó cây Cự Phủ phát ra một tiếng ngân vang rồi bỗng phóng to ra hàng chục lần, cho đến khi đạt đến kích thước hơn mười trượng mới dừng lại.

Đồng thời trên bề mặt Cự Phủ xuất hiện những âm hồn quỷ vật. Mặt xanh nanh vàng, tướng mạo cực kỳ đáng sợ, chúng đồng loạt rống lên như muốn xé nát địch nhân trước mắt thành bụi phấn vậy.

Trên mặt Yêu vương lộ vẻ hài lòng, gã cực kỳ tin tưởng vào uy lực của Cự Phủ. Tuy đây là bổn mạng pháp bảo nhưng bình thường gã không dám sử ra toàn bộ uy lực bởi sát khí ẩn chứa trên trong cực kỳ đáng sợ, khi sử dụng toàn lực sẽ cắn trả lại chính chủ nhân.

Tuy nhiên bây giờ gã đã bất chấp tất cả mà giải trừ toàn bộ phong ấn, hòng lấy mạng tên nhân loại ghê tởm kia.

Kết quả cuối cùng như thế nào?

Lâm Hiên hiển nhiên đã nhìn ra chỗ đáng sợ của Cự Phủ, nhưng vẻ mặt hắn vẫn như thường.

Không thèm thi triển bất cứ chiêu thức nào, càng không sử dụng Cự Kiếm Thuật, chỉ đơn giản để cho Cửu Cung Tu Du Kiếm hợp lại một chỗ cùng nhau ngăn cản công kích của Cự Phủ.

Khinh thường!

Có thể nói hắn hoàn toàn tin tưởng vào Cửu Cung Tu Du kiếm, nhưng uy lực của bảo vật ba thuộc tính này lại lớn vậy sao?

Đáp án rất nhanh đã hiện ra trước mắt.

Sau một khắc, Cửu Cung Tu Du kiếm nhanh chóng hợp thành một luồng ánh sáng bạc cùng với hắc khí bao quanh Cự Phủ hung hăng lao vào nhau.

Một tiếng nổ kinh Thiên động Địa vang lên!

Sau đó hai cỗ linh áp kinh người do công kích va chạm phóng lên trời, toàn bộ không gian trong phương viên mấy trăm dặm bắt đầu vặn vẹo, thanh âm như ngàn vạn thiên lôi đang oanh tạc ầm ầm vang lên.

Lúc này, chỗ va chạm bỗng hình thành một quang cầu có đường kính hơn mười trượng, rồi nhanh chóng lớn lên với tốc độ không thể tưởng tượng.

Trong chốc lát đã bao phủ phạm vi hơn mười dặm.

Mà nơi nào quang cầu đi qua, hết thảy mọi thứ đều tan thành hư vô, ngay đến những băng sơn khổng lồ trên bền mặt băng nguyên cũng không ngoại lệ, nhanh chóng bị quang cầu bào mòn.

Dư âm chấn động vô cùng đáng sợ, Lâm Hiên không hề muốn trực diện đối mặt với nó. Chân trái bước ra nhanh chóng lùi lại phía sau hơn ngàn trượng, đồng thời tế ra hào quang phòng hộ.

Sắc mặt Yêu Hùng càng trở nên kinh hãi.

Gã vươn tay vỗ vào sau ót, một chiếc khiên lớn bằng bàn tay từ trong miệng bắn ra. Nó quay một vòng trên không trung rồi biến lớn lên như một ngọn núi nhỏ, sau đó chắn trước thân hình vạm vỡ của gã.

Ngắn ngủi chỉ hơn mười nhịp thở mà lại dài dằng dặc như đã qua hàng trăm năm.

Rút cuộc quang cầu kia đã hoàn toàn tan biến, bầu trời trong xanh một lần nữa hiện ra, nhưng cảnh vật xung quanh lại hoàn toàn thay đổi.

Phía bên kia, trước đây vốn là những ngọn băng sơn trùng điệp thì bây giờ đã hoàn toàn tan biến, cả băng nguyên như bị bào mòn một tầng, trở nên vô vùng bằng phẳng.

Trên bầu trời, luồng ánh sáng bạc và hắc khí đã biến mất không thấy dấu vết, chỉ còn lại một thanh Cự Phủ trơ trọi lơ lửng giữa không trung.

Nhưng giờ khắc này, chuôi Cự Phủ từng khiến cho người ta kinh hãi lúc trước lại hoàn toàn mất hết uy phong, trở thành một bảo vật hết sức bình thường.

Đồng thời, những âm hồn quỷ vật vốn quanh quẩn bên ngoài Cự Phủ bây giờ cũng biến mất vô tung vô ảnh. Không chỉ có thế, bề mặt của nó trở nên gồ ghề như đã trải sự ăn mòn của hàng vạn năm tháng.

Một trận gió thổi qua, bỗng nhiên phát sinh một màn không thể tưởng tượng.

Chiếc Cự Phủ rõ rảng bị chém thành mấy mảnh, nhanh chóng từ trên trời rơi xuống. Vốn là một bảo vật uy lực vô cùng nhưng hiện giờ lại không bằng một khối sắt vụn.

"Không, không có khả năng ..."

Yêu Vương
mở trừng hai mắt, cái miệng cũng há to ra.

Gã đương nhiên là người hiểu rõ nhất bảo vật của mình, thanh hung phủ này vô cùng nổi danh tại hai tộc Nhân Yêu, không nói đến những tu sĩ cấp thấp, đã có mấy lão quái vật Phân Thần kỳ của Nhân tộc mất mạng dưới lưỡi búa này.

Sao có thể chỉ đối mặt một lần đã hoàn toàn bị hủy?

Có lẽ do quá mức kinh ngạc mà biểu hiện trên mặt của Yêu Hùng trở nên đờ đẫn. Gã ngây ngô ngẩng đầu lên, nhìn về phía một bảo vật khác đang lơ lửng trên bầu trời.

Những thanh Tiên Kiếm màu bạc kia vẫn còn cách gã hơn trăm trượng, đang không ngừng chuyển động thành một vòng tròn. Thần thức đảo qua tính toán, tổng cộng có chín chín tám mươi mốt thanh không thừa không thiếu.

Hơn nữa, mỗi chuôi Kiếm đều mười phần linh tính, trải qua một kích đáng sợ kia lại không hề có chút tổn thương.

Quá bưu hãn rồi!

Phía bên kia, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ vui mừng.

Uy lực to lớn của Cửu Cung Tu Du kiếm còn vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Hiện giờ chỉ mới là ba thuộc tính bảo vật đã cường đại như vậy, nếu có thể gom hết toàn bộ những thuộc tính khác thì ước chừng có thể trăm trận trăm thắng, không gì cản nổi.

Trong lòng Lâm Hiên đang cực kỳ mong đợi. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là có thể làm được, hiện tại, cứ đối phó xong tên đich nhân trước mắt đã rồi nói sau.

Ý niệm trong đầu xoay chuyển, ngón tay Lâm Hiên một lần nữa điểm ra.

Theo động tác của hắn, Cửu Cung Tu Du kiếm phút chốc lóe lên, đình chỉ hoàn toàn dao động, sau đó phát ra tiếng xuy xuy đinh tai nhức óc rồi một lần nữa lấy khí thế gió táp mưa rào, hung hăng đâm về hướng địch nhân.

Trong mắt Yêu Vương hiện lên vẻ vô cùng khiếp đảm, trải qua một màn trước đó khiến cho dũng khí của gã hoàn toàn tan biến. Gã chưa từng gặp qua tu tiên giả Phân Thần kỳ nào khủng bố như vậy, nếu như không phải Nhân tộc ở giới diện này không có cường giả Độ Kiếp kỳ thì hắn đã hoài nghi người trước mắt là lão quái vật đẳng cấp này giả mạo, tiến vào đây rồi bày ra trò giả heo ăn thịt hổ.

Đừng nói một mình gã, cho dù có thêm vài người giúp sức thì cũng chỉ như đưa dê vào miệng cọp mà thôi.

Cho nên, trong khoảnh khắc nhìn thấy Cửu Cung Tu Du kiếm một lần nữa đâm tới thì mọi ý định chống cự trong đầu hắn nhanh chóng tan biến, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Không thể phủ nhận, độn thuật của Yêu tộc cũng có chỗ huyền diệu, nhưng muốn trốn thoát khỏi bàn tay Lâm Hiên thì quá ngây thơ rồi.

Tay Lâm Hiên một lần nữa điểm mạnh xuống, lập tức chín chín tám mươi mốt chuôi kiếm liên kết lại thành một luồng sáng bạc, tốc độ nhanh chóng bạo tăng lên gấp đôi, lập tức theo sát phía sau mà đâm tới.

"Ahhh ...!"

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào lỗ tai, lúc này tên Yêu Vương muốn tránh thì đã muộn, tuy nhiên gã cũng không muốn bó tay chịu chết mà liên tiếp xuất ra vài kiện bảo vật. Nhưng dưới sự sắc bén của Cửu Cung Tu Du kiếm thì chẳng khác nào tờ giấy cả, bị xé thành từng mảnh nhỏ, mà tên Yêu Hùng kia cũng nhanh chóng bị loạn kiếm phân thây.

Đúng lúc này, từ cỗ thi thể không nguyên vẹn kia bắn ra một tia sáng màu xanh lam, Lâm Hiên không chút bối rối khoát tay một cái, không gian lập tức chấn động, một bàn tay màu xanh khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện