Sau đó linh quang lóe lên, động tác của bàn tay khổng lồ nhanh như thiểm điện, chộp lấy luồng sáng màu xanh lam kia vào trong lòng bàn tay, đó là một khối Yêu đan lớn cỡ nắm tay.
Ánh sáng màu xanh khác thường trên mặt ngoài Yêu đan lập loè không thôi, bên trong còn có một tiểu Yêu hồn lớn khoảng một tấc. Yêu hồn kia là bản thu nhỏ của một con gấu, mặt mũi nó tràn đầy vẻ kinh hoàng, sau khi bị bắt còn muốn thi triển bí thuật để đào thoát, đương nhiên cũng chỉ là phí công vô ích.
Lâm Hiên thò tay vỗ túi trữ vật, một bình ngọc trắng noãn bay ra, ánh sáng màu xanh dâng lên, một đạo quang hà vây lấy Yêu hồn rồi hút nó vào trong, sau đó hắn dán lên bình ngọc một trương phù lục cấm chế.
Hồn phách của Yêu tộc Phân Thần kỳ, nếu như mình không dùng được cũng có thể đem đến phường thị, nhất định có thể đổi lấy một lượng lớn linh thạch.
Lâm Hiên không muốn chần chờ ở đây, lập tức thu lại Cửu Cung Tu Du Kiếm, ánh sáng màu xanh dâng lên bao bọc toàn thân, định rời đi ngay tức thì. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nhướng mày lên như cảm ứng được điều gì đó, thanh mang toàn thân vốn đang sáng chói bỗng lại nhạt dần đi.
Sau đó Lâm Hiên chậm rãi xoay người lại, hai mắt nheo nheo, tựa như đang nhìn về một nơi cực xa phía chân trời.
Nhưng ở phía chân trời ngoại trừ mấy đám trắng phiêu đãng, căn bản là không có vật khác, chớ đừng nói chi đến dị tượng gì.
Khoảng cách đôi mắt có thể quan sát dù sao cũng có hạn, chỉ có thể dùng thần thức mà kiểm tra, Lâm Hiên âm thầm thở dài, thần sắc hiện ra vài phần không vui: "Phiền toái thật đúng là ưa thích tìm đến mình. Hừ, nếu đã không sợ chết, không có vấn đề gì, bổn thiếu gia sẽ tiễn các ngươi đến Âm tào Địa phủ."
Lâm Hiên tự hỏi, hành động diệt trừ tên Yêu Tộc kia đã rất nhanh, không ngờ vẫn còn chậm, lại có Yêu Tộc tìm tới tận cửa rồi.
Thật sự là người trong giang hồ, thân bất do kỷ, Lâm Hiên vô tình dẫm phải vũng nước đục này, nhưng đám người bọn chúng lại không muốn buông tha cho mình. Nếu đã muốn tìm chết, đành phải thiện tâm giúp đỡ một chút, tiễn bọn chúng đi Hoàng Tuyền Địa Phủ vậy.
Hắn cười gằn một tiếng, quả thực lần này bọn Yêu Tộc đã làm cho Lâm Hiên phát bực rồi.
Dù là tượng đất cũng phải bực, huống chi Lâm Hiên tin tưởng mười phần vào thực lực của mình, lúc trước chỉ là không muốn chuốc lấy phiền toái mà thôi. Chỉ cần không kinh động đến Huyền Băng lão tổ, cho dù Yêu Tộc bố trí thập diện mai phục, hắn cũng có lòng tin từ trong lớp lớp vòng vây mà thoát thân được.
Lão hổ không phát uy, chúng xem mình là con mèo bệnh sao. Lâm Hiên ung dung đứng chờ tại đó, xem tên Yêu Tộc không may nào vác xác đến đây làm trò tiêu khiển cho mình.
Ước chừng thời gian nửa chén trà sau, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một vùng sáng màu hồng phấn.
Màu hồng phấn?
Cùng lúc đó, hắn dường như còn ngửi thấy được một mùi hương, tuy rất nhạt nhưng khi mùi thơm này xông vào mũi, lại làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, trên mặt hiện rõ sự cảnh giác.
Chẳng lẽ là phấn hồng Đào Hoa Chướng sao?
Đây chính là một trong mười loại kỳ độc của Linh giới, nghe đồn chỉ có trong truyền thuyết. Cho dù Lâm Hiên thân mang Huyễn Linh Thiên Hỏa cũng không dám không đề phòng. Người có tên cây có bóng, Huyễn Linh Thiên Hỏa tuy có thể khiến cho Lâm Hiên miễn dịch với đại bộ phận các loại độc tố, nhưng dù sao cũng không thể nói là bách độc bất xâm, hơn phân nửa là không có hiệu quả đối với mười loại kỳ độc kia.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên lật tay lấy ra hai viên đan dược màu hồng, sau đó không chút do dự há miệng nuốt ngay hai hạt Bách xà đan này vào, lấy độc trị độc.
Sau đó hắn tiếp tục thi triển Cửu Thiên linh thuẫn.
Cộng thêm Huyễn Linh Thiên Hỏa, tổng cộng là ba lớp phòng hộ, tuy nhiên mỗi một lớp, đều không thể chống đỡ Phấn hồng Đào Hoa Chướng, hay hoàn toàn hóa giải. Song ba lớp hợp lại làm một, loại độc này cũng không còn gì đáng ngại nữa.
Nhưng có một điểm khiến Lâm Hiên cảm thấy nghi ngờ, làn khí kia giống như là hương khí, chỉ làm cho người ta toàn thân thư thái mà thôi, dường như không liên quan tới Phấn hồng Đào Hoa Chướng.
Tuy nhiên, Lâm Hiên cũng
không có lộ ra vẻ tự giễu, ai dám khẳng định phán đoán của mình nhất định chuẩn xác đây. Tục ngữ nói, cẩn thận không thừa, mình cứ tưởng tượng ra còn hơn gặp họa.
Hắn vẫn nheo mắt nhìn về phía chân trời xa xa, thoáng sau, một đám mây yêu dị màu hồng phấn hiện ra trước mắt.
Ánh mắt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc, hai hàng lông mày cũng cau lại. Yêu khí này lúc ẩn lúc hiện, nhìn có chút quen mắt. Lâm Hiên tự nhận trí nhớ của mình không đến nỗi nào, nhưng dù có suy nghĩ nát óc cũng không thể nhớ nổi.
Kỳ lạ, chẳng lẽ trước kia mình đã từng gặp qua chủ nhân của đám mây yêu khí màu hồng phấn kia hay sao?
Lâm Hiên cố gắng suy nghĩ theo hướng này, nhưng thật sự vẫn không tài nào nhớ nổi.
Cho dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt mặt cũng không biến sắc, điểm khí độ ấy Lâm Hiên vẫn phải có, cho nên dù đối mặt với tình huống nào, hắn vẫn bình tĩnh như trước.
Tốc độ của đám mây yêu khí rất nhanh, vừa rồi còn ở nơi cực xa phía chân trời, rất nhanh nó đã xuất hiện ở chỗ cách Lâm hiên mấy trăm trương, sau đó dừng lại lơ lửng giữa không trung.
Vì bị những đám mây che khuất, cho nên Lâm Hiên nhất thời cũng không nhìn rõ tên Yêu tộc ở bên trong. Hắn đang muốn thi triển Thiên Phượng Thần Mục thì đã nghe thấy một giọng nói tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Ồ, to con, sao lại là ngươi!"
Lâm Hiên nghe vậy thiếu chút nữa là rơi xuống đất, giọng nói kia phi thường quen thuộc với hắn.
Nhưng tại sao nàng lại ở chỗ này? Trên đời sao có chuyện trùng hợp như thế chứ!
Cho dù trong lòng hắn đang tràn đầy nghi hoặc, nhưng trong đầu Lâm Hiên vẫn không tự chủ được hiện lên những hình ảnh ấm áp.
Đó cũng là một vùng băng nguyên mênh mông.
Gió bấc thét gào, một tiểu hồ ly toàn thân trắng muốt dường như không cảm thấy lạnh, đang ở đằng sau một tảng băng thò đầu nhìn ra ngoài. Tiểu gia hỏa cực kỳ đáng yêu, toàn thân trắng noãn, bộ lông như tuyết như ngọc, không có lẫn một sợi lông khác màu nào, hai con mắt xinh đẹp giống như hai ngôi sao sáng ngời.
Lúc này tiểu gia hỏa không biết từ nơi nào tìm được một quả hồ đào, dùng chân trước khều khều một cái, quả hồ đào liền phát ra mấy tiếng khục khục lăn về phía trước.
Mà cách đó không xa, có một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt đang rất vui vẻ, dung nhan cũng không thể nói khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà lại làm cho Lâm Hiên hồn phi phách lạc.
Nguyệt Nhi!
Biết bao lần nửa đêm hắn giật mình tỉnh giấc, đều là vì thân ảnh của người ấy.
"Hương Nhi, đừng bướng bỉnh nữa. Tới đây, tỷ tỷ cho ngươi ăn kẹo."
"Nguyệt Nhi tỷ tỷ thật tốt."
Hai cái tai bé xíu của tiểu hồ ly thoáng cái đã dựng thẳng lên, dùng cái giọng trẻ con chưa hết mùi sữa để trả lời, rồi buông tha quả hồ đào, bốn chân dồn sức bật lên, hóa thành một vệt sáng trắng nhào vào trong ngực Nguyệt Nhi.
"Tỷ tỷ, kẹo, ta muốn ăn kẹo." Tiểu hồ ly dùng đầu cọ cọ vào tay Nguyệt Nhi, bộ dáng làm nũng.
"Được rồi, còn sợ tỷ tỷ lừa ngươi sao?" Nguyệt Nhi hờn dỗi trả lời.
Sau đó trong bàn tay trắng như ngọc đã xuất hiện một cái bình ngọc. Nắp bình mở ra, một hương vị ngọt ngào xông thẳng vào mũi.
Nguyệt Nhi không thèm ăn, đây nào phải kẹo đường, toàn bộ đều là linh đan dùng cho tu sĩ tăng tiến pháp lực.
Hương Nhi hấp tấp nuốt chửng cả vốc 'kẹo' vào bụng ...