Bách Luyện Thành Tiên

Tâm phẳng lặng như mặt nước


trước sau

Sắc mặt Thanh Nhan tôn giả âm tình bất định.

Người trong nghề vừa ra tay liền biết, phi kiếm kia tuy không phải bổn mệnh pháp bảo của mình nhưng uy lực không yếu, vậy mà đối phương dùng một ngón tay cũng khiến nó bị hỏng.

Băng Phách không hổ là Chân Ma Thủy tổ, người trước mắt tuy là một cỗ hóa thân nhưng thực lực tuyệt đối ‘cường’, ít nhất là mạnh hơn dự tính của mình nhiều.

Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng nhé lại cứ im ỉm bỏ qua.

Mặt mũi thì cũng thôi, mấu chốt là bị đối phương trêu đùa như vậy khiến trong ngực hắn tràn đầy oán khí. Nhưng nếu động thủ hắn lại không nắm chắc, nhất thời, Thanh Nhan tôn giả lâm vào thế lưỡng nan.

Song, hắn dù sao cũng là tu tiên giả độ kiêp kỳ, kinh nghiệm tất nhiên phong phú, trong lòng có điều xoắn xuýt nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là nụ cười lạnh: “ Băng Phách đạo hữu không nên hiếp người quá đáng, lúc trước ta và ngươi đã ước định thế nào cả hai đều rõ, tiên tử thực sự muốn nuốt lời ư?”

“Nuốt lời thì sao chứ, nếu ngươi tìm được chiếc ‘vòng tay’ kia, bổn tiên tử tự nhiên sẽ thực hiện hứa hẹn. Mà bây giờ ta không giao phương pháp ly khai nơi này ra đấy, người định làm gì?

"Tốt, tốt."

Thanh Nhan tôn giả giận quá hóa cười, đối phương không chút cố kỵ, không thèm đặt mình trong mắt.

Đã như vậy thì còn có gì không dám chứ, đánh không lại cũng phải đánh, chứ cứ thế mà bỏ qua, hắn thật không nuốt trôi ngụm tức khí này.

“Đã như vầy, Băng Phách tiên tử, người hãy…đi chết đi!”

Thanh Nhan tôn giả cuối cùng đưa ra quyết định, trên mặt hắn hiện lên một tia hung lệ, toàn thân bỗng tỏa linh mang, các loại bảo vật như gió táp mưa sa cuốn về phía đối phương.

Làm như vậy nhìn có chút lỗ mãng, hành động theo cảm tính, nhưng sâu trong lòng Thanh Nhan tôn giả tự nhiên đã tính toán kỹ.

Hóa thân Băng Phách rất mạnh nhưng chắc không hơn mình bao nhiêu, nếu có thể đem đối phương đi rút hồn luyện phách chẳng phải sẽ biết được phương pháp ly khai nơi này sao.

Đã muốn làm, vậy thì cần gì phải dây dưa dài dòng làm chi, hắn vừa rat ay liền xuất toàn lực. Thấy thế tới mãnh liệt như vậy, Băng Phách không khỏi biến sắc.

Nàng không kịp nghĩ nhiều, ngọc thủ lập tức chém ra vài đạo lệ mang. Giữa không trung lập tức hiện lên đủ mọi màu sắc đan xen cùng tiếng bạo liệt khiến đất trời kịch liệt run rẩy.



Tạm thời không nhắc tới hai gã độ kiếp kỳ đang trở mặt thành thù, cái đó chẳng quan hệ gì tới Lâm Hiên. Hắn đã lựa chọn ở lại Linh Ba Cốc, thời gian kế tiếp tất nhiên không chần chừ mà một lòng khổ tu.

Linh khí nơi này vô cùng nồng đậm, các thế lực U Minh Ám Vương chẳng thể kéo dài tới tận đây, không có phân tranh, khống có quấy rầy, tuy hơi tịch mịch nhưng nơi này xác thực là chỗ tuy luyện tuyệt hảo.

Hoa nở hoa tàn, hoa tàn hoa nở, tu tiên vô tuế nguyệt, mấy chục năm chẳng qua chỉ là một thoáng chớp mắt. Lâm Hiên tiến nhập Linh Ba Cốc đã được hơn 50 năm.

Bế quan khổ tu lâu như vậy cuối cùng cũng thu được kết quả vừa ý. Bất luận là tinh thần hay pháp lực của hắn đều đã đạt tới phân thần kỳ đỉnh phong. Hiện tại là thời khắc đột phá bình cảnh tốt nhất. Không dám nói là nước chảy thành sông nhưng xác thực là thời cơ đã đến.

Đã như vậy, Lâm Hiên cũng không chần chừ nữa. Trong ba ngày kế tiếp, hắn cũng không cố gắng tu luyện nữa mà chuyển thành nghỉ ngơi. Tu tiên không phải lúc nào cũng cần khổ tu mà vào những lúc thích hợp cũng cần kết
hợp với thư giãn. Ba ngày này, hắn tận lực buông lỏng tâm thần đồng thời nhớ lại con đường tu tiên mình đã đi qua, chuyện cũ từng cái hiện ra. Hắn muốn tìm ra lỗ thủng tồn tại trong tâm cảnh của mình rồi triệt để tu bổ, bởi việc hắn làm kế tiếp chính là đột phá bình cảnh độ kiếp kỳ. Cửa ải này cho dù thành công rồi cũng sẽ đưa tới tâm ma. Nếu vận khí không tốt có khi lại kéo đến cả vực ngoại thiên ma.

Tâm cảnh càng ít sơ hở càng không dễ bị tậu hỏa nhập ma.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện, Lâm Hiên khoanh chân ngồi tại khoảng đất trống trên đỉnh núi. Trước người hắn bày đủ các loại chai lọ chứa linh dược trợ giúp đột phá bình cảnh.

Nhìn thì có vẻ bình thường không có gì thu hút, nhưng chỉ tùy tiện xuất ra một viên trong số linh đan này liền có thể gây nên gió tanh mưa máu. Lâm Hiên vì thu thập chúng mà phải hao phí rất nhiều sức lực cùng phong hiểm.

Ngẫm lại mà hắn cũng phải cảm khái không thôi. Cũng may là bỏ ra bao nhiêu công sức thì đến khi thu lại được bấy nhiêu hồi báo, dựa vào số linh đan diệu được này, Lam aHieen nắm chắc năm thành đột kiếp thành công. Năm thành nghe có vẻ ít nhưng thực ra chỉ thế cũng đủ kinh hãi thế tục.

Phóng nhãn khắp tam giới, ngoại trừ Atula vương dám nói mình nắm chắc năm phần đột phá bình cảnh độ kiếp thành công ra, những người khác có nghĩ cũng không dám.

Cho dù là Tán tiên, Yêu vương, Chân ma thủy tổ hay vị thiên tài Nãi long chân nhân… năm đó khi đột phát phân thần tiến giai lên độ kiếp cũng nơm nớp lo sợ, nắm chắc hai ba thành đã là cười trộm trong lòng, thắp nhang tạ trời phù hộ rồi.

Bọn hắn còn như vậy, những tu sĩ khác càng không cần nói tới, dù thiên tân vạn khổ tìm được ít linh dược phụ trợ thì tỷ lệ vẫn chưa vượt qua được một phần ngàn. Nói đơn giải, thuần túy là dựa vào vận may, nếu bọn họ biết tao ngộ ngày hôm nay của Lâm Hiên, có khi hâm mộ rơi nước mắt mất.

Lâm Hiên khoanh chân tọa thiền, lẳng lặng điều tức khu trừ tạp niệm, tâm tình phẳng lặng như mặt nước.

Hắn phất tay lấy ra một chiếc hộp ngọc, dài rộng chỉ chừng vài tấc, được làm từ mỹ ngọc tốt nhất… Vừa cầm vào tay liền cảm nhận được một cỗ hàn ý lan tỏa.

Vạn năm hàn ngọc.

Không, hẳn là tinh hoa của Vạn năm hàn ngọc. Tài liệu cấp bậc này đủ để luyện chế ra loại pháp bảo tốt nhất, vậy mà giờ lại bị Lâm Hiên lấy ra làm vật chứa.

Lâm Hiên lựa chọn nhu vấy tất nhiên có đạo lý của hắn. Vạn năm hàn ngọc đúng là bảo vật hiếm có nhưng nếu dùng để bảo tồn linh đan trân quý càng thu được hiệu quả tốt hơn. Lưu giữ bao lâu cũng được, dược tính không mất đi chút nào cả.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện