Giải quyết gọn gang như thế khiến Lâm Hiên vô cùng ngạc nhiên, không khỏi đưa tay nâng cằm suy nghĩ. Rốt cục là cổ thú này quá yếu hay là thực lực mình ngưu, còn mạnh hơn trước kia một chút, chỉ một hiệp đã chém rụng đầu nó rồi.
Hẳn là thứ hai đi!
Dù sao nó sinh hoạt trong điều kiện thế kia, lại thêm thuộc tính bản thân trái ngược, một sinh vật cổ quái như thế nhĩ thế nào cũng không thể xem là yếu được.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên nhẹ thở phào, xem ra mình vẫn còn tự đánh giá thấp thực lực bản thân. Sở dĩ như thế là vì lần chống lại Thiên Lam song ma tuy là thắng nhưng là thắng hiểm.
Bởi thế, Lâm Hiên khó tránh sẽ có ước lượng sai lầm với thực lực bản thân. Nhưng lần đó kỳ thật căn bản chưa đủ để đánh giá gì cả.
Thứ nhất, Lâm Hiên vừa tấn cấp, cảnh giới còn chưa vững đã vội vàng ứng chiến.
Trong tình huống ấy, thực lực Lâm Hiên tất nhiên bị giảm nhiều, hơn nữa bản thân còn chưa quen thuộc với cảnh giới mới khiến việc vận dụng pháp lực cùng thiên địa nguyên khí không được như ý muốn.
Nói chung là lần đó hắn chỉ phát ra sáu bảy thành
thực lực mà thôi.
Thứ hai, Lâm Hiên lấy ít địch nhiều, hơn nữa đánh tới cuối cùng, bởi thê tử vẫn lạc nên thanh giáp cổ ma liều chết thi triển bí thuật đề thăng cảnh giới lên tận Phân thần hậu kỳ. Tuy thực lực thanh giáp cổ ma lúc đó tuy vẫn chênh lệch so với hậu kỳ chính thức nhưng khi bộc phát cũng có thể đấu một trận, song Lâm Hiên vẫn có thể thủ thắng. Qua đó có thể thấy sức chiến đấu thực tế của Lâm Hiên mạnh như thế nào. Chỉ là kẻ trí nghĩ ngàn điều vẫn có chỗ thiếu sót. Lâm Hiên cũng bởi vì không cân nhắc kỹ các nhân tố bất lợi của mình khi đó nên mới tính toán sai thực lực bản thân.
Nhưng hiện tại có thể chém giết cổ thú một cách nhẹ nhàng như thế, Lâm Hiên chỉ hơi suy nghĩ liền hiểu ra ngọn ngành mọi chuyện. Trên mặt không khỏi toát ra nụ cười ‘đã hiểu’ …nguyên lai mình đã mạnh như vậy rồi (nd: nguyên văn đấy, tởm quá >.