Lão thiên quả là đãi mình không tệ, vốn vào Băng Viêm Cốc chỉ vì muốn tìm bảo vật còn sót lại của Tam Nhãn Thánh tổ, không nghĩ tới cơ duyên xảo hợp lại khiến mình có được đại thu hoạch như vậy. Trong lòng Lâm Hiên vô cùng cao hứng, đã thế thì còn khách khí làm chi nữa.
Lâm Hiên cẩn thận hái dung nham tuyết liên rồi cho vào trong một chiếc hộp gỗ đặc chế, sau đó lại dán lên vài tấm phù lục phòng ngừa dược tính của bảo vật trôi đi.
Làm xong hết thảy, Lâm Hiên cũng không trì hoãn nữa mà thân thể bùng phát thanh mang, hóa thành một đạo kinh hồng phi thẳng lên trời.
Cùng lúc đó, trên đỉnh một tòa núi lửa lớn thuộc nội cốc Băng Viêm.
Oanh!
Đại địa run rẩy, từng dòng nham thạch nóng chảy cùng khói đặc hỗn tạp phun trào từ đỉnh hỏa sơn.
Toàn bộ vùng trời đều bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm, uy lực thiên địa quả là mạnh mẽ, song khác hẳn với núi lửa nơi thế tục, giờ phút này theo dòng dung nham nóng chảy phun ra còn xuất hiện yêu ma tướng mạo dữ tợn.
Nhìn từ xa chỉ thấy nguyên một đám yêu ma với những con mắt màu đỏ máu to cỡ nắm tay, không những thế sau lưng chúng còn có cánh dơi.
Số lượng càng vô cùng khủng khiếp, chỉ riêng đám rậm rạp chằng chịt trên trời đã là hơn nghìn, mà từ trong núi lửa còn không ngừng bay ra thêm.
Trên thiên không ngoại trừ hỏa diễm, khói đặc cùng yêu ma còn có một vị công tử thân pháp phiêu hốt.
Đối mặt với những con mắt rực máu kia, Điền Tiểu Kiếm vẫn không hề sợ hãi, hắn liên tục búng tay bắn ra hàng loạt kiếm khí dài như những dải lụa, cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc đã chém sạch đám yêu ma đó.
Một bên chiếm lợi thế về số lượng, còn bên kia lại lực áp quần hùng, song phương căn bản không cùng cấp bậc.
“Nghĩa phụ, con đường người chỉ không sai. Nhưng đám nhãn ma sống trong dung nham này tuy chỉ là sinh vật cấp thấp song số lượng lại quá đông, ta thật không hứng thú dây dưa cùng chúng chỗ này.” Điền Tiểu Kiếm vừa phóng kiếm khí ngăn địch vừa lẩm nhẩm nói, nghe thanh âm thì có vẻ như hắn đang bất mãn.
“Yên tâm đi, chỉ cần thông qua con đường dung nham này, khoảng cách tới mục tiêu của chúng ta không còn xa nữa. Vi phu sao có thể để ngươi mất công vô ích được chứ.” Thanh âm trả lời lại có chút lười biếng.
Nhưng nghe xong, Điền Tiểu Kiếm tựa hồ có chút tin, không nói thêm nữa mà chú tâm vào thi pháp. Tia chớp đen bao trùm lên toàn thân hắn tạo thành một lớp phòng hộ, Điền Tiểu Kiếm cứ thế tiến lên…
Đám nhãn ma kia liên tục phun ra các trụ sáng nhưng đều bị vòng bảo hộ bằng tia chớp dễ dàng ngăn cản, còn những tên dám cản đường liền trực tiếp bị biến thành tro bụi.
Điền Tiểu Kiếm giống như lôi thần hàng lâm, uy phong bát diện.
Trong không gian rộng lớn bao la, đại sơn chập chùng, một nho bào tu sĩ đứng trước cửa vào băng viêm cốc với nụ cười lạnh trên môi.
Lâm tiểu tử xảo trá như hồ ly, nhưng rốt cục vẫn để lộ hành tung. Tiểu tử đó giở trò giả heo thịt hổ ở Hạt Vĩ thành là có dụng ý gì, mà sao lại đến Băng Viêm cốc nhỉ?
Hắn không hiểu mấy vấn đề này lắm, nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần bắt được tên kia rồi đoạt lấy bảo vật truyền thừa của Cửu thiên tiên nữ là được.
Về phần sự nguy hiểm trong băng viêm cốc tất nhiên nho sinh cũng từng nghe quá, song nhưng thứ đó chẳng là gì trong mắt một thánh tổ độ kiếp kỳ như hắn, dù đây không phải bản thể mà chỉ là một cỗ hóa thân cũng không cần sợ mấy thứ nhỏ nhặt đó.
Trong đầu hiện lên những suy nghĩ này, bên khóe miệng lại nhếch ra một tia cười khinh thường, thân thình thiên nguyên thánh tổ chợt lóe bay vào trong dãy núi bao la mờ mịt trước mắt.
Bên kia, tại một chỗ trong nội cốc Băng Viêm xuất hiện nhóm cổ ma chừng hơn mười người, tu vi không đồng đều. Bọn hắn chậm rãi phi hành ở tầng trời thấp, mỗi tên đều toàn lực tỏa thần thức ra xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm đồ vật trọng yếu gì đó.
Tu vi những người này không giống nhau nhưng kém cỏi nhất cũng là động huyền sơ kỳ, hai người cầm đầu có tu vi phân thần kỳ.
Một phân thần trung kỳ và một phân thần sơ kỳ.
“Sư huynh nói di chỉ cổ tu thật sự ở đây chứ, sao chúng ta đã tìm lâu như thế mà chẳng thấy chút manh mỗi nào, hay là huynh nhớ nhầm.” Một gã trung niên mặt vàng như nến tỏ vẻ không kiên nhẫn, chậm rãi mở miệng.
“Sao, ngươi không tin ta?” Gã cưu diện cổ ma thần sắc âm lệ nghe xong, vẻ mặt càng trở nên tối tăm phiền muộn.
“Ha ha, sư huynh nói quá rồi, chúng ta là đồng môn tương giao đã mấy vạn năm, sư đệ sao lại không tin lời sư huynh chứ, chỉ là…”
“Có gì cứ nói, có thí mau phóng, ấp a ấp úng như vậy sao xứng danh đại năng phân thần kỳ?” Cưu diện cổ ma khinh thường hừ lạnh.
“Sư huynh đừng nóng, chỉ là tiểu đệ thấy có chút tò mò mà thôi. Huynh nói di chỉ của cổ tu kia là do huynh tận mắt nhìn thấy từ hơn trăm năm trước. Khoảng thời gian đó cũng coi là không ngắn, nhưng chúng ta đều là tu si, tất nhiên có năng lực gặp một lần là không quên, huống hồ địa điểm trong yếu như vậy huynh sao có thể không nhớ?”
“Hừ, có gì kỳ quái chứ, ngươi cũng biết địa hình Băng Viêm cốc đặc thù, ngoại cốc không nối liền với bên trong, chỉ có thể dựa vào vết nứt không gian để truyền tống vào trong. Lão phu nhập cốc vào trăm năm trước, do cơ duyên xảo hợp mới bị đưa đến một nơi hoang vu. Vốn ta cũng không phát hiện ra cái gì không ổn, nhưng linh thú Đảo Thiên Thử của ta rất mẫn cảm với các loại cấm chế, bởi thế ta mới phát hiện ra nơi này có động thiên khác. Nhưng do cấm chế quá cường đại, dù ta hao tổn tâm cơ cũng không phá được mới phải ly khai,
xong lại không cam lòng…về sau xuất hiện một cổ thú hung bạo muốn ăn ta…”
“Chỉ số thông minh của cổ thú tuy không cáo nhưng thực lực lại chẳng phải chuyện đùa, còn hơn xa thánh tộc phân thần kỳ, ta đánh không lại nó nên đành tìm cơ hội chuồn đi. Lúc ấy có thể bảo trụ tính mạng đã là không tệ rồi, hơi đâu còn nhớ địa điểm có cấm chế đó nữa.” Cưu diện lão giả tức giận nói.
“Thì ra là thế, nhưng sao sư huynh lại khẳng định chỗ đó là động phủ của tu sĩ thượng cổ, đệ thực sự chưa từng nghe qua trong Băng Viêm cốc có người ở lại. Thiên địa nguyên khí chỗ này vô cùng hỗn loạn, không hề thích hợp cho việc tu luyện.” Trung niên cổ ma vừa buông bỏ lòng nghi hoặc nhưng rất nhanh lại nghĩ đến vấn đề khác.
“Ta phán đoán như vậy tất nhiên là có đạo lý. Hoàn cảnh Băng Viêm cốc đặc thù, nhưng công pháp tu hành trong thiên hạ nhiều vô số, ngươi dám nói là nhất định không có loại nào thích hợp để tu luyện tại nơi thiện địa nguyên khí cuồng bạo sao. Theo cấm chế nơi đó mà phán đoán thì chỗ đó chắc chắn do người bố trí. Tài bảo bên trong chắc hẳn không ít.”
Trung niên cổ ma liếm liếm môi, tuy cảm thấy câu trả lời của sư huynh có chút gượng ép nhưng muốn cầu phú quý thì phải chịu nguy hiểm, đã bước vào con đường tu tiên thì không tránh được. Huống hồ mình đã từng đi qua Băng Viêm cốc tất nhiên có thể tùy thời rời khỏi, giờ chỉ mong lợi ích đạt được đủ lớn để bù vào công sức bỏ ra.
Mà hết thảy những điều này Lâm Hiên tất nhiên không biết. Hiện hắn đang bị một đám quái vật mình sư tử đầu ưng, trên lưng có cánh vây công.
Loại ma thú này tên là Sư Thứu. Lâm Hiên chỉ từng thấy qua trên điển tịch chứ chưa bao giờ gặp phải nên có chút khó giải quyết, mấu chốt là số lượng của chúng lên tới mấy trăm con.
Tiếng kêu cạc cạc truyền ra, đôi cánh Sư Thứu vừa động lập tức có vô số lông vũ bay tới, chúng dệt thành một tấm lụa màu vàng nhạt, bao phủ lấy hơn nửa bầu trời.
Hai mắt Lâm Hiên khé nhíu lại, tuy rằng hắn hoàn toàn có thể tiếp đưuọc nhưng làm vật thì thật quá ngốc. Thân hình Lâm Hiên vừa lóe đã xuất hiện cách đó cả ngàn trượng.
Từ trong ống tay áo bay ra một bức quyển trục kiểu dáng cổ xưa. Vừa mở ra liền thấy được bên trên được họa mười hai tòa tiểu sơn kích cỡ không đều. Nhưng không giống với những bức tranh sơn thủy khác, bề mặt những tòa núi kia chẳng có chút sắc xanh nào mà toàn quái thạch lớm chởm, đỉnh cắm thẳng vào trong mây. Đừng nói là hoa, ngay cả cỏ dại cũng không thấy, ngược lại đưa mắt tới đâu cũng chỉ nhìn thấy hỏa diễm hừng hực.
Núi lửa?
Không hẳn, khác với những ngọn núi lửa bình thường, xung quanh còn xuất hiện một ít chim chóc kỳ quái đang bay lượn. Những con chim này hình dáng kỳ lạ. Bề ngoài chúng có chút giống với loài quạ nơi thế tục nhưng chân lại có tận ba cái, lông vũ thuần một màu vàng cao quý mà hoa mỹ.
Sơn Nhạc Kim Ô Đồ!
Nó có lẽ không phải bảo vật mạnh nhất trong tay Lâm Hiên nhưng dù sao cũng là thông thiên linh bảo, có yếu thì yếu được bao nhiêu chứ.
Huống hồ bên trong ẩn chứ một tia phân hồn của kim ô, dùng ở chỗ này tuyệt đối là phù hợp nhất.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết về phía quyển trục. Hồng mang lập tức bùng phát, họa cảnh bên trong tựa hồ như được trao cho sinh mệnh.
Bành!
Tiếng bạo liệt vang vọng, ngay sau đó, kim ô kêu to một tiếng rồi giữa bầu trời chợt xuất hiện mười hai cột sáng, thoáng cái liền biến thành những ngọn núi chọc trời.
Dù nói chúng không phải loại hùng vĩ bàng bạc gì nhưng tuyệt đối chẳng nhỏ chút nào, tuy kích cỡ mỗi tòa có khác nhau nhưng đều cao hơn trăm trượng.
Tiếng kim ô càng lúc càng rõ ràng, từng con từng con xuất hiện xung quanh mười hai ngọn núi, chúng hùng hổ đánh tới Sư Thứu.
Đương nhiên, những tam túc kim ô này chỉ là hư ảnh do hỏa diễm tạo thành.
Chứ nếu thật sự là chân linh thì căn bản không cần động thủ, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến đám Sư Thứu kia vì sợ mà rụng hết rồi.
Nhưng không phải chân linh thì sao, uy lực đám kim ô đó tuyệt đối không tầm thường chút nào, vừa tiếp xúc liền đẩy sư thứu xuống hạ phong.
Dùng sơn nhạc kim ô đồ để giải quyết chuyện này thật chẳng khác gì giết gà dùng dao mổ trâu. Có thể giải quyết dễ dàng như thế khiến Lâm Hiên vô cùng hài lòng.
Song những sư thứu kia cũng thật quá mức hung mãnh, rõ ràng không đánh lại nhưng vẫn mạnh mẽ xông lên. Qua chừng một tuần trà, Lâm Hiên mới giải quyết xong toàn bộ chúng. Bầu trời lần nữa khôi phục lại vẻ thanh minh.
Xong xuôi, Lâm Hiên lấy ra tàng bảo đồ rồi tinh tế đánh giá xung quanh.