Gã bỉ ổi lúc trước nói chuyện ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bất quá nhãn thần lơ lửng không cố định, rõ ràng còn đang suy nghĩ chuyện này.
Gã bỉ ổi cùng vài người khác trao đổi ánh mắt, bọn họ mấy người đều đã thèm nhỏ dãi, trong lòng của hắn đã có tính toán.
Tiêu ca không thích chơi gái, vậy bọn hắn trong âm thầm lén lút.
Ôn Du Du còn không biết mình bị để mắt tới, cô vừa tới trường học liền nhận được sự quan tâm từ lão sư cùng các bạn học.
"Du Du, cậu không sao chứ?" Trình Dật Minh lo lắng mà hỏi thăm.
"Tôi không có gì, chỉ là bị đau bụng, hiện tại đã hoàn toàn khỏi rồi."
Đồng Vũ Gia, Dư Phi Hào cũng đến hỏi tình huống, biết cô không sao mới yên tâm.
Lương Cảnh Nam ngồi ở nơi hẻo lánh nhìn về phía Ôn Du Du bị mọi người vây quanh quan tâm, bàn tay trong hộc bàn cử động.
Đàm Vũ ngồi cùng bàn với cậu ta, lại gần nói:
"Nam ca, Ôn Du Du gần đây thật sự không hề quấn lấy cậu, thật sự kì lạ."
Lúc trước Ôn Du Du mặc kệ bị cự tuyệt bao nhiêu, không còn tôn nghiêm cũng đều sẽ một lần nữa quấn lấy Lương Cảnh Nam.
Điều này cũng làm cho Lương Cảnh Nam không có sợ hãi, thái độ đối với cô càng thêm ác liệt.
Nhưng lần này, khoảng thời gian từ lần trước cô đưa cho Lương Cảnh Nam giày chơi bóng đã lâu như vậy, cô không hề có động thái tiến một bước.
Thậm chí, lần trước giày chơi bóng cuối cùng cũng bị Ôn Du Du đưa cho Trình Dật Minh.
Khoảng thời gian này Ôn Du Du nhìn thế nào không thích hợp.
"Ai biết được." Lương Cảnh Nam buông mắt.
"Chúng ta đều cho là cậu ta cố gắng học tập là vì muốn cùng cậu ngồi một bàn, kết quả một điểm phản ứng cũng không có."
Đàm Vũ đối với cái này cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Lúc trước bị cự tuyệt qua vô số lần, mất mặt qua vô số lần, Ôn Du Du đều không từ bỏ, thế nào đột nhiên nói buông tay liền buông tay? Chẳng lẽ là bởi vì lòng của phụ nữ dễ dàng thay đổi?
"Sau này đừng đề cập chuyện này nữa."
Lương Cảnh Nam thanh âm trầm xuống, tay rời hộc bàn, đến cùng cũng không lấy đồ vật bên trong ra.
Cậu ta thế mà lại muốn mua đồ cho Ôn Du Du, thật sự là học đến váng đầu.
Lương Cảnh Nam lắc đầu, đang chuẩn bị tiếp tục học tập, điện thoại bỗng nhiên bắt đầu rung lên.
Cậu ta mở khóa màn hình.
Lộc Lộc Tuyết Nhi: Cảnh Nam, cái đề này thật là khó, tôi sẽ không làm ôi, khóc khóc.
jpg
Khi Lục Tuyết bị nghỉ học, cô ta vẫn một mực kiếm cớ nói chuyện với Lương Cảnh Nam.
Lương Cảnh Nam trên giấy viết cách giải đề, chụp tấm hình gửi cho cô ta.
Lộc Lộc Tuyết Nhi: Nguyên lai là làm như thế a, tớ giờ mới biết, Cảnh Nam cậu thật lợi hại.
Lộc Lộc Tuyết Nhi: Còn có, Cảnh Nam chữ thật đẹp a / che mặt.
Được khen ngợi Lương Cảnh Nam tâm tình rất tốt, lập tức đem Ôn Du Du cho vứt sang một bên.
Lúc tan học, Trình Dật Minh gặp Ôn Du Du đạp xe đạp, tò mò hỏi:
"Du Du, cậu không ngồi xe trở về?"
"Ừ, Vương thúc trong nhà có việc, mấy ngày nay tôi phải đạp xe về nhà." Ôn Du Du dắt xe nói.
"Nếu không để tài xế nhà tôi đưa cậu về đi?"
"Không cần, nhà chúng ta không cùng một hướng, như thế quá làm phiền cậu."
"Không phiền toái, chỉ rẽ có một chút."
Cuối cùng Ôn Du Du vẫn cự tuyệt ý tốt của cậu.
Nếu thật sự để cậu đưa cô về, trên đường thế nào cũng phải chậm trễ hơn nửa giờ, bạn học quan hệ cho dù tốt cũng không thể phiền toái đối phương như vậy.
Ôn Du Du đạp xe đi tới đi lui giữa trường học và nhà, mấy lần liền đã rất quen đường.
Bất quá cô gần đây luôn cảm thấy lúc đi qua quá net gần bổ túc* luôn có người dùng ánh mắt không có hảo ý nhìn cô.
Mặc dù trong sách không có liên quan tới tình tiết ở bổ túc, nhưng vì lý do an toàn, lần sau vẫn nên đổi con đường đi thôi.
* Thực ra ở convert ghi là "chức cao" mà tui không hiểu là gì, thấy mấy thanh niên mặc đồng phục mà lại hổ báo vậy tui ghi là bổ túc cho dễ hình dung.
Nếu ai biết thì góp ý cho tui nhe tui sẽ sửa lại^^.
Lúc ăn cơm, cô có nhắc Ôn Phong một câu, nói mình về sau muốn đổi con đường, nếu như Ôn Phong đi đón cô thì chớ đi lầm đường.
Cô không có nói là bởi vì mấy cái nam sinh bổ túc kia, sợ cha lo lắng.
Ôn Phong cũng không hoài nghi.
Ngược lại là Lâm Sư mịt mờ đánh giá cô một chút.
Hôm nay, buổi chiều tan học so với bình thường muộn một chút, lão sư vội vã làm đề, giữ cô lại rất lâu.
Chờ lúc Ôn Du Du dắt xe đạp ra khỏi trường, sắc trời đã gần tối.
Cô tranh thủ thời gian đạp xe về nhà.
Vì để vòng qua cái con đường có quán net kia, cô nhiều lắm đạp thêm vài phút đi một con đường khác.
Phía trước phải đi qua một con hẻm tối đen không một bóng người, cơ hồ không có ánh sáng, nhìn rất đáng sợ.
Ôn Du Du dự định tăng thêm tốc độ, trực tiếp xông qua.
Mấy ngày trước cô vẫn luôn làm như vậy, hai ba phút là có thể đi qua hẻm nhỏ, đi đến đường lớn.
Kết quả còn chưa kịp tăng tốc, xe đạp của cô liền bị người cản lại.
Người cản lại cô là một đám tiểu lưu manh, chính là mấy người xuất hiện ở cửa quán net kia.
Đầu xe đạp đầu xe bỗng nhiên bị bắt lấy, Ôn Du Du giật nảy mình, xém chút ngã xuống.
Cô chật vật xuống xe, nhanh chóng ép mình tỉnh táo lại, phân tích tình huống trước mắt.
Lúc trước mỗi lần tan học cô đều thấy mấy người bọn họ ở cửa quán net, nhưng hôm nay, bọn họ lại xuất hiện ở đây.
Điều này nói rõ bọn họ là cố ý ở chỗ này chờ cô.
Hơn nữa bọn họ chắc chắn theo dõi