Đầu ngõ nhỏ này có ánh sáng yếu ớt, Ôn Du Du có thể nhìn bóng lưng cao ngất thon dài của anh, còn có thân ảnh những tên côn đồ cắc ké kia lung tung chạy trốn.
Người kia cầm gạch rõ ràng rất nặng, trong tay anh lại giống như là không có trọng lượng, anh tùy ý là có thể vung lên, sau đó lại hung hăng đập xuống.
Sau mỗi lần trọng kích của anh, trong ngõ nhỏ đều sẽ vang lên tiếng kêu thảm thiết.
"Đừng, đừng đánh nữa."
Ôn Du Du lúc này mới phát hiện cổ họng của mình khàn hết rồi.
Cô không phải là muốn bỏ qua đám người này, chỉ là sợ người cứu mình bị liên lụy.
Cũng không thể vì mấy tên cặn bã này mà phạm pháp được.
Như thế không đáng.
Dù sao đám người này cũng sẽ bị xử phạt.
Lúc này thoát khỏi nguy hiểm, Ôn Du Du nhịp tim cũng dần dần bình phục lại, người cũng không khẩn trương như vừa rồi nữa.
Cô chú ý thiếu niên cầm gạch kia thân hình có chút gầy yếu, động tác đánh người mặc dù ngoan lệ, lại cũng không thuần thục.
Nhìn kỹ, thân hình của anh tựa hồ có mấy phần quen mắt.
Những tên côn đồ cắc ké kia nhiều người nên cho dù có mấy người bị đả thương, những người khác vẫn có thể phản kháng.
Có người quơ lấy một tảng đá đập về phía sau thiếu niên.
Ôn Du Du thốt lên:
"Cẩn thận sau lưng!"
Đáng tiếc thiếu niên bị những người khác kiềm chế lại, không có cách nào kịp thời né tránh.
Tảng đá bén nhọn nện ở trên lưng anh phát ra một tiếng vang trầm.
Ôn Du Du ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy đau.
Nhưng thiếu niên không rên một tiếng, tựa như cảm thấy không đau đớn.
Anh nhanh chóng xoay người, cầm gạch, hung hăng đánh về phía người đánh lén anh.
Mặc dù anh phản ứng nhanh, ra tay hung ác, nhưng đối mặt với nhiều người ưu thế cũng rất rõ ràng.
Lại tiếp tục như thế, đợi thiếu niên thể lực hao phí, khẳng định phải rơi xuống thế hạ phong.
Điện thoại Ôn Du Du còn rơi trong ngõ nhỏ, cô nhanh chóng tìm người qua đường mượn điện thoại di động báo cảnh sát.
Rất nhanh, còi cảnh sát vang lên, người tham dự chuyện này đều bị mang đi.
Đến đồn công an, một đám tiểu lưu manh đứng ở gian phòng bên trong, thiếu niên vừa rồi đánh người lẻ loi trơ trọi đứng tại nơi hẻo lánh, trên người dính đầy vết máu cùng bùn ô.
Dù là như thế, lưng của anh vẫn như cũ thẳng tắp như tùng.
Ôn Du Du lúc trước luôn luôn không có cơ hội nhìn thấy mặt anh, lúc này nghĩ thừa dịp trong phòng ánh đèn sáng, nhìn xem người cứu mình đến cùng là ai.
Nhưng người kia lại cố ý mặt hướng vào vách tường, tựa hồ là muốn tránh né tầm mắt của cô.
Bóng lưng của anh càng nhìn càng thấy quen mắt.
Dù cho không thấy được mặt của anh thì chỉ nhìn thân hình cùng quần áo, Ôn Du Du cũng nhận ra.
Cái suy đoán kia làm cô hô hấp trì trệ.
"Tiểu Sư?"
Lâm Sư thân thể bỗng nhiên cứng đờ, tay nắm chắc thành quyền, không quay đầu.
Theo phản ứng của anh, Ôn Du Du đã đoán ra.
Tim đột nhiên hụt một nhịp.
Cô lập tức chạy đến bên cạnh, giữ chặt cánh tay anh, xoay người để xem xét vết thương trên người anh.
Lâm Sư lập tức không chỗ có thể trốn.
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh lẽo bên trong tràn đầy chán ghét cùng vứt bỏ chính mình, còn có thấp thỏm giống như mèo con làm chuyện sai, sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Vừa rồi biểu hiện của anh hung ác như vậy, khẳng định doạ cô rồi.
Nhưng nếu quay lại, anh có lẽ cũng không khống chế nổi lửa giận của mình, vẫn như cũ lựa chọn làm như vậy.
Ôn Du Du nhìn thấy vết máu trên người Lâm Sư, còn có trán cùng khóe mắt tím xanh, hốc mắt lập tức liền đỏ lên.
Đối mặt với nhiều người như vậy, Lâm Sư chưa từng đánh nhau bao giờ lại dám cầm cục gạch xông vào.
Ngốc hay không ngốc a.
"Cậu không muốn sống nữa?" Thanh âm Ôn Du Du mang theo tiếng khóc nức nở.
Lâm Sư mím chặt bờ môi, không nói một lời nhìn cô.
Anh đang chờ cô tuyên án, cô sẽ chán ghét anh đúng không?
"Chờ bọn họ hỏi xong, cậu đi bệnh viện với tôi." Ôn Du Du nghẹn ngào mở miệng.
Lâm Sư nhíu mày, có kháng cự, có nghi hoặc.
Nhìn ra anh không muốn, Ôn Du Du tăng thêm một câu:
"Không cho nói không muốn đi."
Vừa rồi đánh nhau kịch liệt như vậy, còn có người đụng phải chân của anh, cũng không biết có làm anh bị thương không.
Dù sao Tiểu Sư chân trái là chi giả, nếu là bị thương khẳng định rất nghiêm trọng.
Lâm Sư tiếp tục trầm mặc, tim lại không khống chế mà đập nhanh.
Cô thế mà không có chán ghét mà vứt bỏ anh.
Làm sao lại thế? Chính anh còn cảm thấy vừa rồi mình rất khủng bố, rất đáng sợ, giống như là hung thú vừa thoát khỏi lồng, muốn đem tất cả mọi người xé nát.
Cô lá gan nhỏ như vậy, chơi trò chơi cũng bị dọa, thế nào một chút đều không sợ anh, còn nắm lấy góc áo của anh? Lâm Sư nghĩ mãi mà không rõ.
Không bao lâu, Ôn Phong chạy tới.
Ông theo trong điện thoại biết được Du Du xảy ra chuyện, lập tức bỏ mặc hết thảy mà chạy tới.
Nhìn thấy mấy tiểu lưu manh đang đứng trong phòng, Ôn Phong mắt liền đỏ lên, trực tiếp nhấc chân đạp vào hai người, còn mắng vài câu thô tục.
Ông trong công việc từ trước đến nay đều nho nhã, đây là lần đầu Ôn Du Du thấy ông chửi bậy.
Nhân viên công tác tranh thủ thời gian giữ chặt Ôn Phong,
"Tiên sinh, phiền ngài giữ trật tự."
"Ba, con không sao." Ôn Du Du sợ ông lại ở đây động thủ, vội vàng nói.
Ôn Phong khẩn trương đi đến bên người cô, nhìn từ trên xuống dưới một lần, xác nhận cô vẫn tốt, tảng đá trong lòng mới rốt cục rơi xuống.
Con gái ngoan của ông nếu là thật để cho bọn rác rưởi này chà đạp, ông phải liều mạng cùng bọn hắn.
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt." Ôn Phong sợ không thôi nói.
Ông chú ý tới Lâm Sư đang đứng một bên.
"Ba, may mắn mà có Tiểu Sư, bằng không..."
Lời còn lại Ôn Du Du không muốn nói.
Ôn Phong vui mừng vỗ vỗ bả vai Lâm Sư,
"Đứa trẻ ngoan, lần này may mắn mà có con.
Con cũng kiểm tra vết thương đi, chờ một lúc chúng ta đi bệnh viện."
Ông trên đường đã nghe nói chuyện bên này, chỉ biết là có thiếu niên cứu được Du Du, nhưng lại không biết người cứu cô thế mà lại là Lâm Sư.
Lúc vừa tới nhà họ, Lâm Sư đối với Du Du lãnh đạm như vậy, không thèm để ý cô, không nghĩ tới bây giờ sẽ nguyện ý vì Du Du đứng ra.
Đủ để nhìn ra nó là đứa trẻ mặt lạnh tim nóng.
Lâm Sư vụng trộm dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn Ôn Du Du, không thấy trên mặt cô xuất hiện chán ghét cùng sợ hãi, chỉ có thấy được cảm kích cùng may mắn.
Trong lòng của anh đã hơi nghi hoặc một chút, lại ngọt giống là ăn mật đường.
Sau một lát, mẹ Ôn Ngụy Đàn cũng chạy tới.
Những tên lưu manh bổ túc kia đều chưa thành niên, người nhà của bọn họ cũng đều bị gọi tới.
Nhìn thấy cha mẹ của bọn họ, Ôn Du Du cuối cùng cũng hiểu, vì cái gì những tên côn đồ này lại không học mà phải làm cái chuyện bỉ ổi này.
"Ai nha, đều là trò đùa trẻ con, còn gọi chúng tôi đến, tôi còn bận kiếm tiền, chậm trễ nhiều việc a."
"Con gái nhà các người không phải là không có chuyện gì sao? Còn cảnh cáo cái gì a.
Nhìn xem con trai các người đánh con trai chúng tôi vỡ cả đầu rồi, các người phải bồi thường tiền."
"Tôi thấy con gái nhà các người lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng không trách mấy người chúng nó nhớ thương."
"Con gái các người đang êm đẹp, vì cái gì đi qua cái ngõ hẻm kia? Không phải là hẹn mấy đứa con trai này rồi lại đổi ý đấy chứ."
"Tôi thấy có khả năng, bằng không vì sao không có việc gì mà con gái nhà các người lại trùng hợp như vậy, vừa lúc không có người trong ngõ nhỏ lại gặp mấy người bọn họ?"
Mấy phụ huynh này anh một câu tôi một câu, vội vàng cho con trai nhà mình thoát tội đồng thời vẫn không quên hắt nước bẩn lên người Ôn Du Du.
Một câu kia ám chỉ Ôn Du Du cũng không phải loại gì tốt, khẳng định là cô chủ động câu dẫn những nam sinh này, nếu không sự tình sẽ không phát sinh.
Ôn Du Du không nghĩ tới ở đây cũng có thể nghe được những quan điểm hiếm thấy như vậy, tức giận đến xém chút nữa bạo tẩu.
Đây đều là cái tam quan vặn vẹo gì, những người này cậy lớn mà giương oai, thật sự là một chút đều không khiến người ta ngạc nhiên.
Lâm Sư nghe mấy lời khó nghe này, nhịn không được siết chặt tay cầm cục gạch.
Vừa rồi tới vội vàng, cục gạch anh quên vứt đi, hiện tại vừa vặn phát huy được tác dụng.
Còn không đợi anh có động tác liền có một bàn tay nhỏ ấm áp nắm lấy bàn tay của anh.
Anh mím môi, ánh mắt chuyển hướng sang người bên cạnh.
"Đừng." Ôn Du Du lắc đầu, dùng môi hình ra hiệu anh đừng xúc động.
Nơi này là nơi nào, nếu ở chỗ này động thủ đánh người, hôm nay Tiểu Sư cũng đừng nghĩ rời khỏi được.
Cô còn dự định dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra, sao có thể để anh ở đây một đêm?
"Đưa cho tôi đi." Ôn Du Du nhẹ giọng hống anh.
Lâm Sư mày cau lại, có chút do dự.
"Ngoan, tôi giúp cậu cầm."
Thanh âm của cô ngọt mềm lại ôn nhu, còn tận lực thả nhẹ thanh âm.
Lâm Sư giống như là bị mê hoặc, không tự chủ được liền đem đồ vật đưa cho cô.
Trong tay anh không còn vũ khí, Ôn Du Du yên tâm không ít.
Bên kia, Ôn Phong cùng Ngụy Đàn đang cùng những gia trưởng kia cãi vã.
Ngụy Đàn đầu óc xoay chuyển nhanh, mồm mép cũng lưu loát, một người là có thể cùng nguyên một phòng mắng nhau.
"Các người đây là bị phê cần à? Mấy thằng con chó dại cũng không quản được, phải nhốt nó trong nhà, đừng thả ra gây tai họa cho người khác."
"Con gái nhà tôi lớn lên xinh đẹp ảnh hưởng tới chuyện của các người? Các người ghen ghét thì có.
Cũng không nhìn lại mặt mình, sinh ra con trai lớn lên mà đẹp mắt thì mới là có quỷ."
"Không nuôi con thì đừng sinh, các người cho là nuôi con cùng chăn heo giống nhau sao, cho ăn cho uống là được rồi, cái khác đều không cần quản? Với cái phương thức giáo dục này của các người, con của các người tương lai không phải cặn bã thì cũng là loại bại hoại của xã hội."
"Đủ rồi, yên lặng hết đi!"
Nhân viên công tác bên cạnh đi ra ngăn cản, không biết là vô tình hay là cố ý mà lại đúng lúc Ngụy Đàn vừa mắng một chuỗi dài, những gia trưởng khác đang chuẩn bị phản bác.
Những gia trưởng kia lập tức một hơi bị nghẹn ở ngực, không thể đi lên cũng sượng mặt.
Nguyên bản chuẩn bị xong một bụng thô tục mà lại hoàn toàn không có cách nào phát tiết ra ngoài, chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Những người có liên quan đến chuyện này đều bị gọi vào bên trong phòng hỏi.
Ôn Du Du cũng bị gọi vào.
Ngồi tại đối diện cô là một chị rất ôn nhu, bên cạnh còn có một anh trai trẻ tuổi phụ trách ghi chép.
"Không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ ghi chép lại, em nhớ kỹ lại việc hồi nãy rồi nói ra là được."
Ôn Du Du nhớ lại chuyện vừa rồi, trong lòng còn có chút sợ hãi.
Thanh âm của cô hơi có chút phát run:
"Em học lớp mười một tại trung học Minh Hoa, lúc trước tan học đều sẽ đi qua con đường trường bổ túc kia, có mấy lần nhìn thấy mấy người bọn họ ở cửa quán net nhìn em, em cảm thấy thật không thoải mái nên đổi đường đi, kết quả buổi tối hôm nay..."
Nói đến phần sau, Ôn Du Du ngược lại bình tĩnh hơn, trật tự rõ ràng đem chuyện xảy ra đêm nay nói thật ra, không có thêm mắm thêm muối, cũng không có tận lực giấu diếm.
"Chàng trai cứu em tối hôm nay em quen không? Không tiện nói, cũng không có quan hệ."
Ôn Du Du đoán chị này có thể là hiểu lầm quan hệ giữa mình cùng Lâm Sư.
"Đó là em trai em."
"Phải không, các em lớn lên không hề giống nhau a.
Xin lỗi, tôi chỉ là thuận miệng nói." Đại tỷ tỷ lo lắng mình thất lễ, vội vàng nói xin lỗi.
"Không sao, cậu ấy không phải em trai ruột của em, là con trai một người bạn của ba em cho nên bọn em lớn lên không giống nhau."
Chờ chị kia đem những tin tức này đều ghi chép lại, Ôn Du Du lại bổ sung một câu liên quan tới Lâm Sư:
"Cậu ấy có chướng ngại xã giao, không quá thích cùng người khác nói chuyện, cho nên..."
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm khó cậu ấy, các em là người bị hại, gây ra sai lầm không phải là các em."
Chị gái ôn nhu nói câu này làm Ôn Du Du cảm thấy rất ấm áp.
Cô sau khi đi ra ngoài liền đến phiên Lâm Sư.
Lâm Sư đi vào ngồi xuống, mặc kệ người đối diện hỏi cái gì, anh đều cúi thấp đầu, không nói một lời.
Chị gái ôn nhu cùng anh trai trẻ tuổi liếc nhau, lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể cho anh đi ra ngoài trước.
Dù sao chuyện này từ đầu đến cuối đã rất rõ ràng, không cần thiết cưỡng ép Lâm Sư nói thêm nhiều tin tức.
Cuối cùng, mấy tiểu lưu manh kia đều bị tạm thời giữ lại, đợi kết quả cuối cùng.
Phỏng chừng bọn họ lần này sẽ trực tiếp đi tù trên hai ba năm, hơn nữa người nhà của bọn họ cũng bị cưỡng chế tiếp nhận giáo dục.
Đây là đặc thù thiết lập trong sách.
Ở đây, cho dù là trẻ vị thành niên phạm tội cũng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua mà là dựa theo tội gây ra mà quyết định trừng phạt.
Nhất là lần này người bị hại Ôn Du Du là trẻ vị thành niên, cho nên mấy tên lưu manh này xem như tội thêm một bậc, phạt sẽ càng nặng.
Nói một cách khác, ở trong thế giới này chỉ bảo vệ trẻ vị thành niên bị hại, người gây tội phải trả giá càng đau đớn thê thảm hơn, mà sẽ không quan tâm người phạm tội trưởng thành hay không.
Điểm này khiến Ôn Du Du cảm thấy rất hợp lý thật công bằng.
Biết được con của mình chẳng mấy chốc sẽ bị đi tù, những gia trưởng này lập tức luống cuống.
Bọn họ không gọi nữa rầm rĩ bắt Ôn Du Du đền tiền thuốc men mà là bắt đầu cầu khẩn sự tha thứ của cô.
"Cô gái, tôi chỉ có một đứa con trai này, con hỗ trợ nói hai ba lời hữu ích đi, để bọn họ thả con trai tôi ra, một ít thời gian cũng được, van cầu cô."
"Nếu con trai tôi bị đi tù, vậy đời này con trai tôi đã bị hủy, tôi làm sao có thể sống a, các người đây là muốn bức tử chúng tôi a."
"Mày đây không phải là không có chuyện gì sao, dựa vào cái gì còn để cho con trai tao đi tù? Mày còn không mau đi nói rõ ràng với họ, chớ nhốt con trai tao."
Mấy tên cặn bã này nhận trừng phạt xứng đáng, Ôn Du Du một chút đều không cảm thấy đáng thương.
Xem ra, những người này lúc trước hẳn là cũng từng làm qua chuyện giống vậy, đồng thời còn thành công, chỉ là bởi vì đủ loại nguyên nhân, cô gái bị tổn thương không dám báo cảnh sát.
Nếu là lần này dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy, bọn họ khẳng định vẫn là sẽ chết không hối cải, tiếp tục hại người.
Ôn Du Du hận không thể để bọn họ cả một đời đều ở trong tù, tránh ra ngoài hủy hoại đời người khác.
"Các người nên nắm bắt chút thời gian này mà căn dặn con trai các người đi, đừng để đến lúc bọn họ ở bên trong phạm sai lầm, lại bị kéo dài thời gian, cả một đời đều ra không được." Ngụy Đàn giễu cợt nói.
Sau khi rời khỏi đồn công an, vợ chồng Ôn Phong Ngụy Đàn mang theo Ôn Du Du cùng Lâm Sư đi bệnh viện.
Ôn Du Du ngược lại là không có việc gì, chỉ là bị doạ sợ, uống chút thuốc an thần sẽ tốt.
Bất quá Lâm Sư lần này bị thương không nhẹ, trên người trừ mấy vết thương to nhỏ ngoài da, bắp chân trái nối chi giả của anh cũng bị thương, cần ở lại bệnh viện một thời gian.
Lâm Sư bờ môi mím chặt.
Anh không muốn phải vào bệnh viện.
"Phải nghe lời bác sĩ nói, không nằm viện không thể được, tôi tan học liền đến thăm cậu." Ôn Du Du ghé vào bên giường bệnh của anh, cười híp mắt nói.
Lâm Sư vẫn như cũ không nói, trong mắt là bài xích rõ ràng.
Anh ghét bệnh viện.
Ba năm trước đây anh xảy ra tai nạn, trong lúc hôn mê chỉ nhớ rõ mình đã ngủ một giấc, tỉnh lại thì đã mất đi chân trái.
Mặc dù biết không phải do bệnh viện sai, nhưng bởi vì đoạn kí ức này mà anh vẫn vô thức không thích nơi này.
Nơi này xung quanh thuần một màu trắng, còn có trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng cũng làm cho anh sinh ra cảm giác chán ghét.
"Được rồi, đừng bày ra vẻ mặt đau khổ, bác sĩ nói rồi, cậu ở bệnh viện một tuần là có thể xuất viện.
Không nằm viện, hai ngày nữa chắc chắn chân cậu sẽ rất đau." Ôn Du Du rất có kiên nhẫn trấn an anh.
Sau khi cô phí hết tất cả những lời lẽ mình biết, Lâm Sư mới miễn cưỡng đồng ý:
"Được rồi."
Nếu cô muốn anh vào viện, vậy anh liền nghe cô.
Bên ngoài phòng bệnh, Ôn Phong cùng Ngụy Đàn nhìn qua cửa sổ, thấy được tình cảnh bên trong.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"Không nghĩ tới tiểu tử này sẽ liều mạng như thế để đi cứu Du Du." Ngụy Đàn vui mừng nói.
May tiểu tử này ở trong nhà, bằng không hậu quả tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy a, bình thường Du Du đối xử với cậu ta tốt, cậu ta trên miệng không nói, kỳ thật đều ghi tạc ở trong lòng."
Hai người trong phòng cũng không biết bên ngoài có người đang nhìn bọn họ.
"Đúng rồi, Tiểu Sư, cậu làm sao mà lại đi qua nơi đó vậy?" Ôn Du Du chớp đôi mắt, hiếu kì hỏi.
"Vô tình đi qua."
Lâm Sư sắc mặt trong một thoáng có chút mất tự nhiên.
Ngày hôm đó lúc ăn cơm, Ôn Du Du nói muốn đổi đường đi, Lâm Sư trong lòng có chút nghi hoặc nên ghi nhớ lại.
Anh lo lắng cô gặp chuyện không may cho nên mỗi lúc trời tối đều sẽ đi ra ngoài, đi tới chỗ con hẻm nhỏ tối tăm ấy để đợi cô.
Những nơi khác đều là đại lộ, rất an toàn, chỉ có ngõ hẻm kia chật hẹp lại tối tăm làm anh không quá yên tâm.
Mỗi lúc trời tối, thấy cô đạp xe an toàn đi qua con ngõ nhỏ kia anh mới có thể một lần nữa đi về nhà.
Ôn Du Du còn tưởng rằng anh là ra ngoài tản bộ, rèn luyện chân trái của mình cho nên cho tới bây giờ không bao giờ hoài nghi, cũng không có hỏi qua.
Lần này Lâm Sư đợi rất lâu nhưng không hề thấy cô đi qua ngõ hẻm kia, còn tưởng rằng cô đi con đường con đường lúc trước, liền đi một chuyến sang bên kia, kết quả cũng không gặp được người.
Lâm Sư nghĩ nghĩ nên một lần nữa trở lại gần con ngõ nhỏ chờ, kết quả vừa tới gần, liền nghe được tiếng cô kêu cứu.
Một khắc này, tim của anh như đột nhiên ngừng lại.
Sau đó, anh toàn thân khí huyết phun trào lên đại não, căn bản không kịp cân nhắc liền trực tiếp cầm lấy một vật xông tới.
Lúc ấy, trong lòng của anh chỉ có một ý nghĩ, chính là làm cho bọn người này dám bắt nạt cô đều đi chết, đều đi xuống Địa ngục hết.
"Được rồi, vậy coi như cậu là vô tình đi."
Ôn Du Du mới không tin câu nói này của anh.
Bất quá nếu anh không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa.
Đoán chừng là đứa nhỏ này không yên tâm về cô cho nên mới đi đón cô tan học về nhà, sau đó liền đụng phải sự việc kia.
"Lần sau nếu là lo lắng tôi thì có thể gửi tin nhắn.
Chúng ta đã kết bạn wechat, cậu quên rồi sao?" Ôn Du Du nói.
Lâm Sư lập tức sửng sốt.
Bọn họ hình như không hề nhắn tin, anh thật sự là quên mất chuyện này.
Bất quá coi như anh lúc ấy có nhớ lại thì với tính cách của anh cũng sẽ không chủ động nhắn tin cho cô.
Nhìn phản ứng này của anh, Ôn Du Du cũng biết đáp án.
"Gửi tin nhắn rất thuận tiện, cậu có chuyện gì lúc nào cũng có thể nói với tôi."
Lâm Sư khẽ gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.
Sau đó Ôn Du Du về nhà, Ôn Phong ở lại bệnh viện trông coi Lâm Sư.
Điện thoại của Ôn Du Du bị đập hỏng, cô lấy thẻ sim điện thoại ra, mua cái điện thoại mới y hệt cái cũ, tất cả mọi thứ đều lưu ở số tài khoản cho nên ảnh chụp danh bạ cái gì đều vẫn còn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cô xin nghỉ một ngày, ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh lại tinh thần.
Đến khi cô quay lại trường học, Lục Tuyết cùng Quách Văn Hàn đã trở lại lớp, chỉ có Dương Oánh Oánh còn ở trong nhà.
Lục Tuyết hôm nay mặc một thân váy hoa phấn bạch liền áo, cả người tựa như một đóa tiểu bạch hoa vô hại.
Sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, nguyên bản cô ta ngũ quan lớn lên rất thanh thuần, hôm nay còn nhiều thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Nhìn thấy Ôn Du Du, Lục Tuyết chủ động đi qua, thành khẩn nói:
"Du Du, chuyện lúc trước đều là tôi không đúng, ở trong nhà một tuần tôi đã tỉnh ngộ ra rất nhiều, tôi trịnh trọng xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi."
"Ừ, không sao." Trước mặt nhiều người như vậy, Lục Tuyết đã thành tâm nhận sai, cô cũng không thể cự tuyệt, như thế chỉ thể hiện cô vô cùng kiêu căng.
"Du Du, tôi biết ngay cậu là người tốt nhất mà." Lục Tuyết vui mừng như một đứa trẻ.
Ôn Du Du cảm thấy Lục Tuyết giả vờ giả vịt, nhưng những người khác lại không cho rằng như vậy, mọi người vẫn là nguyện ý tiếp nhận Lục Tuyết.
Thế giới của các học sinh tương đối là đơn thuần, thích một người cùng chán ghét một người quá dễ dàng, không cần quá nhiều lý do.
Ôn Du Du nói với Lục Tuyết mấy câu liền trở lại chỗ của mình