Chương 58: Vai diễn đảo ngược
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
"Kịch bản gì cơ?"
"Kịch bản của Tần Thế, kịch bản của bọn họ đều là kịch bản gốc, hơn nữa ratings cũng chưa bao giờ tuột khỏi top 1 nên rất hấp dẫn đó, nghe nói Tần Thế gửi kịch bản rồi, anh muốn đi xem thử."
Trong xe mở máy sưởi, Quý Huyền Nguyệt cởi khăn quàng cổ, dựa vào lưng ghế lẩm bẩm: "Kịch bản của Tần Thế..."
"Anh muốn quay à?"
"Rất muốn." Quý Huyền Nguyệt cười khổ: "Ai mà không muốn quay, chỉ là kỹ thuật diễn của anh không xứng với kịch bản của ông ấy, anh không thích hợp lắm."
Kỷ Cảnh Hiên nghiêng đầu nhìn anh, thấy ánh mắt Quý Huyền Nguyệt ngập tràn cô đơn, hiển nhiên là rất quý trọng kịch bản này, nếu không sẽ không đến công ty chỉ để xem riêng kịch bản, cũng sẽ không có khả năng nói ra lời thoại không xứng như vậy.
Xe đã đi qua đèn giao thông, Kỷ Cảnh Hiên nghiêm túc nhìn Quý Huyền Nguyệt, cảm xúc yêu thương đong đầy trong mắt hắn: "Quý ca ca, anh xứng đáng với tất cả kịch bản hay, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất. Em là bạn trai anh, chỉ cần anh muốn thì trời cao đất dày em cũng cho anh. Đừng cảm thấy mình không xứng, anh đáng giá như thế mà; kỹ thuật diễn không tốt thì luyện tập, chúng ta từ từ tiến lên, muốn giải nghệ thì làm nũng với em, hôn em nhiều hơn mấy cái, cho em làm thêm mấy lần, em sẽ giúp anh chống đỡ. Đường lui còn nhiều, mà con đường phía trước cũng rất rộng lớn, đừng lo lắng gì cả, em luôn là hậu phương của anh."
Quý Huyền Nguyệt nghe xong đứng hình một lúc lâu mới chậm rãi nói: "... Mấy câu trước rất cảm động nên anh xin nhận, mấy câu sau anh xem như em đang đánh rắm vậy."
Kỷ Cảnh Hiên cười cười nhéo mặt Quý Huyền Nguyệt. Hai người đến dưới công ty rồi cùng nhau nắm tay vào, dọc đường gặp phải rất nhiều thực tập sinh và minh tinh, Quý Huyền Nguyệt đều chào hỏi thân thiết với bọn họ.
Lưu Nguyên đang ở văn phòng nói chuyện hợp đồng với người mới, Quý Huyền Nguyệt cũng thức thời không quấy rầy, đứng ở cửa chờ đợi cùng Kỷ Cảnh Hiên.
Đợi khoảng năm phút, một cô bé mỏng manh mở cửa đi từ phòng Lưu Nguyên ra, vừa nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt và Kỷ Cảnh Hiên đã hoảng sợ, vội vàng khom lưng: "Chào tiền bối Quý ạ."
"Không sao, anh Lưu có bên trong nhỉ." Quý Huyền Nguyệt mỉm cười hỏi.
"Có, có ạ." Cô gái nhỏ đỏ mặt chạy.
Kỷ Cảnh Hiên nhéo mông Quý Huyền Nguyệt: "Trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Sức hút cá nhân." Quý Huyền Nguyệt cười nhẹ một tiếng.
Hai người vào văn phòng Lưu Nguyên, Lưu Nguyên vừa thấy hai người bọn họ tiến vào thì nắm chặt thuốc trợ tim hiệu quả nhanh trên bàn, hỏi: "Gần đây không có chuyện gì cả, các cậu nghỉ ngơi cho tốt."
"Không phải..." Quý Huyền Nguyệt lắc đầu, kéo Kỷ Cảnh Hiên ngồi một chỗ trên sô pha, dang hai tay ra nói: "Cho em xem kịch bản của Tần Thế."
Lưu Nguyên nhíu mày: "Anh thấy vai chính bên đó định ra là Hà Vân Túy nên không nói, sao cậu biết được? Hà Vân Túy đến gặp à?"
"Vâng ạ."
Quý Huyền Nguyệt gật đầu.
Kỷ Cảnh Hiên nhấc mắt nhéo thịt mềm bên hông Quý Huyền Nguyệt: "Sao không nói cho em anh với Hà Vân Túy diễn cùng?"
"Đã nói không quay, chỉ nhìn thử thôi." Quý Huyền Nguyệt nhỏ giọng nói: "Ba kịch bản trước cơ mà, anh còn chưa xem kịch bản át chủ bài nữa."
Quý Huyền Nguyệt kéo tay Kỷ Cảnh Hiên xuống nhưng lại bị hắn bắt chặt tay lại, Lưu Nguyên thấy vậy cũng chẳng biết nói gì nữa, anh tìm nội dung kịch bản trong hộp thư, in ra rồi đưa cho Quý Huyền Nguyệt.
"Cách xa Hà Vân Túy ra chút, cậu còn nhớ trước kia gã làm chuyện gì không hả?"
Quý Huyền Nguyệt mở kịch bản ra xem sơ lược nội dung.
Đây là một câu chuyện cứu rỗi đề tài đồng tính, về một người bệnh tự kỉ, một kẻ câm và một tên côn đồ đường phố.
Ba người nương tựa lẫn nhau lớn lên, tên côn đồ trở thành ông chủ lớn, người bệnh tự kỷ trở thành thiên tài cô độc, còn kẻ câm chỉ là một tên phục vụ ở tiệm cơm.
Tên côn đồ thích bệnh tự kỷ, nhưng từ nhỏ người bệnh tự kỷ lại tương đối thân với người câm hơn, ba người ở cùng nhau, khoảng cách cuộc sống ngày càng xa vời.
Sau đó tên côn đồ cưỡng đoạt người tự kỷ, người bệnh ấy không biết phải làm sao bây giờ, thậm chí cậu ta còn không biết mình đã bị tên côn đồ bắt cóc lên giường.
Mà người bệnh tự kỷ dưới tình huống không mảnh vải che thân ra khỏi nhà, bị hàng xóm chửi rủa cười nhạo, cậu ta bị những lời chửi bậy kích thích, căng thẳng đến mức kêu gào, thậm chí đại tiểu tiện mất khống chế, cảnh này vừa lúc bị tên côn đồ quay về thấy được.
Tên đó ghét bỏ cậu ta.
Gã rời khỏi căn nhà đó.
Người câm thay quần áo cho bệnh tự kỷ, tắm rửa toàn thân cho cậu ta rồi cầm dao tìm gã côn đồ. Người câm bị bảo vệ ngăn lại, vệ sĩ của gã côn đồ bao vây ba