Chương 60: Bị cắn thôi mà
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Chuyện là mình check thử rồi nhưng có vẻ tác giả (lại) gõ sai số chương rồi (không phải lần đầu=)))) vì từ đây đến cuối truyện sẽ viết tiếp theo số này nên mình cũng lười sửa quá, mọi người thông cảm.
Lưu Nguyên không chịu nổi bầu không khí ngọt dính của hai người nữa, dứt khoát bảo: "Muốn đi thử vai thì đi, thử qua thì không cần đi show truyền hình trước nữa, đừng cứ để người ta chờ mãi. Nhưng trước tiên để anh nói thẳng, Hà Vân Túy đã định là đóng vai côn đồ rồi, hai người muốn đi thì phải chung sống hòa hợp với hắn nhé."
Kỷ Cảnh Hiên đưa tay vuốt ve mũi Quý Huyền Nguyệt: "Anh muốn đi thì em đi, tuy em chưa diễn bao giờ nhưng anh trai em bị bệnh tự kỷ, em sống cùng ảnh lâu rồi, vẫn có thể biết đại khái."
"Vậy cứ kệ chuyện của Hà Vân Túy đi, mình đi thử vai trước đã." Quý Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, dùng kịch bản che mặt lại: "Nhỡ đâu em đậu thì phải diễn cảnh giường chiếu với Hà Vân Túy."
Kỷ Cảnh Hiên cười khẩy: "Đúng lúc nhân cơ hội này cho hắn đoạn tử tuyệt tôn luôn."
Cảnh giường diễn thế này thì đắp chăn vào ai mà biết chuyện gì xảy ra, nhân cơ hội đá Hà Vân Túy một cú quang minh chính đại để gã đoạn tử tuyệt tôn cũng xem như là một chuyện tốt rồi.
Hai người thương lượng với Lưu Nguyên một chút, cuối cùng quyết định nhất trí đi thử vai, lần này Quý Huyền Nguyệt thật sự không muốn mất đi cơ hội quay kịch bản của Tần Thế. Quý Huyền Nguyệt thích đóng phim, nhưng vì kĩ năng diễn có vấn đề nên chưa hề nhận được kịch bản nào tốt, cái nào cũng là phong cách quân tử dịu dàng nhẹ nhàng như ngọc, vất vả lắm mới có kịch bản và nhân vật hay, đương nhiên sẽ muốn liều một lần.
Kỷ Cảnh Hiên cũng không phải xuất thân từ khoa diễn xuất nhưng vì xuất thân là boygroup nước ngoài, bên đó debut nghiêm khắc, cơ hội cũng không nhiều nên đòi hỏi kỹ thuật diễn và ca hát tốt mới được lên sân khấu. Mà dù sao bọn họ cũng không được lên sân khấu, thay vào đó có thể diễn phim thần tượng để tăng độ tồn tại, hiển nhiên kĩ thuật diễn của Kỷ Cảnh Hiên cũng không tồi, hay nghiêm túc mà nói thì so với Quý Huyền Nguyệt xuất thân chính quy thì kĩ năng diễn của hắn cũng phải hơn một bậc, nếu không đã không thể lừa anh xoay vòng vòng.
Hai người thương lượng một chút rồi tĩnh tâm chờ ngày casting.
Vì để càng hiểu rõ thêm về nhân vật bệnh tự kỷ, hai ngày sau Kỷ Cảnh Hiên tự mình đi gặp Kỷ An. Còn Quý Huyền Nguyệt hai hôm rồi đều bị Lưu Nguyên sắp xếp ở công ty luyện tập kĩ năng diễn, thấy thế cũng lén lút chạy theo sau.
Hai người không gặp nhau đã hai ngày, vừa thấy nhau thì như củi khô gặp lửa, Kỷ Cảnh Hiên tạm thời gác lại ý định trước, trực tiếp lừa Quý Huyền Nguyệt phóng xe về nhà.
Trên đường đi Quý Huyền Nguyệt vẫn không nhận ra chuyện bất thường, mặt mày hớn hở khoe với Kỷ Cảnh Hiên: "Không ngờ giáo viên đó lại bắt anh luyện tập một giây rơi lệ, còn bắt anh đối diện TV luyện tập biểu cảm nữa, hai ngày rồi chẳng cho anh nói chuyện, bảo anh học ngôn ngữ của người câm điếc, tuy là không khó nhưng mà chán quá à, may là anh chạy trốn được."
Kỷ Cảnh Hiên gật đầu, xe vững chắc ổn định ngừng trước vạch chờ đèn đỏ.
Hầu kết Kỷ Cảnh Hiên nhẹ nhàng chuyển động, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Huyền Nguyệt, anh vẫn còn đang lảm nhảm không dứt, miệng nhỏ mấp máy, đôi mắt lạnh nhạt ngập tràn hình bóng của hắn.
Kỷ Cảnh Hiên cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi Quý Huyền Nguyệt. Hắn thuần thục cạy môi lưỡi anh ra, anh bị Kỷ Cảnh Hiên hôn đến hoa mắt chóng mặt, mơ mơ màng màng nhận lấy nụ hôn triền miên này.
"Em lái xe về nhà đã, còn một con phố nữa thôi, Quý ca ca, chúng ta phải làm chuyện của người yêu trước đã."
Kỷ Cảnh Hiên buông Quý Huyền Nguyệt ra, ngón cái xoa xoa khóe môi anh, hắn gạt đi vết nước ở bên rồi liếc nhìn gương mặt đỏ ửng, hốc mắt ướt át của Quý Huyền Nguyệt. Đèn đỏ chớp nháy rồi chuyển sang xanh, như là Quý Huyền Nguyệt cũng đã bật đèn xanh cho hắn, khóe môi Kỷ Cảnh Hiên cong dần.
Lái xe trở về nhà như ý nguyện.
Về đến nhà, cửa đóng then cài, hai người chính là người yêu.
Mới vừa khai trai đã phải nhịn đói hai ngày, là ai cũng sẽ không chịu được. Kỷ Cảnh Hiên vươn tay cởi áo khoác cho anh, bàn tay luồn đến tận cùng chạm vào làn da mềm mại ấm áp của Quý Huyền Nguyệt, hắn lần theo vòng eo bên hông, vuốt ve phía sau rồi ấn dọc eo dưới của anh.
Quý Huyền Nguyệt rên một tiếng, duỗi tay đấm Kỷ Cảnh Hiên một cái rồi oan ức rằng: "Đau quá."
Không biết hai người làm bao lâu, Kỷ Cảnh Hiên nói chỉ làm một lần xả stress, kết quả hắn lại cứng rắn bảo Quý Huyền Nguyệt thay đổi tư thế mấy lần, kích thích Quý Huyền Nguyệt thành một giây rơi lệ*.
(Câu này tạm thời hiểu được theo hai hướng: 1 giây đã bắn với 1 giây đã khóc=))))
Sáng sớm xuất phát nhưng đến tận buổi tối hai người mới đến nhà họ Kỷ, bị chơi đến mệt mỏi nên Quý Huyền Nguyệt không chịu nổi mà gà