(*) lòng ta nghĩ về sông suối xuôi dòng, mà lòng người thì hướng tới núi non sừng sững => hiểu rộng là tâm ý của ta và người không để cùng một nơi, hai người không hợp.Mạnh Duy Tất không ngốc, nếu còn không nhìn ra nữa thì thị lực anh ta đúng là quá kém rồi.Dù trong lòng hụt hẫng, anh ta cũng phải duy trì thể diện của một người trưởng thành, điều chỉnh sắc mặt đã trở thành chuyên môn bắt buộc của anh ta. May mà giáo sư Phù không biết chuyện, mồm miệng nhiệt tình, không để cho không khí đến mức đóng băng.Cơm nước ở canteen bệnh viện bình thường, trừ giáo sư Phù, cả ba bọn họ đều không muốn ăn mấy, gẩy đũa vài cái, cơm chỉ động một nửa.Giữa bầu không khí lúng túng, Triệu Tây Âm nhận được một cuộc điện thoại, đáp lại đôi câu, cô liền mượn cớ có chuyện để rời đi. Vừa ra khỏi canteen, cô như vừa trút được gánh nặng, người nhẹ tựa lông hồng. Bước chân hối hả như sợ phía sau có người đuổi theo.Đến khi lên taxi, cô mới dám quay đầu nhìn.Dưới khí trời nóng bức gay gắt, người người tấp nập ra vào cửa bệnh viện, có ốm đau, có sốt ruột, có ngỡ ngàng, muôn hình vạn trạng của nhân gian tụ lại nơi đây.Triệu Tây Âm đến phòng làm việc của Lê Nhiễm, kể chuyện lúc trưa cho cô ấy, chẳng qua là bỏ phần đi đưa canh cho Chu Khải Thâm.Lê Nhiễm hỏi: “Khoảnh khắc cậu quay đầu lại thì sợ gặp ai nhất?”Triệu Tây Âm nói: “Không ai hết.”Lê Nhiễm hung dữ trừng cô một cái.Triệu Tây Âm im lặng, lát sau thành thực đáp: “Đều sợ.”“Sợ ai xuất hiện hơn?”Lần này cô im lặng lâu hơn rồi mới đáp: “Chu Khải Thâm.”Đầu tiên, Lê Nhiễm hơi bất ngờ, nghĩ một chút lại thấy hợp lí, “Tiểu Tây, cậu có tình cảm với anh ta, đúng không?”Tình cảm ư, đương nhiên là có.Vợ chồng hòa thuận, gắn bó cùng nhau, chung chăn chung gối, vừa mở mắt ra thì thấy anh trước nhất, bình minh hay hoàng hôn cũng đều là anh. Chu Khải Thâm cưới hỏi cô đàng hoàng, đóng dấu lên sổ đỏ, tuyên thệ lời hứa hẹn.Bọn họ đã từng là cặp vợ chồng thân mật nhất.Cảm xúc về sự kiện trọng đại này là cột mốc được đánh dấu sâu đậm nhất trong lòng mỗi người phụ nữ.Triệu Tây Âm che mặt, mười ngón tay luồn vào mái tóc dài, ánh mắt xuất hiện tia đau đớn.“Hai cậu kết hôn nhanh như vậy, tớ cảm thấy nhất định sẽ xảy ra vấn đề. Chu Khải Thâm kích động, cậu cũng kích động theo. Bây giờ thì sao, bị kích động trừng phạt à?” Lê Nhiễm thở dài một tiếng, sau khi thương tiếc cho Triệu Tây Âm xong thì bỗng nói vô cùng nghiêm túc: “Nhưng nếu một khi đàn ông đã quyết định thì cần phải biết gánh vác trách nhiệm. Bất kể quá trình như thế nào, cuối cùng Chu Khải Thâm đối xử với cậu như vậy là anh ta sai rồi.”Triệu Tây Âm nhắm hai mắt, tâm trí hỗn loạn.Lê Nhiễm đảo mắt, nhíu mày, “Không đúng, hôm nay khi không cậu đến bệnh viện làm gì? Lại còn là bệnh viện anh ta đang nằm nữa!”Triệu Tây Âm vội vàng đứng dậy định chạy, ấp úng, “Đi ngang qua.”Lê Nhiễm kéo cô mà không được, miệng bỗng thốt lên: “Cậu điên rồi.”Triệu Tây Âm vào thang máy mới phát hiện hai tay mình trống trơn, hình như thiếu mất gì đó, đến khi ra khỏi thang máy, rốt cuộc cô cũng nhớ ra, chết rồi, để quên bình giữ nhiệt của thầy Triệu ở canteen bệnh viện mất tiêu.Cô đang do dự không biết có nên quay lại lấy hay không thì Đinh Nhã Hà gọi điện thoại tới, nghe tâm trạng có vẻ không tệ, bảo Triệu Tây Âm đến ăn cơm tối.Đinh Nhã Hà đích thân xuống bếp, khi cô đến, năm món mặn một món canh đã bày sẵn. Bà ta vẫn còn bận rộn dưới phòng bếp, chỉ còn lại Triệu Tây Âm và Nghê Nhụy ngồi nhàm chán ở phòng khách. Nghê Nhụy thản nhiên chat bằng giọng nói với bạn trên Wechat, tám về áo quần trang điểm cho đến túi xách chừng mười phút.Cô ta liếc Triệu Tây Âm một cái, không khỏi oán thầm. Da dẻ tốt thật, trắng sáng mịn màng. Mắt hạnh mũi cao rất hợp với câu nói —— trang điểm hay mặt mộc cũng giống nhau. Váy Armani, túi xách Fendi, giày không đắt bằng cô ta, bởi vậy trong lòng Nghê Nhụy thoáng cân bằng trở lại.Biểu hiện của Đinh Nhã Hà hôm nay nhiệt tình khác thường, không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Tây Âm, tuy nhiên vẫn khó giấu được bản tính, không nhịn được than phiền về chuyện lần trước.“Con đúng là kiểu cách, mẹ tốt bụng bảo con đến chỗ cô Đới, con lại làm như mẹ nợ con tám trăm vạn ấy. Cuối cùng chẳng phải vẫn đi sao? Không biết con có thành kiến gì với mẹ, hay là phải làm mình mẩy một chút mới vui nữa.” Đinh Nhã Hà vừa nhắc tới liền nổi giận, “Mà Chu Khải Thâm làm sao thế, ly hôn rồi, một người ngoài không biết gì cũng vào phá chuyện!”Nghe thấy câu này, Triệu Tây Âm thản nhiên đặt đũa xuống, lạnh lùng nghiêm mặt, sau đó không ăn miếng nào nữa.Đinh Nhã Hà luôn xem mình là trung tâm, không hề để ý những chi tiết rất nhỏ này. Lải nhải tầm mười phút, rốt cuộc bà ta cũng nói chuyện chính, “Nói chuyện vui vẻ đi, sau này, con làm chị, phải chăm sóc em gái nhiều hơn.”Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên.Đinh Nhã Hà hơi hất cằm với Nghê Nhụy, cười tít: “Tiểu Nhụy cũng được chọn rồi, sẽ tập luyện với con. Tuy là múa nhóm, nhưng tuổi nó còn nhỏ đã không tệ. Con làm chị, lại giao hảo với cô Đới, nhất định phải nói nhiều lời hay về em con trước mặt cô Đới, có hiểu không?”Triệu Tây Âm chau mày, “Chuyện bao lâu rồi?”Đinh Nhã Hà hết sức tự hào nói, “Là nó tự tranh thủ, hai mẹ con cũng có vài mối quan hệ, được giáo viên trong khoa nâng đỡ vượt qua vòng loại. Nghe nói có mấy chục nghìn người ghi danh, là chục nghìn chọn một đấy.”Nghê Nhụy có tinh thần hăng hái của người trẻ tuổi, từ nhỏ đã mơ ước vào ngành giải trí, năm đó muốn thi học viện Điện ảnh Bắc Kinh, thế mà điểm chuyên ngành không tốt, thành tích văn hóa còn kéo chân, cuối cùng học một trường nghệ thuật hạng hai, cô ta cũng học vũ đạo chuyên nghiệp. Những kẻ chuyên môn gà mờ đang lăn lộn kiếm bằng tốt nghiệp thường hết sức nhiệt tình với những danh lợi phù hoa chói mắt.Triệu Tây Âm không có thái độ gì, có sao nói vậy, “Tôi cũng vừa vào thôi, đều giống nhau cả, không thể nói chăm sóc được, đây là công việc, cứ tập luyện cho tốt sẽ ổn.”Đinh Nhã Hà gật đầu một cái, sau đó quay đầu nhìn Nghê Nhụy: “Học hỏi chị con đi kìa, có nghe thấy không, đừng suốt ngày chỉ biết mua mua mua.”Triệu Tây Âm ngồi không được bao lâu thì đi, cô vừa đi, Nghê Nhụy cực kì ấm ức, “Chị ta cũng có phải thần thánh gì chứ, đều là bạn múa với nhau, dựa vào đâu mà bảo con học hỏi chị ta?”Đinh Nhã Hà hừ lạnh, “Dựa vào nó thi đại học điểm văn hóa trên 985, dựa vào nó giành giải Nhất cuộc thi Thanh Vũ toàn quốc khi mới năm nhất, dựa vào nó là học trò duy nhất cô Đới từng thừa nhận. Con đúng là không biết trời cao đất rộng, con mà có một nửa tính tình trầm ổn của chị con thì mẹ mừng lắm rồi!”Nghê Nhụy hoàn toàn không để tâm, châm chọc: “Vậy thì sao, tai nạn của chị ta trên sân khấu năm đó là trò cười của cả giới đấy.”Trong lòng Đinh Nhã Hà không được dễ chịu, nhưng cũng không phản bác được, giận dữ khoát tay bỏ đi, “Đầu gỗ!”——Thứ Hai là ngày chính thức bắt đầu.Vốn đầu tư cho bộ phim rất hùng hậu, đã tốt còn muốn tốt hơn, ngay cả chỗ tập múa cũng được xây mới. Trung tâm Triêu Dương tấc đất tấc vàng, vậy mà phòng tập luyện lại chiếm hẳn một tầng. Lúc Triệu Tây Âm đi báo danh mới phát hiện số diễn viên múa vượt xa tưởng tượng của mình.Sau khi chia tổ, mỗi tổ sẽ phụ trách một phân cảnh riêng. Bận rộn nghiêm túc cho tới tận trưa, đội ngũ gần như đã được ổn định. Các cô gái trẻ trung xinh đẹp, tư thái ưu nhã, vẻ mặt đầy khát khao, bọn họ ríu ra ríu rít giới thiệu với nhau, khi thì cười như chuông bạc, khi thì nhoẻn miệng như hoa.Triệu Tây Âm yên lặng ở một bên, tâm tư tách khỏi đây như đã cách một đời.Nghê Nhụy dựa vào thanh cửa sổ, khuôn mặt xinh xắn được trang điểm cẩn thận, đúng là kế thừa hết gen tốt của Đinh Nhã Hà. Cô ta rất giỏi xã giao, cũng thích làm trung tâm của thế giới.“Cô là người ở đâu?”“Thượng Hải đấy.”“Tôi là người Bắc Kinh, sau này chúng ta đi dạo phố cùng nhau nhé.”Nghê Nhụy được thế khoác tay đối phương, trước khi cô ta tới đã từng tìm hiểu, cô gái Thượng Hải này nhìn tư thái cũng