Thân thể Mạnh Duy Tất lập tức căng lên, ánh mắt như bị mây đen bao phủ, thậm chí đứng còn không vững, hơi lung lay một chút.Trương Nhất Kiệt ngắt điếu thuốc rồi dập, “Chỉ nghe đồn đãi thôi, không tính. Trong giới này chẳng phải tôi không biết ai, nếu thật sự là nguyên nhân này, nào có gió nào không lùa tường, sẽ không nghiêm mật đến vậy đâu.”Giọng Mạnh Duy Tất như lưỡi dao băng, “Tốt nhất là không phải, nếu không tôi giết anh ta.”Trương Nhất Kiệt nghe vậy cười, anh ta trải qua nửa đời mưa gió, trong con mắt của anh ta, phản ứng này của Mạnh Duy Tất hệt như trẻ con hiếu thắng. Với đàn ông thì phấn đấu vì sự nghiệp mới là chính sự.“Mạnh nhi, nghe anh nói một câu, vì một người phụ nữ, không đáng đâu.”Mạnh Duy Tất lại cúi đầu, tóc tai rũ xuống che hết ánh mắt. Anh ta nói: “Đáng chứ.”Trương Nhất Kiệt không hiểu, “Ừ?”Mạnh Duy Tất nói: “Tôi cho rằng cô ấy là tương lai của tôi.”Trương Nhất Kiệt im lặng hồi lâu, anh ta hiểu đàn ông thường tranh đoạt hiếu thắng, cũng biết khi một người đàn ông nghiêm túc cố chấp là như thế nào. Xem Mạnh Duy Tất bây giờ, anh ta chỉ nhớ đến một câu: Tẩu hỏa nhập ma.——Sau khi được thông báo, ba ngày này, chương trình học của đoàn múa lấy nghe giảng làm chủ yếu. Ba giáo viên khác nhau giảng giải từ bối cảnh sáng tác và kịch bản của《Cửu Tư 》cho đến lịch sử múa cổ điển của Trung Quốc, mỗi giáo viên đều vang danh xa gần, bài giảng sinh động, khiến cho người nghe được lợi không hề nhỏ.Hôm qua đã phân tổ rồi, hầu như các cô gái đều ngồi theo tổ, Triệu Tây Âm bị lẻ, không tiện xen vào nhóm người ta, cô chỉ chọn vị trí ở hàng cuối cùng để ngồi.Trương Nhất Kiệt đi vào từ cửa sau, nghiêm túc dò xét một vòng, cuối cùng đứng bên cạnh Triệu Tây Âm, hơi khom lưng, vẻ mặt hòa nhã, thấp giọng nói: “Tiểu Triệu, ngồi ở phía trước đi, tôi xếp chỗ cho cô.”Triệu Tây Âm bị hành động bất chợt này của anh ta dọa sợ, nhích sang bên một chút, “Không cần không cần.”Sự việc như vậy khiến ánh mắt những người xung quanh “vô tình” liếc sang bên này. Lưng Triệu Tây Âm như bị gai đâm, suýt chút nữa cầu xin anh ta, “Lãnh đạo, tôi nghe giảng thôi.”Trương Nhất Kiệt cũng không bắt buộc, cất bước đi.Triệu Tây Âm thầm thở phào một hơi, nhìn tài liệu trong tay mà lòng sầu não.Buổi trưa ăn cơm trong phòng nghỉ, cơm nước quả thật không tệ, ba mặn hai nhạt, còn có một hộp trái cây thập cẩm. Triệu Tây Âm vẫn nhớ lời dạy phải giảm năm cân* của Đới Vân Tâm, nó giống như ma chú, cô không dám ăn nhiều.(*) 1 cân Trung Quốc = 0,5968 kg“Này.” Vừa mới động đũa thì có một cô gái chào hỏi với cô, mắt cười như trăng, trên má còn có lúm đồng tiền, “Em có thể ngồi chung với chị không?”Triệu Tây Âm cười nói: “Ngồi đi.”“Em tên Sầm Nguyệt.”“Triệu Tây Âm.”Giới thiệu về nhau một cách đơn giản trực tiếp.Cô gái này còn rất trẻ, nụ cười không nhuốm mùi nhân gian, trông rất xinh đẹp. Triệu Tây Âm nhìn đôi mắt cô ấy hồi lâu, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn mình.Sầm Nguyệt chớp mắt vài cái, “Chị đẹp quá đi mất.”Triệu Tây Âm cười nhạt, gật đầu, “Em cũng vậy.”Chiều còn có một tiết văn hóa dân tộc, Sầm Nguyệt đi theo Triệu Tây Âm đến ngồi chung ở hàng sau, Triệu Tây Âm hỏi: “Sao em không ngồi đằng trước?”Sầm Nguyệt chun mũi, “Mùi nước hoa đằng trước nồng quá.”Triệu Tây Âm nhíu mày tỏ vẻ đồng tình.Sau khi Sầm Nguyệt nhìn thấy quyển sổ của cô thì nhỏ giọng hỏi: “Chị không ghi chép gì sao?”“Hả? À, những cái này chị nhớ rồi.”Không phải khoe khoang, Triệu Tây Âm học múa cổ điển ở đại học, nhất mạch tương thông, đây coi như là chuyên môn chính của cô. Trước khi xảy ra sự cố, năm nào cô cũng là người được nhận học bổng, nền tảng cực kì vững chắc.Ba giờ, trong thời gian rảnh rỗi đợi huấn luyện hình thể, mấy nữ sinh nhỏ giọng thảo luận:“Vừa nãy cái chân đó không ép thẳng.”“Hình như mũi chân cũng không được căng lắm.”Nghê Nhụy lấy tay che miệng, cười đùa: “Tôi thấy cô ta hẳn nên ăn ít lại một chút.”Những người khác lập tức nén cười, gật đầu lia lịa.Triệu Tây Âm đứng đằng sau nhìn Nghê Nhụy mấy lần, trong đầu nghĩ, cứ tưởng cô em gái này chỉ là EQ thấp, không ngờ đến cả IQ cũng thấp không chịu nổi. Sau này đắc tội hết mọi người rồi, muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu.Sau khi bảy tổ lần lượt hoàn thành, khi đến tổ cuối cùng, giáo viên nói với Triệu Tây Âm: “Tiểu Triệu, em vào với bọn họ đi.”Triệu Tây Âm đáp lời, đứng phía sau đội ngũ, tay phải vịn chặt thanh ngang. Khúc piano dạo đầu vang lên, cô nhấc tay, chân dựng thẳng, sau đó vào dáng chuẩn. Loại huấn luyện đứng này chủ yếu là sử dụng lực chân, dồn chân trước rồi dồn thêm chân sau, đây đều là kiến thức cơ bản.Triệu Tây Âm không cao lắm, nhưng được điểm tỉ lệ cơ thể hoàn mĩ, chân vừa thẳng vừa đều. Eo cô thon dài, xứng với danh thắt đáy lưng ong. Trước đây đùa giỡn với Lê Nhiễm, học theo trend vòng eo A4* trên Weibo, Lê Nhiễm nhịn đói hai bữa, tay mới miễn cưỡng vòng ra sau chạm được rốn. Còn Triệu Tây Âm ung dung vòng qua mà đầu ngón tay vẫn còn dư. Lê Nhiễm bị đả kích quá đà, mắng cô không phải người, sau này thì cảm thán Chu cẩu thật là có phúc.(*) Vòng eo A4: đặt dọc tờ giấy A4 sát vào mặt bụng hoặc lưng, nếu bề rộng cơ thể không lớn hơn tờ giấy, chứng tỏ người đó có vòng eo đẹp. Theo Tổ chức tiêu chuẩn quốc tế (ISO), một tờ giấy A4 có chiều rộng 21 cm, chiều dài 29,7 cm.Lúc ấy mặt Triệu Tây Âm đỏ bừng.Quả thật Chu Khải Thâm có một tính xấu, đó là mỗi lần hoan ái đều rất thích giữ eo cô. Triệu Tây Âm từng đọc một quyển sách tâm lí, sách nói động tác như vậy nghĩa là ham muốn chiếm hữu của đàn ông đã lên đến tột cùng.Biểu diễn trên sân khấu, ngoại trừ chuyên nghiệp thì còn cần có nhãn duyên.Thứ gọi là nhãn duyên này rất mơ hồ, giải thích một cách uyên thâm thì là ông trời ban lộc cho. Có thể lên sân khấu, ai mà không xinh đẹp quyến rũ. Sau khi trổ hết tài năng, ấy mới là trong trăm chọn một. Giống bây giờ, vừa nhìn qua, ánh mắt ai cũng dừng trên người Triệu Tây Âm. Cô gái này tỏa ra khí chất thanh lãnh nghiêm túc, dường như một giây sau cô sẽ lập tức nhảy múa thành tiên.Giáo viên dạy hình thể mỉm cười, ánh nhìn hướng về cô cũng sâu thêm.Tiếng nhạc du dương, tập được một nửa thì có người lặng lẽ đi vào.Bốn năm người vào trong phòng, cảm giác tồn tại tản ra, có người phát hiện được, lập tức hồi hộp nín thở. Đới Vân Tâm lạnh lùng nghiêm túc nhìn đội ngũ huấn luyện. Mạnh Duy Tất đứng bên cạnh, ánh mắt găm chặt trên người Triệu Tây Âm.Có người oán thầm, tổ này thật sự may mắn quá, gặp được cô Đới đích thân tới, không chừng sẽ gây được ấn tượng tốt với vị kia.Đới Vân Tâm chậm rãi đi tới, ánh mắt kén chọn dò xét những người múa kĩ càng. Danh tiếng bên ngoài của bà đã sớm trở nên phổ biến trong giới vũ đạo, khiến người ta phải vừa kính vừa sợ.Đới Vân Tâm dừng bước trước mặt Triệu Tây Âm, “Kéo thẳng chân ra.”“Mũi chân, lực mũi chân đâu rồi?”“Tay mở ra, duỗi thẳng!”“Chân của em bị dính chặt rồi phải không?”Từng tiếng, từng tiếng giáo huấn nghiêm nghị vang lên. Mọi người trố mắt nhìn nhau, rõ ràng Triệu Tây Âm đã làm tốt lắm rồi. Thế này là lựa xương trứng gà, cậy già lên mặt, cố ý gây khó dễ đây mà. Nhưng đây là Đới Vân Tâm, lời nói như thánh chỉ, đến cả thả rắm cũng đều là tiên khí.Triệu Tây Âm rất bình tĩnh, không thẹn cũng không buồn, kiên nhẫn điều chỉnh động tác cho đúng.Đới Vân Tâm vẫn không hài lòng, cầm thước lên, đánh một tiếng “bốp” xuống mu bàn tay cô, tàn nhẫn, thật tàn nhẫn. Mấy cô gái đứng gần run lẩy bẩy. Biểu cảm Triệu Tây Âm vẫn không thay đổi, mày không hề nhíu lấy một cái.Mạnh Duy Tất đứng sau phòng tập, bả vai run lên, định bước lên thì bị Trương Nhất Kiệt ngăn cản, “Giám đốc Mạnh.”Mạnh Duy Tất có vẻ không vui, nhưng bước chân vẫn lui về,Đới Vân Tâm: “Biết mình sai ở đâu chưa?”Triệu Tây Âm mím môi, “Biết rồi ạ.”“Múa chú trọng cái gì?”“Tâm hợp với ý, ý hợp với khí, khí hợp với lực, lực hợp với hình.”Đới Vân Tâm buông thước xuống, lạnh giọng: “Vào đây không phải để các em giở trò, thu lại mấy động tác đối phó kia đi. Luyện một lần không tốt thì luyện trăm lần, ngàn lần. Đừng tự xem mình giỏi giang gì, ở phòng tập này, các em chẳng là gì hết.”Sau khi người đi, một khoảng thời gian rất dài sau đó, trong phòng tập hết sức bí bách.Chiêu ra oai phủ đầu này thật kì diệu, trong chớp mắt đã quét sạch hết những kiêu ngạo đắc ý, tự cho mình là bất phàm của tuổi trẻ.Sau chuyện này, Mạnh Duy Tất nổi cơn giận rất lớn. Vì xem Đới Vân Tâm là trưởng bối, anh ta mới không bộc lộ rõ ràng. Đới Vân Tâm nói chuyện với anh ta, anh ta lại không để ý tới, bầu không khí vô cùng lúng túng. Trương Nhất Kiệt cười cười giảng hòa, lăn Đông xả Tây để làm bầu không khí dịu lại.Đới Vân Tâm giải thích, “Vừa nãy tôi đè sự tự mãn của bọn nhỏ kia xuống, cũng là giúp Tiểu Tây.”Giọng Mạnh Duy Tất bình bình, “Giúp cô ấy gì chứ? Biến cô ấy thành bia bắn, khiến cô ấy bị xấu mặt, khiến cô ấy bị người ta chỉ trích, hay biến cô ấy trở thành công cụ tạo uy tín cho cô?”Đới Vân Tâm không vui, “Tôi làm như vậy, rốt cuộc cũng chỉ muốn để đoàn đội này phô diễn những gì tốt nhất. Tôi là tổng giám chế vũ đạo, đây là trách nhiệm của tôi.”Sắc mặt Mạnh Duy Tất vẫn khó coi như cũ.Đương nhiên Đới Vân Tâm không so đo với anh ta, lạnh giọng trách móc: “Cậu thì sao, cậu có nghĩ cho con bé không?”Ngoài miệng Đới Vân Tâm nói vậy, song trong lòng cũng than thở, Mạnh Duy Tất là quan tâm quá hóa loạn, nhưng cũng không đến nỗi phải loạn như vậy.Đới Vân Tâm có hẹn ăn cơm ở tầng hai một nhà hàng bên cầu Kinh Quảng. Bà cũng bó tay, vừa vào phòng bao liền không nhịn được chỉ trích, “Cậu mới ra viện sao đã ăn lẩu rồi, đây là chủ ý của ai?”Chu Khải Thâm liếc sang kẻ đầu sỏ, Cố Hòa Bình vội vàng đứng lên, “Lẩu dưỡng sinh ạ, ăn vào thân thể khỏe mạnh.”Đới Vân Tâm kéo ghế ngồi xuống, “Muốn dưỡng sinh thật thì phải ngày ba bữa ở nhà chứ.”Cố Hòa Bình thì không hề gì, “Em thì được ạ, về nhà một chuyến, người trong nhà hầu hạ ăn ngon ngủ say, nhưng có người thì điều kiện có hạn, làm người cô đơn ở Bắc Kinh, về nhà bếp lạnh chén lạnh, em sợ anh ta bị thương lòng.”Chu Khải Thâm phóng một chiếc đũa qua, “Cậu không nói một câu thì sẽ chết phải không?”Cố Hòa Bình bẻ đốt tay, chau mày nói: “Thôi thôi,