Không hề hay biết chuyện này, bản thân Chu Khải Thâm cũng giống như bị điện giật, vừa phân tâm Triệu Tây Âm liền thoát ra, ngay tức khắc chạythẳng vào toilet. Sau khi sửa sang xong ra ngoài, biểu cảm Chu Khải Thâm giống như cười mà không cười, nhìn thế nào cũng muốn ăn đòn.Triệu Tây Âm đi tới, mạnh mẽ đạp giường một cước. Rung lên một cái, chấn động đến mức Chu Khải Thâm nhíu mày. Trong lòng Triệu Tây Âm lộp bộp nhảy một cái, muốn nói lại thôi, đứng bên giường không nhúc nhích.“Anh gây họa quá nhiều, thật sự làm người ta hận.” Triệu Tây Âm dùnglờisắt đá nhưng ngữ khí mềm mại, liếc anh một cái, mũi chua xót,“Ra tay ác như thế.”Chu Khải Thâm cười nhạt,“Không có gì đáng ngại.”Cô cúi đầu,“Em biếtchuyện rồi.”“Cố Hòa Bình không giấu được chuyện, những lời sau này cậu ta nói em đừng tin.”Nước mắt Triệu Tây Âm suýt nữa rơi xuống, “Thật ra em không thèm để ý có làm người múa dẫn đầu hay không, thật sự không quan trọng.”“Anh biết.” Chu Khải Thâm nhẹ giọng, “Nhưng anh không muốn em chịu oan ức.”Triệu Tây Âm ngồi xuống, cúi người, nằm bên giường, đầu sát bên anh. Ngoài cửa sổ sương mù khói bụi u ám, gợn sóng ẩn núp giữa hai người, yên tĩnh hồi lâu, Chu Khải Thâm cúi đầu theo bản năng, Triệu Tây Âm đang im lặng rơi lệ.“Tiểu Tây.” Ngón tay Chu Khải Thâm hơi cuộn tròn, cứ dịu dàng như vậy sờ lên gương mặt cô, “Những năm này là anh làm em tủi thân.”Triệu Tây Âm ưu tư trong lòng, ánh mắt nhìn xa nơi nào đó, tâm tư cực kỳ tĩnh lặng.“Một mình nuôi con không dễ dàng, cô giúp đỡ chăm sóc, anh vĩnh viễn nhớ việc này của bà ấy.”Triệu Tây Âm bỗng nhiên ngẩng đầu, dở khóc dở cười,“Nói bao nhiêu lần anh mới tin thế, anh thật sự không có con trai.”Đã đến nước này rồi, còn có hứng thú phủ nhận, Chu Khải Thâm cũng không vui vẻ, buồn bực nặng nề nói ra cái tên, “Có phải tên là Vivi không?”Triệu Tây Âm sửng sốt một lát, phản ứng trong chớp mắt này của cô bị anh thu hết vào mắt, càng khẳng định thêm suy đoán.Triệu Tây Âm đứng dậy, chỉ kém không giơ tay lên trời thề,“Đó không phải con anh! Trời ơi, đó là, đó là đứa bé cô em nhận nuôi tại viện mồ côi!”Chu Khải Thâm cũng không tranh luận với cô, không quá lo lắng quay đầu, giữa hai lông mày là chữ lớn – nói bậy.Một bụng giải thích của Triệu Tây Âm đến bên miệng, lại nuốt trở lại, từ ngữ cô mập mờ, cũng không muốn đi sâu vào phân tích vấn đề này, ném lại câu “Nghỉ ngơi thật tốt” rồi đi.Người đi, ý tốt vẫn còn ở đó.Dù sao trong đoàn không có việc gì, làm nửa ngày nghỉ ngơi nửa ngày, Triệu Tây Âm tranh thủ đi mua đồ ăn thật sớm, lúc Triệu Văn Xuân thức dậy cô đã chặt xương sườn trong phòng bếp. Trận chiến rầm rầm rầm, dọa thầy Triệu giật mình, hỏi cô sao vậy.Triệu Tây Âm cũng không giấu diếm, nói một lần về chuyện của Chu Khải Thâm.Phản ứng đầu tiên của thầy Triệu là, “Ai da, thân thể Khải Thâm bây giờ yếu ớt như thế sao? Lại nhập viện rồi?”Triệu Tây Âm gật đầu, ỉu xìu, “Chỗ nào cũng có bệnh, nghe nói lần trước còn thận hư.”“Cậu ấy mới ba mươi hai mà, triệu chứng ban đầu của tuổi già tới nhanh vậy?” Thầy Triệu hoảng sợ.Triệu Tây Âm nghiêm trang xuyên tạc,“Anh ấy đã qua thời điểm ban đầu của tuổi già từlâu, chắc là thời kỳ mãn kinhsớm.”Thầy Triệu lòng dạ từ bi,“Là một đứa bé đáng thương, được rồi, bố làm đồ ăn cho, mỗi ngày con đưa cho cậu ấy ăn lót dạ bồi bổ thân thể.”Trong lòng Triệu Tây Âm có sự cảm thông, “Ôi! Thật sự đáng thương!”Xoay người một cái, tâm tình vô cùng tốt, Chu Khải Thâm chính là thích ăn đòn.Chập tối hôm nay, Sầm Nguyệt gọi điện cho Triệu Tây Âm, lo lắng không yên nói là cô ấy không thấy chìa khóa nhà trọ đâu. Triệu Tây Âm thuận tiện tới sân vận động công nhân, muốn nhờ cô giúp tới đoàn tìm xem.Triệu Tây Âm không chậm trễ, đón xe đi, thật sự tìm được.“Hai ta gặp nhau ở Tam Lý Truân, chị đưa chìa khóa cho em.” Gọi điện thoại xong, xoay người liền gặp Trương Nhất Kiệt đứng ở cổng, chắc là đã tới một hồi lâu, cười chào hỏi, “Tiểu Triệu, đã muộn vậy còn chưa về sao?”“Em tìm chìa khóa.” Triệu Tây Âm nhìn thấy Mạnh Duy Tất và Trương Nhất Kiệt đứng cùng nhau, ánh mắt chậm rãi rời đi chỗ khác.Trương Nhất Kiệt tỉ mỉ, liền tìm cớ rút lui. Mạnh Duy Tất đứng ở cổng, Triệu Tây Âm đi về phía trước hai bước, anh ta cũng không có ý định nhường đường. Trầm mặc một hồi, Mạnh Duy Tất nói: “Tiễn em.”Anh ta đi trước, Triệu Tây Âm cảm thấy anh ta gầy. Mặc áo khoác màu đen, cách hai lớp quần áo cũng có thể nhìn thấy xương bả vai hơi lồi lên một vòng cung. Mạnh Duy Tất lớn lên đẹp trai, chi phí ăn mặc cũng rất chú trọng, khi đó cô còn nhỏ, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt điệu bộ ngây thơ, múa phải giữ dáng, cô gái nhỏ thèm ăn, thường xuyên ra ngoài ăn vụng xiên nướng sau lưng Đới Vân Tâm, Mạnh Duy Tất dọa cô,“Biến thành heo là em không thể tham gia thi đấu nữa.”Thịt dê nướng đưa đến bên miệng lại buông xuống, Triệu Tây Âm đấu tranh hai giây, đáng thương đưa tới, “Anh ăn viên thịt giúp em, em nếm thử cà rốt bên trên vị thịt được không?”Mạnh Duy Tất không nỡ làm cô thất vọng, ăn hết thịt giúp cô, còn lại cà rốt vừa thơm vừa mềm.Thật ra anh không ăn những thực phẩm rác kiểu này, mười lăm mười sáu cây xiên vào trong bụng, ban đêm đau đến viêm dạ dày. Triệu Tây Âm lén đến nhìn anh, vừa đau lòng lại phiền muộn, hai mắt đẫm lệ nói: “Mạnh Duy Tất, anh biến thành người thực vật em sẽ chăm sóc anh cả đời.”Mạnh Duy Tất tức chết,“Em không thể mong bạn trai mình khỏe hơn sao?”Triệu Tây Âm xoa cánh tay đang truyền nước của anh, lòng bàn tay dịu dàng phủ lên mu bàn tay,“Nước thuốc thật lạnh, em ủ ấm cho anh.”Ấm áp thật nhiều năm cũng lạnh lẽo rất nhiều năm.Hai người một trái một phải đứng trong thang máy, ở giữa trốngrỗng. Cái gọi là nhất biệt lưỡng khoan (*) này, nhưng không cách nào mỗi người thong dong. Mạnh Duy Tất cúi đầu rũ mắt, cả người đều là chết lặng. Đèn chỉ thị thang máy đi xuống, đinh một tiếng, lúc mở cửa, anh ta đột nhiên dắt tay Triệu Tây Âm.(*)Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ: câu này được rút ra từ “Thỏa thuận phóng thê” của người thời Đường (thời Đường gọi ly hôn là để “phóng thê” = trả tự do cho người vợ). Câu này có nghĩa là: sau khi biệt ly, chỉ mong cả hai ta đều sẽ có được một cuộc sống tự do thoải mái, mỗi người đều sẽ có vui vẻ hạnh phúc của riêng mình.Triệu Tây Âm cau mày, giãy giụa cổ tay.Mạnh Duy Tất nắm rất chặt, khuôn mặt như núi sâu biển lặng, ánh mắt bảy phần tình ý ba phần cầu xin, giọng nói anh ta khàn khàn: “Nắm một lát nữa thôi được không?”Triệu Tây Âm không tránh nữa, làn da lạnh một mảnh, giống như là một đầm nước đọng.Đèn neon bên ngoài chiếu sáng, gió vẫn cứ lạnh, trong mười giây trầm mặc và thuận theo như vậy, anh ta có thể cảm nhận được Triệu Tây Âm không hề bị lay động.Đầu ngón tay nóng nữa cũng không thể hâm nóng tấm lòng chân thành kia.Triệu Tây Âm không uổng phí một chữ, vô cùng tàn nhẫn truyền đạt chân tướng.Cô im lặng nghiêm mặt, nhịn một đường vẫn hỏi ra miệng,“Mạnh Duy Tất, anh làm gì em không quản được nhưng anh có thể đừng cố chạm vào ranh giới cuối cùng không, nếu như Chu Khải Thâm thật sự mất mạng thì anh có thể phủi sạch sẽ không?”Một câu tạo thành tổn thương, xé rách màn che, gió tuyết ngoài cửa ùa vào mãnh liệt.Ánh mắt Mạnh Duy Tất bình tĩnh,“Anh làm cái gì?”Triệu Tây Âm nhìn thẳng anh ta, “Anh ấy bị người ta đâm hai dao ở bãi đỗ xe, Mạnh Duy Tất thế này thật sự vô vị.”Khuôn mặt Mạnh Duy Tất lạnh lùng,“Anh ta làm nhiều việc trái với lương tâm bị kẻ thù nào đó trả thù, có lẽ chính anh ta cũng không nhớ nổi. Anh thật sự muốn giết anh ta, anh ta sẽkhông có cơ hội đâm bị thóc, chọc bị gạo trước mặt em.”Người dịu dàng ôn hòa đi nữa ngạo mạn cũng có thể nghẹn chết người khác. Thái độ cũng không tốt, một người ngay thẳng chính trực, một người lòng dạ ác độc khinh thường, sao mà nói chuyện? Còn có thể nói chuyện sao? Mạnh Duy Tất khó chịu giống như bị dao đâm, trong thân thể máu thịt toàn bộ đều là lỗ thủng.Triệu Tây Âm hít sâu một hơi, cực kỳ cố gắng kiềm chế cảm xúc, “Mạnh Duy Tất, anh tự liên lụy chính bản thân mình thế này không đáng.”“Có đáng hay không anh quyết định.” Đáy mắt Mạnh Duy Tất toàn là suy sụp, ánh mắt nhìn Triệu Tây Âm có thể rỉ máu, “Chu Khải Thâm anh ta bị báo ứng thế nào đều xứng đáng, anh ta chính là kẻ tiểu nhân hèn hạ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Năm đó nếu không phải anh ta...”Giọng nói Mạnh