Cái gì gọi là tức đến mức sùi bọt mép chính là bây giờ.Chu Khải Thâm tỉnh táo lại, thầm mắng cô gái này thù dai, chuyện gì cũng có thể làm trò vô nghĩa một trận. Có phải là anh đắc tội cô mấy lần nữa là có thể nói chuyện anh xem phim con heo cho Triệu Văn Xuân luôn không!Thầy Triệu làm gương sáng cho người khác, bụng đầy kinh luân (*), thực chất bên trong vô cùng truyền thống chính nghĩa. Lúc trước gặp người lớn, vì có kinh nghiệm tham gia quân ngũ nên anh được thêm không ít điểm. Chu Khải Thâm muốn giải thích, nhưng chuyện thế này giải thích thế nào cũng là chân tướng của sự thật bị bóp méo.(*)tơ tằm đã được gỡ rối (ví với tài năng sắp xếp về mặt chính trị)Triệu Văn Xuân băn khoăn, một bên thương xót đau lòng cuộc sống hôn nhân của con gái, một bên không tiêu hóa nổi việc về cháu trai tên Vivi. Sau một hồi tưởng tượng linh tinh trong đầu, thầy Triệu chán nản, đột nhiên cảm khái một câu, “Nếu như lúc đó con bé muốn kết hôn, tôi phản đối một chút thì tốt rồi.”Lông tơ Chu Khải Thâm dựng lên hết.Triệu Văn Xuân buồn bã nói: “Con gái kết hôn quá sớm có gì tốt, từng việc đều không như ý, tính cách Tiểu Tây tôi hiểu rất rõ, mấy năm này nhìn qua bình tĩnh hòa nhã thật ra đều là vui cười miễn cưỡng.”Ánh mắt chuyển tới trên người Chu Khải Thâm, thất vọng mất mát, “Khải Thâm, có lẽ hai người có duyên nhưng duyên phận chưa đủ sâu, trải qua những việc như vậy, tôi cảm thấy con gái mình bị thua thiệt nhiều.”Chu Khải Thâm không phản bác, chân thành thản nhiên nhìn ông, anh vươn tay, đưa mặt lại gần, không chút qua loa, “Chú đánh chỗ này nè, đánh mạnh vào, con thiếu nợ Tiểu Tây mà còn không rõ sao.”Triệu Văn Xuân vung bàn tay lên, tư thế ban đầu mạnh mẽ, lúc đi xuống lại giảm bớt sức lực, lòng bàn tay sờ mặt anh, “Chú Triệu biết tình huống của con, từ nhỏ đến lớn cũng là đứa bé khổ.”Chu Khải Thâm cười dáng vẻ điềm tĩnh đẹp đẽ, con ngươi sáng ngời, lộ ra hơi thở tuổi trẻ hiếm thấy, anh nói: “Đàn ông phải gánh vác chuyện lớn trên vai, chút khổ này không tính là gì.”Triệu Văn Xuân nhìn thấu, không nói toạc ra.Người này còn rất giống với Triệu Tây Âm, một số thời điểm đều rất cậy mạnh.“Ôi, gần tới giờ rồi, tôi phải về đây, sợ Tiểu Tây sốt ruột.” Triệu Văn Xuân chống đầu gối đứng lên, có thể đứng thẳng nhưng năm tháng không tha con người, sống lưng cong xuống thành đường cong, bả vai gần trơ cả xương.Chu Khải Thâm ngăn lại nói: “Con lái xe đưa chú về.”“Trời ạ, nghỉ ngơi nghỉ ngơi!” Triệu Văn Xuân xua tay không ngừng, “Đã như vậy rồi cậu cũng dám lái xe, tôi cũng không dám ngồi đâu.”“Được, con không lái, con bảo lái xe tới đón chú.”Triệu Văn Xuân đã đi tới một bên cửa, “Dài dòng, tôi ngồi xe buýt rất thoải mái.”Chu Khải Thâm không kiên trì nữa, Triệu Văn Xuân chắp tay sau lưng, xoay người chỉ bát đũa trên bàn, “Rửa sạch sẽ, lần sau tự mình tới nhà trả, nhớ rõ chưa?”Thầy Triệu mềm lòng ban ơn, thật ra vẫn muốn tạo cơ hội cho anh.Chu Khải Thâm nằm trên giường bệnh, chưa từng an tâm như giờ khắc này. Anh lại nhìn điện thoại mấy lần, nổi lên nghi ngờ, Triệu Tây Âm sao vậy, không nhận điện thoại không gọi lại, lúc nóng lúc lạnh, anh còn tình nguyện chịu trận.Sau đó Chu Khải Thâm ngủ một giấc, khi tỉnh lại đúng lúc y tá tiến đến đo nhiệt độ cơ thể. Còn chưa đặt được nhiệt kế thì Triệu Tây Âm gọi tới. Chu Khải Thâm nhanh chóng nhận máy, “Để điện thoại chế độ im lặng sao? Chờ em một đêm...”Còn chưa nói xong câu, Triệu Tây Âm vô cùng lo lắng ngắt lời: “Ba em đâu? Ba em còn ở chỗ anh không?”Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ điện tử theo bản năng, mười một giờ, anh nhíu mày, “Chú Triệu chưa đến tám giờ đã đi, không ở nhà sao?”Triệu Tây Âm thở gấp, “Mãi mà không về, em tìm khắp tiểu khu không thấy bóng dáng, điện thoại ông ấy để trong nhà không mang đi.”“Em đừng gấp, có thể là đến chỗ bạn cũ.” Nói thật, trong lòng Chu Khải Thâm vẫn hơi lo lắng nhưng chắc không đến mức xảy ra chuyện.Giờ khắc này cảm xúc Triệu Tây Âm cực kỳ kém, hai ba câu liền bùng nổ, ngữ khí mất khống chế mang theo tiếng khóc nức nở, “Chu Khải Thâm, sao anh có thể như vậy chứ? Anh không để người ta bớt lo được, mỗi lần anh không phải bị thương chỗ này thì xảy ra sự cố chỗ kia, có phải anh cố ý không? Anh ở lại bệnh viện là được rồi, anh đừng về nữa!”Lời này tàn nhẫn. Đổi lại bất kỳ người khác nào dám ngang ngược như vậy, Chu Khải Thâm nhất định vặn đầu anh ta xuống. Hơn nữa bình tĩnh xem xét, đây cũng là chỉ trích vô vọng, đổ oan ù ù cạc cạc.Yên lặng mấy giây, bờ môi Chu Khải Thâm gần như dán sát vào điện thoại, chỉ trầm giọng nói: “Tiểu Tây, đừng khóc.”Triệu Tây Âm cúp điện thoại, khỏi phải nghĩ, nhất định càng khóc đau lòng hơn. Chu Khải Thâm không chậm trễ, bắt đầu cởi quần áo bệnh nhân, y tá vội vàng nói: “Ôi ôi ôi! Chu tiên sinh, ngài muốn làm gì vậy?”Vừa mới dứt lời điện thoại anh lại vang lên.Lần này là Triệu Văn Xuân, ngữ khí vô cùng áy náy, “Xin lỗi Khải Thâm, tôi, tôi về nhà chậm dọa tới Tây Nhi. Vừa về vừa về, không có việc gì... , tôi ngồi sai xe buýt, đêm hôm khuya khoắt không thấy rõ, ngồi tới điểm cuối cùng mới nhớ ra, ôi chao! Già rồi không được việc.”Lo lắng buông xuống, Chu Khải Thâm âm thầm thở ra, hỏi: “Chú Triệu, Tiểu Tây còn khóc không?”Giọng nói Triệu Văn Xuân buồn bã, xấu hổ bứt rứt, “Con bé khóc đến mức thật là khó chịu, cũng không ngăn được, không nói nữa, tôi nhận lỗi với nó.”Cúp điện thoại xong, thầy Triệu xoay quanh con gái, Triệu Tây Âm nằm lỳ trên giường, mặt chôn trong gối, nghẹn ngào làm gì cũng không nghe thấy tiếng. Triệu Văn Xuân chân tay luống cuống đứng ở cửa phòng ngủ, một hồi cảm thấy là lỗi của mình, một hồi lại cảm thấy hình như Triệu Tây Âm vì chuyện khác.——Chu Khải Thâm đã ở viện ba ngày, không dám chậm trễ, ngày kế tiếp liền quay lại công ty.Cũng không phải người sắt, thân thể máu thịt làm sao không đau, nhưng công ty nhiều việc, mấy cái hạng mục xét duyệt đều đặt ở đó, anh không tham dự căn bản không hoạt động được. Thư ký Từ đồng tình với ông chủ, nói là sắp xếp giảm bớt lịch trình trong một ngày.Giảm bớt kiểu gì?Thời gian làm việc thường ngày giảm từ mười giờ xuống chín giờ rưỡi.Chu Khải Thâm đang ký bảng tài liệu bảng báo cáo, không nhanh không chậm nói: “Từ Cẩm, giải thưởng nhân viên ưu tú của tập đoàn năm nay nhất định không có cậu.”Thư ký Từ xem danh lợi như mây khói, “Tôi không cần, cảm ơn giám đốc Chu thành toàn, công ty ổn định phát triển mới là nguyện vọng năm mới của tôi.”Lúc chập tối, Cố Hòa Bình đang mua đồ cho phòng bếp riêng ở phố Tú Thủy, lão Trình tới đón Chu Khải Thâm trước thời hạn. Sau khi lên xe Chu Khải Thâm nhìn thoáng qua ghế sau, “Chiêu Chiêu không đến sao?”Lão Trình chuyển động tay lái, “Đi dã ngoại với bạn học. Sao cậu không nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể còn chưa khỏi hẳn đâu.”Chu Khải Thâm muốn hút thuốc, cầm lấy hộp thuốc lá lại thả lại, “Không nghỉ được.”Lão Trình trách móc, “Sao mà không nghỉ được, đều do ý muốn của mình. Kiếm được đủ tiền cũng nên hưởng thụ cuộc sống thỏa đáng.”Chu Khải Thâm nở nụ cười, dịu dàng lượn lờ giữa lông mày, “Chờ đón con trai về.”Lão Trình đạp thắng gấp một cái, hoàn toàn bất đắc dĩ, “Cậu cứ tin chắc mình thật sự có con trai như vậy sao?”Chu Khải Thâm nói: “Triệu Tây Âm làm được loại chuyện này.”Một người thời điểm kiên trì mê muội không hối hận, sẽ không nghe vào bất cứ lời khuyên giải gì. Lão Trình không đề cập tới cái gốc rạ này, để lại hai vợ chồng tự giải quyết vấn đề của họ. Yên lặng, lão Trình chợt hỏi: “Chuyện này thật sự không phải Mạnh Duy Tất làm?”Chu Khải Thâm lãnh đạm lên tiếng: “Ừm.”“Vậy là người qua đường nào? Ra tay quá độc ác, nếu cậu không thoát thân được thì thực sự muốn mạng của cậu.” Lão Trình bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy lòng đầy căm phẫn, thật là kinh tởm.Chu Khải Thâm không lên tiếng, tay gác lên bệ cửa gõ nhẹ xuống.Đến chỗ ăn cơm, Cố Hòa Bình như đại gia nằm trên ghế sô pha, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại nhắn tin wechat. Tư thế này của anh ta thật sự không lịch sự, chán chường, nhưng không ngăn nổi khí chất trên người anh ta, bảy phần phong lưu ba phần hạ lưu, ẩn giấu sự cặn bã.Chu Khải Thâm đi lên đạp anh ta một cước, thấy hóa đơn liền tưởng đã thanh toán trước rồi, “Cậu và Lê Nhiễm ổn rồi?”Cố Hòa Bình liếc anh một cái, “Không có.”“Tính tình cậu thế nào tôi còn không rõ sao?” Ngữ khí Chu Khải Thâm thật lạnh lẽo, “Cậu tự giải quyết cho tốt.”Ngược lại thái độ Cố Hòa Bình khác thường, ẩn giấu ý cười, không bày tỏ thái độ.“Hôm nay ăn gì?” Lão Trình đi tới hỏi.Nói đến cái này liền hăng hái, Cố Hòa Bình đứng dậy từ ghế sô pha, “Tiệc ngầu pín (*).”(*)Ngầu pín còn gọi đơn giản là pín xuất phát là tiếng Quảng Đông, Trung Quốc (ngầu hay ngưu: tức là con trâu, con bò) là thuật ngữ dùng để chỉ về bộ phận sinh dục của con bò đực và cũng là những món ăn được chế biến từ dương vật (dái) và tinh hoàn của một số động vật như bò, trâu, chó, gà, dê, hổ... thực chất là dương vật của một số động vật như trâu, bò, ngựa, dê, chó...Lão Trình sửng sốt một hồi, cũng đạp một cước, “Cậu có còn là người không, ông chủ Chu mới xuất viện, cậu muốn bổ chết cậu ấy à?”Cố Hòa Bình ngồi xuống bàn ăn, “Cũng nên bồi bổ, anh ấy ăn chay mấy năm, suýt chút nữa tôi cho là anh ấy muốn xuất gia làm hòa thượng. Công năng giảm bớt rất bình thường mà.”Sắc mặt Chu Khải Thâm xanh lét một hồi, trắng bệch một hồi, kìm nén bực bội không có chỗ phát tiết, đành phải tự nuốt xuống.Thật là thứ này là nguyên liệu nấu ăn tốt, rất bổ dưỡng với cả đàn ông và phụ nữ, đầu bếp làm mấy món đa dạng, đầy đủ mọi thứ hầm xào lăn món ăn nguội. Ăn được một nửa, Cố Hòa Bình nhìn thoáng qua Chu Khải Thâm, giống như không để ý mà nhắc tới: “Anh Chu, nói với anh một chuyện nè. Hôm qua một người bạn của tôi lái xe đi ngang quan sân vận động công nhân Bắc Kinh, nhìn thấy Mạnh Duy Tất và Tiểu Triệu đứng cùng nhau ở Tam Lý Truân dưới cầu vượt.”Chu Khải Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ở chung một chỗ làm gì?”“Cũng không làm gì.... hai người khóc lớn, ôm nhau thôi.”Nói xong, Cố Hòa Bình thấp thỏm, nhưng mười mấy giây yên tĩnh, cảm xúc Chu Khải Thâm không thay đổi chút nào, vẫn uống canh ăn cơm như cũ. Miếng thịt bò cuối cùng vào bụng, anh mới cầm lấy khăn lau tay, lúc Cố Hòa Bình xem là không có chuyện gì, Chu Khải Thâm cầm cái chén đập vào tường——Tiếng vỡ vụn choang choang, khí thế đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.Sắc mặt Chu Khải Thâm u ám, một chữ cũng không nói, mặc áo khoác liền rời đi.Lão Trình và Cố Hòa Bình đưa mắt nhìn nhau, hơi lo lắng, “Không phải lại đi tìm Mạnh Duy Tất solo chứ?”“Cái này cậu yên tâm, bộ dạng này của cậu ta không đánh lại, anh Chu lại không phải người ngu ngốc.”——Ngày thứ năm sau khi kết thúc sát hạch, Triệu Tây Âm nhận được thông báo trong đoàn vị trí người múa dẫn đầu phần vũ đạo ‘Cửu Tư’ đã được quyết định Tô Dĩnh và Triệu Tây Âm đảm nhiệm cùng nhau.Triệu Văn Xuân dựng thẳng lỗ tai nghe một bên, thấy cô cúp điện thoại hồi lâu mà không nói lời nào, lòng nóng như lửa đốt hỏi: “Có kết quả chưa? Ôi? Con, con nói gì đi.”Triệu Tây Âm quá bình tĩnh, rót ly nước chậm rãi uống hai ngụm, mới nói: “Ừm, múa dẫn đầu.”Triệu Văn Xuân sướng đến phát điên rồi, vỗ mạnh bắp đùi, “Đứa bé nhà lão Triệu chính là có tiền đồ!”Triệu Tây Âm nín cười, ra vẻ ghét bỏ, “Là ai cứ nói với con, kết quả không quan trọng, vui vẻ là được? Thầy Triệu, ba nhìn bộ dạng bây giờ của ba đi, toàn bộ đều là hư vinh viết hoa.”Triệu Văn Xuân cười vui vẻ hơn, “Hư vinh thì hư vinh, con gái của ba cho ba mặt mũi! Ba cam tâm tình nguyện.”Nụ cười Triệu Tây Âm như hoa nở, mặt mày nhiễm ánh sáng. Nhảy múa hơn hai mươi năm sao mà không thèm để ý, leo lên sân khấu lớn hơn không phải vẫn là giấc mộng của cô sao? Nếu như lùi thời gian lại năm năm, cô nhất định sẽ gật đầu không chút do dự.Bây giờ thế nào?Triệu Tây Âm cảm thấy mình rất yên lòng, tìm được một cái cán thăng bằng giữa hi vọng và thất vọng, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.Không lâu sau, tin nhắn wechat của cô cũng sắp nổ.Lướt tin nhắn trong nhóm đoàn múa đều là chúc mừng cô. Triệu Tây Âm cũng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, phát năm cái lì xì trong nhóm, hào phóng nói là mời mọi người ăn kẹo. Sầm Nguyệt phấn khích gửi mười cái mặt cười chảy nước mắt, rất chân thành và tình cảm, tính tình cô gái này thật sự rất thuần khiết.Thầy Triệu kêu gào muốn làm đồ ăn ngon cho cô, mặc tạp dề lên bận rộn trong phòng bếp, vừa ngâm nga kinh kịch ‘Trí thủ uy hổ sơn’, vừa nhắc nhở cô, “Báo tin cho cô con, bảo con bé buổi tối tới nhà ăn cơm.”Gọi điện thoại tới, người nhận lại là một giọng