Hôm nay
Lục Chiêu Sài bị cảm, đầu váng mắt hoa eo mất sức tay chân run rẩy, lúc bỏ món
ăn chính vào dĩa, hắn hắt hơi một cái, tay run lên, món cá tuyết vừa chiên xong
rơi bèn xuống đất, hắn vô thức thò tay xuống nhặt, bỗng ngón trỏ truyền đến một
cơn đau nhói.
Hắn
chớp mắt ngẩn ra nhìn ngón tay đang nhỏ máu của mình, bên trên có hai dấu răng
sâu đến đáng sợ, hắn dời tầm mắt, dưới bệ bếp có một con mèo mướp lông vàng
đang đứng đó, nó cong lưng, xù lông, dùng đôi mắt vàng kim hung ác trừng hắn.
Còn bên chân nó chính là con cá tuyết hắn vừa đánh rơi.
Một
người một mèo đối mặt một hồi, Lục Chiêu Sài điềm đạm nói: “Được rồi, con cá
tuyết này tao không cần nữa, nhưng mày không được ăn ở đây.”
Lời hắn
còn chưa dứt thì một phụ bếp đột nhiên kêu toáng lên: “Trời ơi! Sao ở đây lại
có mèo hoang! Xem tao đuổi mày thế nào.” Nói xong liền cầm chổi đi về bên này,
con mèo mướp vàng nhe răng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
Lục
Chiêu Sài ho vài tiếng, giữ phụ bếp lại: “Để tôi vứt nó ra được rồi.” Hắn xách
cổ con mèo lên, nó lập tức phát cuồng, bốn chân không ngừng huơ loạn, cào lên
tay Lục Chiêu Sài không ít vết thương.
Lục
Chiêu Sài không giận, xách nó vứt ra cánh cửa sau bếp rồi đóng cửa lại.
Lúc này
đang là đêm đông, chân trời tuyết bay nhè nhẹ, không khí lạnh giá khiến con mèo
run lên từng hồi, nó kiên trì dùng móng cào cửa, dường như làm vậy là có thể
cào ra một cái lỗ trên cửa.
“Meo!
Meo…”
Tiếng
kêu của con mèo từ phẫn nộ cực độ chuyển sang bi thương, cánh cửa sắt giống như
một môn thần mặt lạnh, lạnh lùng ngăn cách nó và đồ ăn, có lẽ đêm nay đói khát
lạnh giá sẽ lấy mạng của nó.
Bỗng
nhiên một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu bên người nó. Cửa sau của nhà bếp hé ra
một khe hở, một con cá tuyết đựng trong hộp được đẩy ra. Con mèo đói đến mờ
mắt, chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông lướt qua lướt lại trong ánh yếu ớt.
“Từ từ
ăn.” Hắn vừa nói vừa xoa
đầu con mèo, những dấu vết bị mèo cào trên tay có chỗ
còn chưa cầm máu.
Con mèo
trấn định nhìn hắn một lúc, sau đó cố gắng chà vào lòng bàn tay hắn, “Meo” một
tiếng gần như đang run rẩy. Nó cúi đầu xuống bắt đầu gặm con cá tuyết.
Lục
Chiêu Sài nhìn nó một lúc rồi đứng dậy, đại não hơi thiếu dưỡng khí, mắt hắn
đen lại, ôm đầu đi rửa tay rồi lại tiếp tục làm thức ăn.
Lúc tan
ca đã là 11 giờ tối, Lục Chiêu Sài ngồi ở ghế chính toàn thân mệt mỏi, mơ hồ
lái xe, ở ngã đường phía trước phải rẽ trái, bỗng nhiên đại não như bị mất cân
bằng, hắn bẻ vô lăng hướng qua bên phải.
“Ầm!”
Hàng cây bên đường gần như bị đụng gãy ngang, túi khí bung ra. Thế giới của Lục
Chiêu sài trở nên vô cùng hỗn loạn, âm thanh ồn ào, đèn đường chói mắt, mùi
xăng, đau đớn như xương chân đã bị nứt gãy, nhưng dần dần, tất cả mọi cảm quan
ngày càng rời xa hắn, chỉ có tiếng mèo kêu yếu ớt dường như ở ngay bên tai hắn,
cứ vang vọng không ngừng.
Hắn cảm
thấy có thứ gì đó kéo vạt áo của hắn lôi ra khỏi cửa sổ bị vỡ, hắn xoay mắt
nhìn, là con mèo mướp mắt vàng đó.
Thấy
hắn nhìn mình, mèo mướp lên tiếng: “Anh cố lên, tôi còn chưa báo ơn, anh không
thể chết được!”
Mèo…
nói chuyện?
Lục Sài
Chiêu cảm thấy có phải hắn bị đụng xe nên điên rồi không, hắn nhắm hai mắt, hôn
mê triệt để.