Lúc hắn
tỉnh lại là đang ở bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng. Đầu giường có y tá đang
thay nước truyền dịch cho hắn, thấy hắn mở mắt, y tá bèn nói: “Cuối cùng anh
cũng tỉnh rồi.”
“Tôi…”
Giọng hắn rất khàn, “sao rồi?”
“Tai
nạn xe, đã nằm viện hai ngày rồi, anh không nhớ gì hết sao? Lúc xe cấp cứu đến
thì anh đang nằm bên ngoài xe, chiếc xe đã bốc cháy rồi, chân anh thì bị gãy
hoàn toàn mà lúc đó vẫn còn kiên cường bò ra khỏi xe được. Thật không dễ gì.”
Vậy
sao… thì ra hắn kiên cường đến vậy.
Nhưng
tại sao chỉ cần hắn vừa nhớ lại cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn thì trong đầu
toàn tiếng mèo kêu vậy.
Lúc y
tá rời đi, Lục Chiêu Sài yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, hắn nghĩ ông chủ kiêm bếp
trưởng là hắn đây biến mất tăm hai ngày chắc nhà hàng loạn cả lên rồi, bây giờ
phải nhanh chóng liên hệ với các Giám đốc mới được, nhưng hắn không nhớ số của
họ, di động lại không có đây…
“Anh
tỉnh rồi sao?” Đột nhiên một giọng nói như trẻ con vang lên bên tai hắn, hắn mở
mắt thì thấy một cô gái ăn mặc như y tá đứng bên giường bệnh của mình, độ tuổi
áng chừng không quá mười sáu, nón trên đầu cô y tá đội lệch, một đôi mắt vàng
kim nhìn chằm chằm vào hắn, “Sức khỏe đã đỡ chưa? Còn có chỗ nào không khỏe không,
tôi đến đây để hầu hạ anh. Anh cần phục vụ thế nào tôi đều có thể cung cấp!”
Lục
Chiêu Sài im lặng hồi lâu rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Khoa thần kinh ra cửa quẹo
phải.”
Cô gái
nhìn hắn một hồi rồi vỗ tay nói: “A! Câu này của anh là đang ghét bỏ tôi phải
không!”
Biểu
hiện của Lục Chiêu Sài quả thật đã biến thành ghét bỏ: “Phòng bệnh không thể
tùy tiện bước vào, trẻ con nên ngoan ngoãn ở chỗ của mình đi.”
“Nhưng
mà…” Cô gái uất ức dẩu môi, “Tôi thật là đến đây để hầu hạ anh mà. Tôi còn chưa
làm gì hết sao anh đã chê bai tôi rồi…”
Làm à…
Cũng ghê nhỉ? Lục Chiêu Sài không thèm để ý đến cô gái, nhắm mắt yên lặng dưỡng
thần. Chưa được bao lâu thì hắn cảm thấy một luồng gió mát mát thổi lên cánh
tay bị châm kim, hắn không thèm mở mắt hỏi: “Cô làm gì vậy?”
“Thổi
giúp anh, như vậy sẽ không đau nữa.”
“Không
cần. Cô yên lặng một lúc thì tôi sẽ thoải mái hơn.”
Cô gái
thật thà yên lặng, một lúc sau cô lại bắt đầu nhét đồ vào trong chăn của hắn,
đôi mày Lục Chiêu Sài ngày càng nhíu chặt, sau khi cảm giác được nệm giường ẩm
ướt thì hắn bực bội mở mắt: “Cô lại làm gì vậy!” Nhìn khuôn mặt vô tội và uất
ức của cô gái, Lục Chiêu Sài thở dài một tiếng, cảm thấy mình hình như hung ác
quá mức rồi, dù gì đối phương cũng chỉ là một cô bé bị bệnh.
Nhưng
khi hắn mở chăn ra, thấy mình bị vùi trong nội tạng heo còn vấy máu, đầu óc hắn
lập tức hỗn loạn, lại nhìn sang cô y tá, chỉ thấy cái túi nilon màu xanh trong
tay cô vẫn còn mấy miếng thịt heo sống để nguyên da.
“Cô…”
Bất kỳ lời nói nào cũng không thể biểu đạt tâm trạng của hắn lúc này.
Cô gái
vội giải thích: “Mùa đông trong ổ không có thức ăn, anh sẽ bị đói chết, tôi đã
tìm thức
ăn cho anh rồi…”
Trong ổ
trữ thức ăn sống qua mùa đông… tức là bây giờ cô đang đóng vai động vật hoang
dã sao? Khóe miệng Lục Chiêu Sài giật giật, không biết mình nên phản ứng thế
nào.
“Tôi
không dễ gì mới tìm được đó, anh… anh không thích sao?” Cô gái mấp máy miệng,
trên mặt dần hiện vẻ thất vọng, cô cúi đầu chớp mắt, yếu ớt lẩm bẩm: “Anh không
thích vậy tôi đi tìm thứ khác cho anh đây.”
Thần
kinh Lục Chiêu Sài nhảy lên, hắn vội nói: “Không! Đừng tìm thứ khác, tôi rất
thích.” Câu nói để lấp liếm này vừa thốt ra lại khiến mắt cô gái từ thất vọng
não nề dần dần sáng lên, bộ dạng ngơ ngác của cô khiến lòng Lục Chiêu Sài mềm
đi. Thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một cô bé bị bệnh, hắn cứ thuận theo cô một
chút cũng không có gì to tát lắm, Lục Chiêu Sài nghĩ vậy, thần sắc trên mặt
cũng dịu đi, hắn nghiêm túc lặp lại, “Ừ, tôi rất thích.”
Môi cô
gái từ từ cong lên thành nụ cười tươi tắn, cả người rực rỡ như ánh nắng mặt
trời sau cơn mưa: “Chiêu tài* đại nhân! Anh thật là một người tốt dịu dàng!”
*Chiêu
Sài và Chiêu tài đều đọc là Zhao cai
Chiêu
tài đại nhân… Lục Chiêu Sài còn chưa kịp tỏ thái độ với danh xưng này thì cô
gái móc trong đống thịt heo sống ra một cái di dộng, bên trên dính đầy máu, cô
gái nói: “Đây là di động của anh, trả về cố chủ.”
Lục
Chiêu Sài ngậm ngùi nhìn cái di động bê bết máu trong tay mình. Cô gái vui vẻ
vẩy vẩy máu trên tay nói: “Ngày mai tôi vẫn sẽ đến chăm sóc anh, hôm nay hết
giờ rồi, tôi đi trước đây!”
Nói
xong cô chạy ra khỏi cửa như một cơn gió, cửa đóng lại thật mạnh rồi lập tức bị
mở ra lại, cô gái thò đầu vào nói lớn: “Suýt chút nữa thì quên, tôi tên là A
Miêu!” Cửa phòng bệnh lại bị đóng lại. Lần này đúng thật là yên tĩnh triệt để.
Lục
Chiêu Sài nhìn đống thực phẩm tươi sống trên giường mình, máu tươi chảy ròng
ròng, còn có cái di động ngâm máu bị hư kia nữa, hắn chỉ đành ngửa mặt lên trời
thở dài.
“Thật
ra… là ai thuê người chơi mình vậy.”