Tháng
Hai năm Nguyên Võ thứ tám. Từ sau khi trúng Vãng sinh cưu, cơ thể của Nhược
Thủy yếu đi không ít, cho dù độc đã được thần y giải rồi nhưng vẫn để lại bệnh
căn, cũng bắt đầu từ đó, Vu giáo Nam Cương dần dần không địch lại Võ lâm Trung
nguyên, từng bước rơi vào thế hạ phong. Nhược Thủy đã sớm xem nhẹ sống chết,
con người ngày càng lãnh đạm.
Cho đến
khi nàng nghe nói Nam Dương đã bị người của Võ lâm Trung nguyên đoạt đi, giáo
đồ Vu giáo trong thành đều bị cắt gân tay gân chân treo trên cổng thành. Bao
gồm… Tiêu Mặc Niên. Bọn họ giết người đỏ cả mắt, máu tanh bao phủ Vu giáo, giết
tất cả những người từng có quan hệ với Vu giáo, hình như làm vậy thì thù hận và
khuất nhục có thể được rửa đi sạch sẽ.
Lúc
nghe tin tức này, Nhược Thủy đang ngồi ở đầu giường, nàng ho như xé tim xé
phổi, hết rồi, nàng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đường đi Nam Dương có bị người của Trung
nguyên chặn chưa?”
Tả hộ
pháp nghe vậy cả kinh: “Giáo chủ, bên ngoài Nam Dương thành đều là nhân sĩ Võ
lâm, ngay cả Thượng Quan Kỳ Hoa cũng đang tiến về đó…”
“Đường
có bị chặn chưa?”
“…Vẫn
chưa.”
Nhược
Thủy cười: “Ta đi Nam Dương, còn Vu giáo… hãy giải tán đi.”
Một
thanh kiếm, một con ngựa, nàng đơn thân lên đường.
Nàng
chưa từng hiển lộ thân phận trước mặt người ngoài, suốt dọc đường cũng rất an
toàn, thúc roi khoái mã, mấy ngày đã đến được chân thành Nam Dương, thấy cảnh
tượng trên cổng thành, mắt Nhược Thủy khẽ đỏ lên, mấy trăm giáo đồ Vu giáo bị
treo trên cửa thành, có người vẫn còn thở, có người đã tắt hơi.
Mấy năm
nay Nhược Thủy chưa từng cảm thấy dùng tất cả mọi cách để đạt được mục đích là
có gì sai trái, nhưng lúc này nàng bỗng thấy mình tội nghiệt trầm trọng.
Ánh mắt
nàng khẽ xoay chuyển, nhìn thấy Tiêu Mặc Niên.
Ân đoạn
nghĩa tuyệt chẳng qua là lời tức giận trong lúc phẫn nộ tuyệt vọng thôi, nàng
chưa từng thật sự bỏ mặc hắn không màng.
Trường
kiếm trong tay siết chặt, nàng đang muốn xông lên phía trước thì bỗng nhiên có
người hét lên: “Ả chính là Giáo chủ Ma giáo!”
Giọng nói này khiến Nhược Thủy
cảm thấy hơi quen thuộc, đảo mắt nhìn lại thì thấy Mộc Triệu Tử, mấy năm nay
nàng vẫn giữ hắn lại trong giáo, tưởng chừng người này vô hại, không ngờ…
Tiếng
hét này lập tức thu hút ánh mắt của người xung quanh, Nhược Thủy nhíu mày, lòng
biết không thể kéo dài, nàng đề khí phi thân hướng về Tiêu Mặc Niên. Nào ngờ
chân bị người ta dùng xích sắt giữ chặt. Chúng nhân xông lên vây Nhược Thủy vào
trong.
Trường
kiếm ra khỏi vỏ, một trận chém giết lập tức nhuộm một màn máu đầy trời.
Tiêu
Mặc Niên mơ hồ mở mắt, thanh âm ong ong không truyền vào nổi tai hắn, hắn chỉ
thấy dưới thành bốn phía hỗn loạn, chất đầy thi thể của người Trung nguyên, một
bóng người toàn thân đầy máu đang chém giết.
“Nhược
Thủy…” Thanh âm chuyển động trong cổ họng, tim như bị nghiền nát… Nàng vẫn đến.
Tiêu Mặc Niên cười khổ, ngẩng đầu lên trời, hắn nghĩ hết mọi cách nhưng vẫn
không đấu lại thiên mệnh, vẫn không xoay chuyển được kết quả này.
Một
thanh trường kiếm bay thẳng đến cửa thành chặt đứt dây treo Tiêu Mặc Niên, gió
đang rít gào bên tai hắn, một vòng tay mang mùi máu tanh ôm lấy hắn: “Đi!”
Nhược Thủy hét lớn, huýt sáo gọi con ngựa đến, mang Tiêu Mặc Niên nhảy lên
ngựa.
“Chúng
ta… đã ân đoạn nghĩa tuyệt.” Hắn cay đắng lên tiếng, “Sao muội vẫn đến?”