Máu
trên mặt Nhược Thủy nhỏ tí tách trên mặt Tiêu Mặc Niên, tình này cảnh này nàng
lại cười thành tiếng: “Làm gì có phu thê nào không cãi nhau.” Phía sau truy
binh không ngừng, Nhược Thủy biết rõ hôm nay lành ít dữ nhiều, thời khắc cuối
cùng này nàng chỉ có một câu muốn hỏi Tiêu Mặc Niên, “Lúc xưa tại sao lại xuất
gia?”
Tiêu
Mặc Niên cười khổ: “Ta mơ thấy tương lai, ta đã sớm thấy được cảnh tượng hôm
nay… Ta tưởng là ta hại muội ra nông nỗi này.”
Nhược
Thủy bàng hoàng hiểu ra: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy, huynh xuất gia tránh
đời, tàn nhẫn hạ kịch độc cũng đều vì muốn muội rời xa huynh.” Nàng cười lớn,
đôi mắt cay xè cười ra nước mắt, “Huynh muốn bảo vệ muội nhưng lại chính tay
đẩy chúng ta vào bước đường này! Tiêu Mặc Niên, huynh thật ngốc!”
Giọng
Tiêu Mặc Niên khàn đi: “Muội cũng chẳng thông minh.”
Một mũi
tên nhọn bỗng xoẹt qua vành tai Nhược Thủy, ánh mắt nàng trầm xuống, thúc ngựa
chạy vào khu rừng rậm. Lòng nàng đanh lại, đẩy Tiêu Mặc Niên tay chân không thể
động đậy vào lùm cỏ rậm rạp.
Tiêu
Mặc Niên ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mặt trời chói mắt chỉ còn bóng dáng của
Nhược Thủy, thậm chí cả mặt nàng hắn cũng không nhìn rõ. Trong lúc tâm thần
chấn động, hắn nghe Nhược Thủy cười nhẹ ấm áp: “Tiêu Mặc Niên, chờ khi trời tối
muội sẽ đón huynh về nhà.” Giống như chỉ là một lần ly biệt bình thường, nàng
sẽ lại đến tìm hắn, sẽ lại nắm tay hắn cùng đi trên con đường nhỏ khi ánh dương
nghiêng về phía Tây. Từng bước từng bước về đến nhà của họ.
Tiêu
Mặc Niên muốn gọi nàng lại nhưng thanh âm nghẹn nơi cổ họng, hắn làm thế nào
cũng không thốt ra được.
Nhược
Thủy vẫy ngọn roi ngựa trong tay giục ngựa đi.
Hai
tháng tĩnh dưỡng, Tiêu Mặc Niên lại có thể đứng dậy.
Sau khi
cách biệt hôm đó, đến giờ hắn vẫn không có tin tức của Nhược Thủy. Tiêu Mặc
niên được thợ săn trên núi phát hiện, được thợ săn chăm sóc, dưỡng sức khỏe
lại. Hắn cáo biệt ân nhân về lại Nam Dương, lúc này mới biết hôm đó Nhược Thủy
bị Thượng Quan Kỳ Hoa bắt đi, họ mang nàng về Trung Nguyên, hẹn một ngày mời
người trong thiên hạ cùng dự Đại hội Trừ ma.
Tiêu
Mặc Niên tính ngày tháng, phát hiện cũng chỉ còn ba ngày nữa.
Hắn mặc
kệ cái chân đau đớn liều mạng trở về Trung nguyên, hắn biết bây giờ hắn chỉ là
một phế nhân, không cứu được Nhược Thủy, không ngăn cản được định cuộc đã
thành, nhưng hắn vẫn phải đi, không có nguyên nhân cũng phải đi.
Tháng
Tư hương thơm tan hết, Tiêu Mặc Niên cuối cùng cũng đến được nơi cuối cùng
trong cuộc đời Nhược Thủy, nhưng hắn vẫn đến trễ, chỉ đến để kịp nhìn từ xa
thấy Võ lâm Minh chủ mang đầu của Nhược Thủy từ trên đài cao xuống, đưa lên chỗ
cao nhất, tuyên dương thắng lợi chính nghĩa của Võ lâm Trung nguyên. Máu nàng
chắc vẫn còn hơi ấm, tí tách nhỏ xuống đất, như nước mắt nàng từng rơi trên mặt
hắn lúc trước, chưa tiếp xúc đã khiến người ta đau đớn đến ngừng thở…
Đám
người Võ lâm không ai không cười nói hoan hô, chỉ có hắn chằm chằm nhìn Nhược
Thủy như tất cả các cảm quan đều biến mất.
Hồng nhan
đã mất, thê tử không còn, người hắn liều hết tất cả, nghĩ hết mọi cách để bảo
vệ lúc này đã nhắm mắt, chỉ còn gương mặt xanh xao bình thản. Tiêu Mặc Niên cảm
thấy Nhược Thủy chắc chắn đã mệt lắm rồi nên mới có thần tình như vậy.
Tiêu
Mặc Niên ngửa mặt nhìn trời xanh, mắt bị ánh sáng chói chang chiếu đến đau đớn,
nhưng hắn không chảy một giọt nước mắt nào, nhìn ánh mặt trời mùa xuân nóng
rực, hắn nghĩ chờ khi mặt
trời ngả về Tây, đám người đó giải tán hết, hắn sẽ đi
tìm Nhược Thủy, sau đó cõng nàng…
Về nhà.
Trên
bậc thang đá xanh sắp xếp lộn xộn trên núi, Bạch Quỷ từng bước từng bước đi
lên, mỗi một bước nàng như có thể thấy được nam nhân cúi người phủ phục phía
trước, đẽo ra bậc thang ngàn bước này. Ở cuối con đường có một ngôi chùa cô độc,
ông lão tóc bạc đang quét lá rụng trong sân, nghe thấy tiếng chuông bạc theo
bước chân của Bạch Quỷ, ông lão ngẩng đầu lên yên lặng nhìn nàng.
“Thí
chủ, đốt hương không?”
Năm
tháng như lưỡi dao, khắc trên gương mặt tuấn dật khi xưa của lão hòa thượng
không ít nếp nhăn, Bạch Quỷ không nói, từ từ bước vào trong sân chùa, dưới cây
ngô đồng cao lớn trong sân là hai phần mộ nằm cạnh nhau, một phần bên trên khắc
chữ “Vong thê Nhược Thủy”, phần còn lại không khắc chữ. Lá ngô đồng khô rơi
trên mộ điểm thêm vài phần thê lương.
Lão hòa
thượng nhìn theo ánh mắt của Bạch Quỷ, môi cong lên nụ cười cay đắng: “Một phần
là mộ của thê tử ta, phần còn lại là của ta.”
Bạch
Quỷ quay đầu nhìn lão, lão hòa thượng nhìn bia mộ khẽ nhíu mắt, dường như nhớ
lại những hồi ức rất đẹp đẽ: “Muội ấy muốn ta ngày ngày ở bên muội ấy, cùng
nhau ngắm mặt trời mọc, trước đây không làm được, cũng may mấy chục năm nay có
thể từ từ bù đắp.”
Bạch
Quỷ nhẹ giọng hỏi: “Bù đắp được không?”
Lão hòa
thượng im lặng một hồi rồi cười khổ: “Người đi đã đi rồi, ta có làm bao nhiêu
đi nữa cũng chỉ mong đường xuống suối vàng có chút vốn để xin muội ấy tha thứ
thôi.”
Bạch
Quỷ sờ cây bút trong tay áo rồi lại hỏi: “Ngươi hối hận không?”
Trong
núi có con chim sẻ bay đến trên mộ, chí chóe kêu ồn ào, lão hòa thượng nghe một
hồi rồi tiếp tục quét: “Tiểu cô nương, đời này dài như vậy đâu thể có chuyện
không hối hận, lão hòa thượng hối cả đời, tiếc nuối cả đời rồi, vì ta chỉ là
người phàm, một người phàm thì đâu thể có cuộc đời hoàn mỹ.” Tiếng chổi sột
soạt cuốn đi thanh âm già nua khàn khàn, “Nhân quả đều do bản thân tạo thành,
cho dù là đau khổ ta cũng phải chịu.”
Bạch
Quỷ im lặng nhìn hòa thượng một hồi rồi thả cây bút trong tay áo ra: “Thê tử
ngươi chắc vẫn đang chờ ngươi đó.”
Lão hòa
thượng cười nói: “Cô nương, đốt hương không?”
“Không,
ta không tin Phật.”